Thấy hoa anh đào

[5/6]: Chương 5

19


Trong giây lát, tôi không biết phải trả lời thế nào.


Nếu khẳng định thì không được, mà nói không cũng không xong, nói vậy  khác gì tôi tôi vẫn muốn ngủ với anh ấy, điều này thậm chí còn không thể chấp nhận được.


Tôi nghĩ tới nghĩ lui, giơ ba ngón tay lên thề:


"Bây giờ trong lòng tôi, ngài cao lớn uy nghiêm. Tuy không phải bố, nhưng ngài còn hơn cả bố.”


"Đừng lo lắng, bây giờ tôi không có ham muốn gì với ngài đâu. Cho dù ngài có cởi hết quần áo, tôi cũng sẽ không có bất kỳ ý nghĩ bẩn thỉu nào!"


Tôi nghĩ tôi đã nói điều đó một cách chân thành.


Nhưng vừa nói xong, sắc mặt Triệu Vũ Chi đột nhiên tối sầm lại.


Anh hất hàm tôi ra rồi đứng dậy.


Tôi không hiểu tại sao anh ấy lại không vui, cả cơ thể run bần bật.


May mắn thay, đúng lúc này, có cuộc gọi video gọi đến, Triệu Vũ Chi nhìn một cái rồi đi vào phòng làm việc.


Có vẻ như đó là một cuộc hội nghị truyền hình vì tôi nghe anh ấy nói hoàn toàn bằng tiếng Anh.


Tôi đảo mắt, lập tức rót một cốc nước đá đặt cạnh anh ấy, sau đó lấy một chiếc gối cho anh ấy kê lưng.


Anh ấy quay đầu nhìn tôi, tôi khéo léo bước đến gần anh ấy, xoa bóp vai và lưng cho anh ấy.


Sau cuộc họp, tôi có thể cảm nhận rõ ràng tâm trạng của Triệu Vũ Chi đã tốt hơn nhiều.


Anh đứng dậy đi về phía phòng ngủ, có lẽ là để đi ngủ.


Tôi đứng ở cửa, do dự.


Giọng nói đầy sức hút của anh vang lên: "Em định đứng đó làm thần giữ cửa à?"


Tôi vội vàng nói: "Vậy tôi sẽ ở phòng khách đợi ngài tỉnh dậy nhé."


"Phó Anh, thử gọi ngài một lần nữa xem."


"..."


Tại sao anh ấy lại khó nói chuyện thế?


Tôi cắn môi, nghe anh ấy nói, "Đi tắm đi. Sáng mai tôi có cuộc họp."


Tôi không hiểu ý anh ấy nên vội vàng giặt sạch quần áo rồi ra ngoài, thấy anh ấy vẫn dựa vào đầu giường nhìn điện thoại.


"Vâng, thưa ngài, tôi giặt xong rồi."


"Em muốn tôi bế em tới đây lại đây à?"


?


Tôi run rẩy trèo lên giường.


Anh ấy giơ bàn tay to lớn ra, ôm chặt tôi vào lòng, cọ cằm vào đỉnh đầu tôi: "Ngủ."


Tôi mở to mắt dựa vào vòng tay anh. Anh ấy lại nói, "Bát nháo cả ngày, còn chưa mệt đúng không?"


Tôi nhắm mắt lại ngay tức khắc.


Tôi đã nghĩ mình sẽ không thể ngủ được, nhưng có lẽ vì đã quá quen với việc ngủ chung giường với anh ấy nên tôi thực sự ngủ rất say.


20


Mấy ngày sau đó, tôi luôn nơm nớp lo sợ đi theo Triệu Vũ Chi.


Anh ấy không cho tôi rời đi nên tôi không dám đi.


Nhưng tôi không thể hiểu nổi rốt cuộc anh ấy muốn làm gì.


Sau bữa trưa, tôi bí mật gọi điện cho anh trai tôi.


Dạo này tinh thần anh trai tôi tốt hơn nhiều. Anh ấy nói đã trở về Bắc Kinh, hỏi tôi đang ở đâu.


Tôi che micro lại và nói, "À, chuyện là, em đang đi nhảy disco với bạn bè. Em cúp máy đây."


Vừa cúp điện thoại, tôi vừa quay người lại thì đụng phải ngực Triệu Vũ Chi.


Giọng nói lạnh lùng của anh vang lên: "Nhảy Disco?"


Tôi: "……"


"Đây có phải là bạn trai mới mà em nhắc đến không? Em định bán đồ secondhand để đổi anh ta à?"


Tại sao anh ấy cứ bị ám ảnh hàng secondhand vậy?


"Không phải, đây... là anh trai tôi."


