20
Lương Thành Trấn lại tin vào cái thuyết xuyên sách kỳ quái này, điều này tôi không thể tin nổi.
Hơn nữa, anh ấy nói muốn từ chức, điều này càng nằm ngoài dự đoán của tôi.
Trong hoàn cảnh đầy rung động như vậy, anh ấy lặp lại: "Tôi nói, tôi từ chức được không?"
Tôi siết chặt tay, rơi vào mâu thuẫn: "Lương Thành Trấn, anh..."
"Tôi muốn hẹn hò với cô." Lương Thành Trấn đẩy kính lên, trầm ngâm nói, "Bất kể cô là ai, tôi đều muốn thử. Trong hơn hai mươi năm nhàm chán và vô vị của tôi, cô là người duy nhất có thể khơi dậy cảm xúc của tôi, cũng là người duy nhất tôi sẵn lòng chăm sóc."
Tôi cảm động, vừa định hỏi anh ấy thích tôi ở điểm nào.
Lương Thành Trấn lại nói một câu khiến tôi đau lòng: "Tôi thực sự rất khó hiểu, tại sao lại có người ngốc đến thế, nhưng lại có thể sống một cuộc đời đầy màu sắc như vậy?"
Tôi: "..." Cảm ơn, Lương Thành Trấn, đồ khốn!
Lương Thành Trấn dường như định nói gì đó, nhưng bị tôi ngắt lời: "Được rồi, tôi biết rồi. Nói hay lắm, lần sau đừng nói nữa."
Lương Thành Trấn nhìn tôi bằng ánh mắt u oán, đột nhiên bật cười và hỏi tôi: "Nếu tôi thực sự từ chức, cô có chịu theo tôi đi ăn xin không?"
"Anh với bọn họ bị ám ảnh gì với việc ăn xin vậy? Tôi thực sự không hiểu!" Tôi bực bội nói, "Nếu anh muốn làm tôi phát cáu, thì cứ nói thẳng! Một thư ký nam, động một tí là trêu ghẹo người khác! Còn biết xấu hổ không?!"
Lương Thành Trấn không chút hoang mang, nhẹ nhàng đáp lại: "Có chứ."
Tôi như đấm vào bị bông, chẳng còn lời nào để nói.
"Tuy nhiên, tôi thực sự không thể làm nổi nữa, cô nghỉ việc rồi, mọi chuyện đổ hết lên đầu tôi, mà không tăng lương. Mệt đến mức tôi bị viêm amidan, rồi còn sốt, suýt nữa thì mất mạng." Lương Thành Trấn cau mày, đầy khó chịu, "Tần tổng không phải kẻ ngốc, lần đó tôi ngắt lời anh ta tỏ tình với cô, đụng phải vảy ngược của anh ta rồi, chỉ có kẻ ngốc mới không nhận ra tâm tư của tôi."
Tôi phản ứng rất nhanh: "Anh nói ai là kẻ ngốc hả?!"
Lương Thành Trấn nhướng mày, không phủ nhận, chỉ nhìn tôi.
Tôi nghẹn họng, nhận ra mình vừa nói gì, co cổ lại, định chuồn êm.
"Nếu ngay cả chuyện thích một người cũng không thể quang minh chính đại, Hà Ích Tư, chẳng lẽ cả đời này cô định làm con chuột chạy qua đường sao? Cô có thể trốn cả đời sao?!"
Bước chân tôi khựng lại.
Giọng của Lương Thành Trấn không xa không gần, nhưng lại đánh mạnh vào dây thần kinh của tôi: "Ở bên tôi, chẳng lẽ không phải lựa chọn sáng suốt nhất sao? Nữ phụ Hà Ích Tư có bạn trai rồi, hai anh em nhà họ Tần sẽ không quấy rầy cô nữa. Còn tôi sau khi từ chức, nữ chính cũng có thể yên ổn phát triển mối tình với nam chính trong công ty. Vậy cô còn băn khoăn điều gì?"
Tôi không kìm được quay đầu lại, nhìn Lương Thành Trấn sải bước về phía tôi, chân như bị đổ chì: "Anh thực sự sẽ từ chức vì tôi?"
