Sáu năm sau..
Giờ tan học ở trường Tiểu học Teitan.
"A!Mẹ đến rồi!"
Sherry đưa tay ôm choàng lấy cậu bé đang chạy về phía của mình.
"Hiroshi!Chạy từ từ thôi con!"
Cậu bé nũng nịu trong vòng tay của mẹ.
"Con muốn đến quán Poirot nhà bác Mori ăn kem dâu!"
Sherry nhẹ hôn lên gò má bụ bẫm của cậu con trai thay cho sự đồng ý.
******
Tại quán coffee Poirot ở phố Beika.
"Dạo này cậu vẫn ổn chứ?"
Sherry gật đầu trước lời hỏi thăm của vợ chồng Shinichi Kudo-Ran Mori.
"Còn lời đề nghị ở trường Đại học Harvard thì sao?"
"Tớ vẫn muốn ở lại Nhật Bản hơn!"
Sherry trả lời thắc mắc của Shinichi về cơ hội được giảng dạy ở trường Đại học hàng đầu thế giới.
Ở độ tuổi hai mươi lăm.Sherry và cậu bạn thân Shinichi Kudo ngày nào đã có những bước ngoặt lớn cho cuộc đời mình.
Hiện tại Sherry đã lấy được bằng Tiến sĩ khoa học đồng thời kiêm luôn công tác giảng dạy ở trường Đại học Tokyo danh tiếng.
Shinichi vẫn tiếp tục đam mê làm Thám tử hàng năm vẫn cho xuất bản hàng loạt tiểu thuyết trinh thám ăn khách nổi tiếng.
Sherry nhìn xuống chiếc bụng đang nhô cao của Ran Mori.
"Cậu được mấy tháng rồi?"
Ran mỉm cười đáp lời.
"Hơn sáu tháng là một bé trai!"
Sherry nhìn sang Hiroshi và cô bé Misaki đang nghịch đồ chơi ở bàn bên cạnh.
"Vậy là Misaki sắp có em trai.Sướng nhất cậu rồi nhé Kudo!"
Shinichi đưa tay gãi đầu.
"Tớ đã hứa với Ran sẽ bớt đâm đầu vào những vụ án thì cô ấy mới đồng ý cho Misaki có em trai đấy!"
Sherry mỉm cười tỏ vẻ ngưỡng mộ hạnh phúc gia đình nhỏ của cậu bạn thân mình.
Hơn sáu năm làm mẹ đơn thân niềm an ủi lớn nhất hiện tại của cô chính là cậu con trai Hiroshi yêu quý.
******
"Mẹ ơi!Sao con không có cha?"
Sherry sững người trước câu hỏi của cậu bé.
Đây không phải là lần đầu cậu nhóc Hiroshi thắc mắc về người cha của mình.
"Mẹ đã nói nhiều lần rồi mà Hiroshi!Con chỉ cần biết có mẹ yêu con là đủ rồi!"
Cậu bé vẫn nũng nịu như chưa thấy cam tâm.
"Nhưng bạn Misaki có đầy đủ cha mẹ tại sao Hiroshi không có?Hay là do Hiroshi không ngoan nên cha không cần Hiroshi nữa?"
Sherry ôm lấy con vào lòng ủi an.
"Con ngốc!Hiroshi vẫn là đứa trẻ ngoan.."
Cô thấy tim mình thắt lại trước những câu hỏi ngây ngô của con trẻ.
Sáu năm rồi.
Đã sáu năm từ ngày Gin mất tích dưới dòng sông Arakawa trong trận truy sát năm nào.
Hắn còn sống hay đã chết?
Dòng thời gian trôi đi làm cô mất dần hy vọng là Gin vẫn còn sống.
Sherry đau xót khi mỗi lần con thơ hỏi cha đâu?
Cô chỉ biết lấp lửng cho qua không muốn con mình biết về những quá khứ chẳng mấy êm đẹp của cha mẹ nó.
Tuổi thơ như trang giấy trắng chưa lấm lem những vết mực nhàu.
Sherry nguyện chỉ tô vẽ lên trong mắt con thơ những gì tươi sáng hoàn mỹ nhất.
Cho dù đó có là những câu trả lời chẳng mấy thỏa đáng từ cô.
*******
Tại thành phố Hambugr nước Đức.
"Vậy là anh đã quyết định rồi?"
Vermouth hướng mắt nhìn về người đàn ông đang trầm tư rít từng khói thuốc dài ngắm những cơn gió tuyết lan qua khung cửa sổ.