Dưới ánh mắt đe dọa của anh, tôi không còn cách nào khác ngoài việc nói cho anh biết toàn bộ sự thật, bao gồm cả lý do tại sao tôi lại bỏ rơi anh và muốn quyến rũ hoàng tử.


Anh ấy hỏi tôi, "Anh trai của em có phải là một anh chàng tay hoa chậm chạp không?"


Tôi nhanh chóng gật đầu: "Anh ấy đã đắc tội với gia tộc họ Triệu của anh ở quán bar và bị cấm cửa..."


Đúng như mong đợi của một hoàng tử trong giới thượng lưu Bắc Kinh, chỉ trong vòng ba phút, vệ sĩ mặc đồ đen đã tìm ra mọi thông tin chi tiết.


"Anh trai của cô Phó tên là Phó Thiết Trụ. Anh ta vẫy tay về phía quầy bar để chỉ cho mẹ ngài... tức là bà chủ. Bà chủ rất thích anh ta và đã đặt hình nền của anh ấy trên điện thoại của bà ấy. Chủ tịch đã nhìn thấy và ghen tuông, vì vậy ông ấy đã cho người chặn tài khoản của Phó Thiết Trụ. "


Nói xong câu này, đám vệ sĩ mặc đồ đen đều nín cười.


Tôi không nhịn được hỏi anh ta: "Các anh không được đào tạo chuyên nghiệp sao? Dù có buồn cười đến đâu, anh cũng không được cười."


Triệu Vũ Chi liếc nhìn tôi, tôi lập tức ngậm miệng lại.


Anh ấy gọi điện thoại và nói với tôi: "Tài khoản của anh trai em đã được bỏ chặn, anh ta cũng không phải trả tiền phạt."


Tôi vui mừng đến nỗi gần như nhảy dựng lên, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Triệu Vũ Chi, tôi lại lập tức héo hon lần nữa.


21


Tôi nghĩ Triệu Vũ Chi vẫn còn giận tôi.


Mặc dù tôi không biết tại sao anh ấy lại giúp anh trai tôi, có thể là vì mặt mũi của mẹ anh ấy chăng?


Tôi cố nói: "Thưa ngài, tôi biết tôi đã làm ngài thất vọng, mấy ngày nay tôi không ăn không ngủ được..."


Triệu Vũ Chi cầm tờ giấy trên bàn lên đọc:


"Hôm qua cô Phó ngủ 9 tiếng. Bữa sáng cô ấy ăn hai rổ bánh bao cua và một bát mì lòng heo, bữa trưa ăn hai cái giò heo trong canh và hai bát cơm, buổi chiều uống hai cốc trà sữa và bữa tối ăn một phần cơm lươn lớn..."


Tôi sợ quá nên đã giật lấy và xé nát nó.


Mắt nhắm lại, thấy súng không sợ điếc, nói: "Tôi biết ngài muốn báo thù tôi, nếu không, gậy ông đập lưng ông. Ngài cũng có thể bao nuôi tôi, tùy ý sử dụng tôi, cho đến khi ngài cảm thấy... thoải mái. Ngài xem như vậy có ổn không?


Vừa dứt lời tôi đã hối hận.


Anh ấy là hoàng tử của giới thượng lưu Bắc Kinh, sao có thể làm chuyện vô vị như nuôi tình nhân chứ?


Giây tiếp theo, Triệu Vũ Chi trả lời: "Được, vậy thì em ra giá đi."


Ồ, tôi hiểu rồi, đây chính là quy trình.


Suy cho cùng, ngay từ đầu tôi đã đưa ra anh ấy lời đề nghị.


Để anh ấy đạt được mục đích làm nhục tôi, tôi đã hợp tác và nói: "Tám mươi một tháng."


Như thế còn chưa đủ xúc phạm sao? Chắc chắn anh ấy sẽ có thể bình tĩnh lại một chút.


Đúng như dự đoán, Triệu Vũ Chi gật đầu không chút do dự: "Được."


Một giờ sau, tôi nhận được tấm séc trị giá 800.000 tệ.


Bao...bao nhiêu!


Tôi xem đi xem lại tấm séc đó rồi đứng phắt dậy khỏi ghế sofa.


Đây không phải là bao nuôi.


Đây quả thực là sự cứu rỗi!

22


Theo cách này, tôi đã trở thành chú chim hoàng yến của hoàng tử trong giới Bắc Kinh.


Tôi nghĩ rằng Triệu Vũ Chi sẽ tìm mọi cách để ra lệnh và hành hạ tôi.


Có lẽ anh ấy sẽ làm giống như những gì được viết trong những cuốn tiểu thuyết ngược, bắt tôi nhảy ở nơi công cộng để anh em anh ấy giải trí, hoặc gửi tôi đến kẻ thù không đội trời chung của anh ấy.