"Sẽ, cũng vì chính bản thân tôi." Anh nói chắc nịch.
Tôi vò nhẹ vạt áo, cuối cùng rất vô thức hỏi một câu: "Vậy sau khi từ chức thì sao?"
Lương Thành Trấn rất tự nhiên đáp lại: "Thì kiếm việc khác chứ."
"Kiếm việc ở đâu?"
"Cô đi đâu, tôi đi đó."
Tôi ngước nhìn đôi mắt anh, cảm giác bao dung thấu tận tâm can ấy gần như nuốt chửng tôi hoàn toàn.
Chết tiệt! Tim tôi loạn nhịp rồi!
Tôi khó khăn lắm mới lùi lại một bước, thì Lương Thành Trấn lại tiến lên một bước.
Không biết anh ấy học từ ai, vừa mở miệng đã nói như trẻ con: "Lùi thêm một bước nữa là làm bạn gái tôi đấy!"
Chân tôi lỡ trượt, không kịp phản ứng, lùi lại thêm một bước.
"Chậc, đẹp lắm!" Anh cong môi cười.
Tôi: "..." Thất bại hoàn toàn, đẹp cái quái gì!
"Thử đi mà, thử cũng chẳng thiệt thòi gì." Giọng anh dịu dàng, mang theo sức mê hoặc lòng người.
Tôi nghiến răng, rồi đồng ý: "Thôi được..."
Khi tôi ngẩng đầu lên, Lương Thành Trấn đã ôm tôi vào lòng, tôi không dám vùng vẫy, chỉ có thể bối rối nhìn ra chỗ khác.
"Trông có vẻ cô không tình nguyện?"
"Nói thừa! Tiên nữ không thể gả cho phàm nhân!"
"Tôi có bảo cô lấy tôi đâu."
"..." Tôi xấu hổ tức giận, mắng: "Lương Thành Trấn! Nếu anh còn xét nét, tôi sẽ đổi ý đấy!"
Anh cúi đầu, nghiêng người sát vào môi tôi, cách rất gần, nhẹ giọng nói: "Là em tự khiêu khích tôi đấy, Hà Ích Tư..."
Sợi dây trong đầu tôi "tạch" một tiếng đứt đoạn, chỉ cảm thấy tư thế này của anh mà còn nói chuyện, thực sự khiến tôi bực mình, nên chẳng nghĩ ngợi gì, trực tiếp hôn lên môi anh, bịt miệng anh lại.
Lương Thành Trấn khẽ cười thành tiếng, tôi cau mày véo vào eo anh.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, trước mắt tôi là một màn sương mờ ảo, tôi chỉ có thể nắm giữ một mình anh.
Như thể, trong thế giới này, Hà Ích Tư chỉ có thể dựa vào Lương Thành Trấn mà thôi.
"Anh thực sự rất phiền, rất quá đáng, rất thích quyến rũ người khác!" Tôi buông môi anh ra, dữ dằn trách móc.
Lương Thành Trấn mím môi, dường như đang hồi tưởng điều gì, một lát sau, anh cười nói: "Cảm ơn vì lời khen, thật vinh dự."
Gió thổi mạnh ở đầu phố, tôi đứng bên đường, bóng dáng người trước mặt hòa vào với tôi, dưới ánh đèn đường, ấm áp in lên hai cái bóng, bên tai tôi vang lên giọng nói của người đó: "Cảm ơn em, vì đã chịu ở lại bên tôi."
Tôi hơi rơm rớm nước mắt, mỉm cười nhẹ nhõm, ngoan ngoãn đan tay mình vào tay anh.
Có lẽ tôi cũng nên cảm ơn anh.
Vì chính Lương Thành Trấn... đã khiến Hà Ích Tư tìm thấy ý nghĩa để tiếp tục sống trong thế giới cô đơn và lạc lõng này...
(Hoàn)
Hãy là người bình luận đầu tiên
Nơi bạn có thể đọc các thể loại truyện chữ yêu thích, bạn có thể tự do đăng tải những tác phẩm của chính mình, hoặc bản dịch của nhóm. Hãy đăng ký tài khoản ngay hôm nay.