"Tuần sau,tôi sẽ đáp chuyến bay sớm nhất về lại Nhật Bản!"
Vermouth mỉm cười chua chát nhận ra sự lựa chọn của Gin vẫn trước sau như một.
Mãi mãi vẫn là Sherry..
Ả nhớ lại đêm truy đuổi cách đây sáu năm trước.
Gin và Vermouth đã rơi vào tình thế nguy cấp khi Shuichi Akai truy sát đến cùng cực phải nhảy xuống dòng sông Arakawa để thoát thân.
Dưới dòng nước đen ngòm ả vẫn cố gắng dùng hết sức lực để bơi vào bờ và neo theo Gin đang bị thương nghiêm trọng đến bất tỉnh.
Gin đã bị chấn thương não trái nghiêm trọng dẫn đến tình trạng hôn mê sâu phải sống như người thực vật trên giường bệnh nhiều năm liền.
Vermouth đã tốn không ít công sức lẫn tiền bạc đưa Gin sang châu Âu chữa trị hy vọng những bước tiến vượt bậc của nền y học phương Tây sẽ giúp hắn sớm hồi phục nhanh nhất.
Vermouth là người đã thức trắng suốt nhiều đêm,luôn túc trực trên giường bệnh dõi theo những biến chuyển sức khỏe của Gin từng ngày.
Cho đến cách đây một năm.
Khi những ngón tay Gin đã có những cử động đầu tiên sau nhiều năm sống đời thực vật.
Vermouth còn chưa kịp mừng vui thì trái tim đã vội bóp nghẹn lại khi đôi môi hắn trong vô thức đã mấp máy gọi tên ai.
Sherry..
Khi dần tìm lại được sự sống thì người đầu tiên Gin nhớ đến vẫn là Sherry.
Mãi mãi không phải là ả.
Chỉ có bóng hình Sherry đã khắt sâu vào tâm trí và trái tim nguyên thủy của hắn.
******
Gin nâng chiếc vali và từ từ kéo khỏi phòng.
Đã đến ngày ra sân bay trở lại Nhật Bản.
Vermouth đưa tay ôm chầm hắn từ phía sau.
"Gin!Anh đừng đi!"
Gin quay sang Vermouth nhàn nhạt khước từ.
"Tôi đã quyết định rồi Vermouth và sẽ không bao giờ thay đổi nó!"
Vermouth nấc lên từng quãng giọng nghẹn ngào.
"Em đã yêu anh trong hai mươi năm rồi Gin!Sao anh chưa bao giờ đối xử công bằng với em dù chỉ một lần?"
Gin quay mặt sang hướng khác như muốn tránh đi ánh nhìn van nài từ phía Vermouth.
"Xin lỗi cô!Vermouth.."
Vermouth vẫn tiếp tục thổn thức từng lời.
"Đã sáu năm qua đi..Anh vẫn muốn trở về Nhật Bản?Nếu giờ đây cô ta đã tìm được hạnh phúc mới và đang có cuộc sống yên ổn,nếu anh yêu cô ta thì đừng nên xáo động mới đúng chứ!?"
Gin mặc áo khoác vào người rồi đội lên đầu chiếc mũ phớt đen dợm bước quay đi.
"Cô thừa hiểu tôi trở về Nhật Bản không chỉ vì lý do duy nhất là Sherry mà.. Vermouth!"
Vermouth ngồi thất thần giữa góc phòng nhìn bóng hắn khuất xa dần trong sự tiếc nuối lẫn bất lực.
Từng giọt nước mắt mặn đắng thi nhau lăn dài ướt nhòe đi gương mặt vẫn bao năm xuân sắt mà chính ả căm ghét.
Gin chỉ ngoái lại nhìn lần cuối khi cánh cổng đã khép lại dần.
"Xin lỗi Vermouth!Kiếp này tôi nợ cô..đã nợ cô thật nhiều!.."
Mây bay không biết mỏi.
Cứ rong ruổi chẳng ngừng,
Như em thương anh vậy.
Chẳng biết làm sao ngưng!
Hãy là người bình luận đầu tiên
Nguyệt Truyện hoan nghênh các tác giả, dịch giả, nhóm dịch và các fanpage đăng truyện lên website của chúng tôi. Mọi chi tiết về nhuận bút, kiếm tiền và các thỏa thuận khác vui lòng nhắn tin trực tiếp đếnfanpage Facebook Nguyệt Truyệnhoặc email nguyettruyennet@gmail.com