Ngày cưới của ta và A Tự lại bị kéo dài, những bức thư trong hộp gỗ chất chồng hết lớp này đến lớp khác.
Chiến loạn biên cương kéo dài ba năm mới ổn định, hai nước ký kết hiệp ước, A Tự còn chưa về triều, Hoàng thượng đã hạ chỉ khôi phục vị trí Thái tử cho chàng.
Chữ của ta bây giờ đã khác xưa rất nhiều, ngay cả nữ phu tử cũng khen ngợi, ta viết tin vui này cho A Tự trên trang giấy, dù biết sẽ có người thông báo cho chàng, ta vẫn muốn tự tay viết ra.
Bà Lý năm ngoái đã qua đời, giờ đây ở kinh thành này, ta cô đơn một mình, cha không phải là người nhà của ta, ông ấy có một gia đình khác, ta chỉ có thể một lòng mong ngóng A Tự trở về.
Tiệc thưởng hoa do phu nhân Thái phó tổ chức là một trong những buổi tiệc không thể từ chối.
Thầy của A Tự chính là Thái phó.
Ta hiện tại tuy chưa được sắc phong, nhưng cũng là chuẩn Thái tử phi, sau một hồi trò chuyện, ta ra đình viện phía sau hóng mát, đợi sự sắp xếp tiếp theo của phu nhân Thái phó.
"Anhtrai ta là tướng dưới trướng Thái tử điện hạ, huynh ấygửi thư về, nói là thật!"
"Vậy Thái tử thật sự bị một toán quân phản loạn do Thành Vương ngày xưa bỏ trốn bao vây sao? Không có quân tiếp viện sao?"
"Không có, tin này chỉ có rất ít người biết, Thái tử dẫn một đội thân binh, không quá trăm người, muốn về kinh trước để bàn chuyện hiệp ước giữa hai nước, ai ngờ lại xảy ra chuyện này chứ! Hoàng thượng hạ chỉ phong tỏa tin tức, Thái tử là trữ quân, nếu xảy ra chuyện, cả triều đình sẽ náo loạn!"
Hai vị tiểu thư khuê các đang thì thầm to nhỏ ở phía bên kia hòn non bộ, ta đứng tại chỗ, máu trong người dường như đông lại.
"Theo ta thấy, đây chẳng phải ứng nghiệm lời tiên tri về Thái tử phi sao."
"Lời tiên tri gì? Nói nghe xem nào! Ta tuyệt đối không nói ra ngoài!"
"Là cha ta kể cho ta nghe, nói năm xưa khi Thái tử phi sinh ra, lão Quốc sư còn sống đã đoán rằng, Thái tử phi mệnh khắc Thái tử, nghe nói năm đó Thái tử ba tuổi còn bị bệnh nặng một trận nữa đấy, cho nên Thái tử phi mới bị Chu tướng quân đưa đi nuôi dưỡng ở bên ngoài."
"Vậy tại sao Hoàng thượng còn ban hôn cho Thái tử?"
"Lão Quốc sư hình như cũng từng tiên đoán với Tiên Hoàng rằng em trai của Hoàng thượng có tướng đế vương."
Những lời phía sau ta đã không còn nghe lọt tai nữa, ta phải vào cung diện kiến Hoàng thượng!
"Hoang đường!" Hoàng thượng giận dữ quở trách. "Trong triều chẳng lẽ không còn ai nữa sao, cho dù muốn điều binh, cần gì đến một nữ nhi khuê các sắp gả như ngươi đi, ngươi là Thái tử phi tương lai, sao có thể có ý nghĩ như vậy!"
Ta quỳ xuống đất nói: "Hiện tại Thái tử thế yếu, bị bao vây ở phía nam Đông Sơn, chỉ có trăm thân binh, quân phản loạn lại có vạn người, đại quân bình định biên cương không tiện hành quân gấp, Hoàng thượng chậm chạp không hạ lệnh, chẳng phải cũng lo lắng trong triều có người cấu kết với quân phản loạn, một khi có người điều binh, vạn quân phản loạn sẽ bất chấp tất cả mà ngọc đá cùng tan sao."