Nhưng thực ra, tôi đã sống một cuộc sống khá sung sướng.


Triệu Vũ Chi đã bắt tôi chuyển đến biệt thự của anh ấy và tôi bắt đầu dành cả ngày bên anh ấy, ở trên giường làm việc đến tận khuya.


Tôi nghĩ kỹ năng lái xe của anh ấy đã được cải thiện.


Trước đây, anh ấy chỉ biết cách nhấn mạnh chân ga, nhưng giờ đã học được cách chuyển số, đỗ xe ngang, đỗ xe từ phía sau vào gara, v.v.


Tôi nghi ngờ anh ấy có người ở bên ngoài, nếu không thì anh ấy học được điều đó từ đâu?


Nhưng tôi không dám hỏi.


Nhưng đôi khi tôi cảm thấy mình đang suy nghĩ quá nhiều.


Nếu như có quan hệ bên ngoài, làm sao có thể trả nhiều tiền lương như vậy? Một ngày làm gì đủ sức để làm nhiều như thế.


Tôi không thể hiểu nổi nên tôi ngừng nghĩ về nó.


Đây không phải là điều mà những người kiếm được 800.000 tệ một tháng nên lo lắng.


Nhìn chung, khi so sánh thì việc tôi bao nuôi anh ấy có vẻ hơi tệ.


Không chỉ giá cả và môi trường sống khác biệt, biệt thự của anh còn có đầu bếp chuyên về tám món ăn chính, còn có cả một đầu bếp bánh ngọt và một nhân viên pha chế.


Tôi u ám nghĩ rằng có lẽ anh ấy đang cố tạo ra sự tương phản rõ rệt, khoe khoang sự giàu có và làm suy yếu sự tự tin của tôi.


Điều duy nhất khiến tôi cảm thấy không thoải mái là Triệu Vũ Chi luôn dẫn tôi đi dự các buổi tiệc và dạ hội.


23


Tôi không muốn đi chút nào.


Tôi rất sợ chạm trán với anh trai mình.


Tôi không dám kể cho anh ấy nghe về chuyện của tôi và Triệu Vũ Chi.


Ngay cả khi phòng phát sóng trực tiếp được mở khóa, tôi cũng không nói với anh ấy rằng tôi đã giúp vì sợ anh ấy sẽ tức giận.


Chúng tôi lớn lên mà không có bố mẹ, anh trai tôi giống như bố tôi, bảo vệ tôi từ nhỏ tới lớn lên, không bao giờ để tôi làm bất kỳ công việc bẩn thỉu hay mệt mỏi nào.


Vì vậy, mỗi lần đi dự tiệc, tôi đều cúi đầu uống nước trái cây vì sợ lộ mặt.


Đúng như dự đoán, vào bữa tối hôm đó, tôi đang ăn vịt quay thì anh trai tôi bước vào.


Anh nhìn tôi với vẻ mặt u ám: "Anh Anh? Không phải em đang đi du lịch sao? Em đang nói dối anh sao?"


"Em..." Chân vịt của tôi rơi xuống đĩa, tôi run rẩy đứng dậy.


Tôi không biết phải giải thích điều này với anh trai tôi thế nào.


Tôi không thể nói rằng tôi đang làm một công việc có mức lương 800.000 nhân dân tệ một tháng.


Nghe có vẻ hứa hẹn, nhưng anh trai tôi chắc chắn sẽ đ.á.n.h tôi.


Tôi sợ anh và Triệu Vũ Chi lại cãi nhau, khiến phòng phát sóng trực tiếp lại phải đóng cửa.


Từ khi còn nhỏ anh trai tôi đã có tính khí thất thường. Chúng tôi là cặp song sinh, một trai một gái. Tôi nghi rằng anh ấy đã hút hết bản tính độc đoán của tôi khi anh ấy còn trong bụng mẹ.


Khi tôi đang đau đầu suy nghĩ lời bào chữa thì Triệu Vũ Chi cầm một ly rượu đi tới.


Anh ấy đưa tay ra và tự nhiên vòng tay qua eo tôi.


"Chào ngài Phó. Tôi định dẫn Anh Anh đến thăm anh trong vài ngày tới. Tôi là bạn trai của Anh Anh. Họ Triệu, tên Vũ Chi."


Rõ ràng là anh trai tôi bị dọa rồi.


Mọi người ngồi ở bàn cũng đều sợ hãi.


Nhưng tôi thì khác, tôi sợ đến phát khiếp.


Bình luận (0)
Đăng ký tài khoản (5s xong)

Hãy là người bình luận đầu tiên