Hoàng thượng mệt mỏi ngồi trên long ỷ xoa xoa thái dương.
Ta quỳ gối tiến lên hai bước, nghẹn ngào nói: "Thần nữ nhẹ nhàng xuất hành, một mình đi, đúng như lời Hoàng thượng nói, không ai tin một nữ nhi có khả năng điều binh khiển tướng, cho nên cũng không ai đề phòng, đây không phải là cách hoàn hảo nhất, nhưng hiện tại chậm trễ một ngày, Thái tử sẽ nguy hiểm một ngày, mục đích của bọn chúng chẳng qua là Thành Vương đang ở trong thiên lao, nhưng sự kiềm chế này chỉ là kế tạm thời, nhỡ đâu bọn chúng chọn chủ khác, ai biết sẽ không trừ khử Thái tử."
Hoàng thượng vẫn không hề lay động.
"Thần nữ cầu xin Hoàng thượng thành toàn, nếu thần nữ chẳng may thân vong, thần nữ cũng cam tâm tình nguyện!"
Ta quỳ trên đất dập đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Một lúc sau, nghe thấy phía trên một tiếng thở dài nhẹ.
"Đứng lên đi." Hoàng thượng nói.
Ta ngước mắt lên, nhìn thấy Hoàng thượng như già đi rất nhiều trong khoảnh khắc, ông ấy trao cho ta một chiếc hổ phù.
"Tự Nhi rất coi trọng con, vạn sự cẩn thận, nó còn một lòng mong chờ đại hôn với con."
Ta nắm chặt chiếc hổ phù trong tay, lại dập đầu,
"Thần nữ đa tạ bệ hạ."
Những năm A Tự chinh chiến ở bên ngoài, ta đã học được rất nhiều điều, trong đó có cả cưỡi ngựa.
Sau khi về phủ, ta thay một bộ y phục nhẹ nhàng, đến cửa thì thấy cha đang dắt một con ngựa đen đợi ta.
Ông ấy trao dây cương cho ta, ta im lặng nhận lấy.
"Ta có thể đi cùng con." Ông ấy nói.
Ta lắc đầu: "Con đã nói với bệ hạ rồi, một mình con đi."
Cha im lặng, ta đã lâu không nhìn kỹ ông ấy, không biết từ khi nào ông ấy đã già đi như bà Lý.
"Bảo trọng." Ông ấy nhường đường.
Ta gật đầu, nhảy lên ngựa.
Đại doanh phía đông nằm ở phía bắc kinh thành.
Gió đêm mùa hè ấm áp trong hành động phi nhanh hóa thành những lưỡi dao gió, thổi vào mặt rát buốt.
Nhanh lên, nhanh nữa lên!
Đêm biết mình phải gả cho Thành Vương, ta cũng mang theo tâm trạng khẩn thiết như vậy trở về thôn Mạch Thượng, đi đến bên cạnh A Tự.
Bây giờ ta càng thêm gấp gáp, một người một ngựa trong đêm tối nhanh chóng lướt qua.
Cái gì mà khắc tinh! Ta không tin!
Ta vĩnh viễn sẽ không làm hại A Tự!
Vĩnh viễn không!!!
Nước mắt làm nhòe tầm nhìn, từng giọt từng giọt bị gió mạnh thổi về phía sau.
A Tự tuyệt đối sẽ không sao, ta muốn cho thiên hạ biết, lão Quốc sư nói năng bừa bãi!
"Thái tử bình định phản loạn, ổn định biên cương, hành quân đến phía nam Đông Sơn, kẻ tiểu nhân cản đường, vây khốn trữ quân nước Hữu ta, công của Thái tử, có thể lưu danh sử sách, chư tướng sĩ nghe lệnh, theo ta cùng nhau nghênh đón Thái tử!!!"
Ta và đại quân hành quân đến phía nam Đông Sơn, đi cùng có hai vị lão tướng của đại doanh phía đông.
Cho dù trong triều có nội ứng của quân phản loạn, khi hắn biết tin, quân đội đã xuất phát, ngày đêm không ngừng, rất nhanh đã đến được phía nam Đông Sơn.
Lão tướng quân kinh nghiệm phong phú, rất nhanh đã phán đoán được nơi quân phản loạn đóng quân giữa khe núi, nhanh chóng bố trí, mở một lỗ hổng trong vòng vây vạn quân phản loạn.
Lỗ hổng này đủ để A Tự dẫn thân binh xông ra.
Ta luôn biết A Tự biết võ công, nhưng ngoài lần trước chàng ta cứu ta ra khỏi bẫy, ta không có cơ hội gặp lại, chàng ta đã ra trận rồi.
Nhưng bây giờ ta ở phía sau chiến trường, nhìn A Tự sau ba năm không gặp vẫn ung dung tự tại khác hẳn người khác, lòng ta mới khẽ thả lỏng.
A Tự mặc áo giáp, dáng vẻ càng thêm rắn rỏi, so với vị Thái tử xinh đẹp, yểu điệu trước kia càng giống một vị tướng quân lạnh lùng, mái tóc dài của chàng ta không còn xõa nửa đầu, mà được búi cao, đuôi ngựa cao theo động tác của chàng ta không ngừng lay động trong không trung.
Trên mặt chàng vương vãi những giọt máu lấm tấm, ánh mắt càng thêm lạnh lùng.
Khác với những binh sĩ dùng thương, A Tự giỏi dùng kiếm, động tác của chàng ta nhanh nhẹn, phản ứng mau lẹ, rất nhanh trận chiến nhỏ này đã yên tĩnh trở lại.
Ánh mắt A Tự cuối cùng cũng dừng lại trên người ta, ta và chàng ta nhìn nhau từ xa.
Hai vị lão tướng không tiến lên, ngầm hiểu ý nhau quay người dẫn người đi dọn dẹp chiến trường, bàn bạc chuyện tiếp theo, dù sao đây cũng chỉ là một phần nhỏ của quân phản loạn.
Mắt ta ngấn lệ, khóe môi vừa nhếch lên đã nếm được vị mặn của nước mắt, ta vừa định bước lên, A Tự đã đi về phía ta.
A Tự bước chân dài, đi rất nhanh.
Còn chưa kịp phản ứng, ta đã bị chàng ta ôm vào lòng.
"Tước Nhi..." Một tiếng thở dài nhẹ nhàng từ phía trên đầu truyền xuống.
Mặt ta áp vào lớp áo giáp lạnh lẽo, vẫn còn ngửi thấy mùi máu, xung quanh tiếng người ồn ào, ta lại cảm thấy vô cùng an tâm, hai tay ôm chặt lấy chàng ta, vừa mở miệng mới phát hiện giọng mình run rẩy khàn khàn,
"A Tự, ta rất nhớ chàng..." Chưa đợi chàng ta nói, ta lại khẽ run giọng nói: "A Tự, ta không phải là khắc tinh của chàng, đúng không?"
A Tự chậm rãi buông ta ra, cúi đầu nhìn khuôn mặt đầy nước mắt, tủi thân vô cùng của ta, bàn tay chàng ta nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt của ta, trong mắt cũng ánh lên vẻ dịu dàng, cười đến cong cả mắt, giọng nói lại dịu dàng khiến ta càng muốn khóc hơn.
"Ba năm không gặp, sao lại mít ướt thế này, Tước Nhi của ta, là ngôi sao may mắn của ta, là người ta yêu thương ngay trước mắt..."
A Tự chậm rãi cúi đầu, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống trán ta, mang theo vô vàn trân trọng.
Giọng chàng dịu dàng, nghe kỹ lại có chút run rẩy,
Chàng nói: "Tước Nhi, làm Thái tử phi của ta nhé?"
Không phải thánh chỉ ban hôn, là Lý Nguyên Tự đang cầu hôn Chu Hạc Uẩn, là A Tự đang cầu hôn Tước Nhi.
Ta khóc nức nở, rối rít gật đầu.
"Vâng, ta đồng ý, ta muốn gả, gả cho A Tự..."
Những lời nói lộn xộn chìm trong nụ hôn dịu dàng.
Tước Nhi là phúc tinh của A Tự.
Hết
Ngoại truyện
Phía nam Đông Sơn, cây cối rậm rạp, đường núi hiểm trở, dễ thủ khó công.
Lý Nguyên Tự và đám thân binh dưới trướng đã bị vây khốn ở đây bảy ngày, chàng biết triều đình nhất định sẽ phái người đến tiếp viện, việc chàng cần làm là đảm bảo phe mình không trở thành con tin để kiềm chế triều đình xuất binh.
Đúng lúc chàng dẫn thuộc hạ men theo đường thủy tìm kiếm, từ xa truyền đến tiếng chém giết ầm ĩ.
Lý Nguyên Tự vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp Tước Nhi, nử tử mắt to mày sáng, nhưng ngốc nghếch đến lạ, cũng rất phiền phức.
Lúc đó chàng vừa bị phế, sự không tin tưởng của phụ hoàng khiến chàng có chút thất vọng, không đến biệt cung, mà một mực chọn một trang viên hẻo lánh.
Không ngờ lại gặp được một nử tử ngốc bị cha mẹ bỏ rơi ở cái thôn hẻo lánh này.
Nhưng sau đó chàng lại thích nử tử này, nghĩ ngốc một chút cũng không sao, dù sao chàng cũng có thể bảo vệ nàng cả đời.
Sau này, chàng biết được thân phận của nàng, biết được lời tiên tri của lão Quốc sư, trong lòng có chút sợ hãi Tước Nhi sẽ oán hận chàng, bởi vì chàng, nàng mới phải rời xa cha mẹ từ nhỏ.
Chàng không dám nói với Tước Nhi, chỉ nghĩ ngày qua ngày đối tốt với nàng.
Đêm Tước Nhi từ kinh thành trở về, ánh trăng quá đẹp, một câu "ngay trước mắt" của nàng đã gắn kết trái tim hai người lại với nhau.
Mọi thứ đều khác.
Chàng là Lý Nguyên Tự, cũng là A Tự của Tước Nhi.
Lý Nguyên Tự chưa bao giờ nghĩ rằng, có một ngày, Tước Nhi của chàng sẽ như một nữ thần, xuất hiện ở phía nam Đông Sơn, cứu chàng ra khỏi vòng vây.
Từ nhỏ chàng đã không thích lão Quốc sư nói năng bừa bãi, khi lão Quốc sư qua đời, chàng còn nhỏ, theo mọi người đi viếng, trong lòng lại không có bao nhiêu đau buồn, bây giờ càng không thích hơn.
Lão Quốc sư quả nhiên nói năng bừa bãi, Tước Nhi đâu phải là khắc tinh của chàng, rõ ràng là ngôi sao may mắn mà chàng khó cầu được.
Kết thúc rồi. Meo Meo
Hãy là người bình luận đầu tiên
Nguyệt Truyện hoan nghênh các tác giả, dịch giả, nhóm dịch và các fanpage đăng truyện lên website của chúng tôi. Mọi chi tiết về nhuận bút, kiếm tiền và các thỏa thuận khác vui lòng nhắn tin trực tiếp đếnfanpage Facebook Nguyệt Truyệnhoặc email nguyettruyennet@gmail.com