Chị họ tôi đang mang thai một con lươn

[1/4]: Chương 1
Theo dõiKênh Youtube Nguyệt Truyệnủng hộ team nhé ^^

1.


“Na Na, chị nói cho em biết bí mật này, chị vừa biết một bài thuốc dân gian cách đây vài ngày. Nếu không có gì thay đổi, chị sẽ sớm có con trai thôi."


"Chỉ cần chị có con trai, anh rể em sẽ đối xử toàn tâm toàn ý với chị, gia đình chúng ta sẽ hạnh phúc và hòa thuận, những ngày tháng khó khăn của chị sẽ kết thúc."


Khi tôi mở mắt ra, chị họ Tống Duyệt đang thay đồ bơi, bộ đồ bơi trên người chị ta trông thật gợi cảm.


Hai vệt đỏ đáng ngờ cũng xuất hiện trên mặt chị.


Nghĩ đến những điều “tốt đẹp” sắp xảy ra, chị ta chớp đôi mắt to đầy phấn khích.


Ở kiếp trước, Tống Duyệt cũng từng nói những lời này với tôi với vẻ mặt bí ẩn.


Tống Duyệt và anh rể Dương Vĩ đã kết hôn nhiều năm, nhưng họ vẫn chưa có con.


Tôi không biết chị ta đã gặp bao nhiêu bác sĩ trong những năm này, đủ loại thuốc bắc cũng được đổ vào miệng Tống Duyệt như thức ăn hàng ngày.


Nhưng bụng chị ta vẫn không có tin tức gì.


Mặc dù nhà họ Dương không cần người nối dõi, nhưng theo thời gian, Dương Vĩ cũng bắt đầu tìm một tình nhân bên ngoài.


Tống Duyệt khóc lóc đến gặp mẹ của Dương Vĩ để phàn nàn, nhưng bà ta chỉ thản nhiên nói: “Cô là một con gà mái không đẻ trứng, đã chiếm cái chuồng thì đừng trách con tôi đi tìm người khác đeer sinh con."


Tống Nguyệt không còn cách nào, bắt đầu mê muội các phương thuốc dân gian.


Lần này, chị ta thậm chí nghĩ đến việc dùng lươn để kích thích mang thai.


Tôi hết lòng khuyên chị ta rằng những phương pháp này hoàn toàn không có cơ sở khoa học, nên cẩn thận thì hơn.

Nhưng Tống Duyệt vì khát khao có con mà trở nên điên cuồng, nào chịu nghe lời tôi.

Chị ta vẫn chọn đi bơi đêm cùng Dương Vĩ tại một con sông trong đêm trăng tròn.

Chị ta còn rắc mồi nhử lươn xuống nước, chờ hai người quan hệ để dụ lươn giúp thụ thai.


Hơn hai tháng sau, Tống Duyệt đến gặp tôi với cái bụng to. Dương Vĩ đi theo sau, bưng trà rót nước. Khuôn mặt chị ta đầy vẻ tự hào: "Em nhìn này, chị thực sự có thai rồi. Bài thuốc dân gian đó thực sự hiệu quả!"


Trong lúc Dương Vĩ đang rót nước, Tống Duyệt ngại ngùng ghé sát vào tai tôi và thì thầm: "Hôm đó có một con lươn bơi vào... Nói thật, thứ đó thực sự rất lợi hại, chẳng trách nó có tác dụng tốt như vậy!"


Tôi nhìn chằm chằm vào bụng chị ta với vẻ không tin nổi.


Mới chỉ hai tháng, nhưng bụng của Tống Duyệt to không khác gì một người phụ nữ mang thai sáu tháng.


Nhưng bất kỳ ai có một chút kiến ​​thức về sinh lý học đều biết rằng phôi thai lúc này chỉ lớn bằng một quả nho, và bụng không thể to như vậy được.


Điều đáng sợ nhất là nếu nhìn kỹ qua lớp áo của Tống Duyệt, tôi có thể thấy thứ gì đó như đang bơi trong bụng chị ta.


Da đầu tôi tê dại, nhưng Tống Duyệt vẫn che bụng và cười: "Chồng ơi, nhìn này, em bé đang đá vào bụng em".


"Con trai em thật tuyệt, sinh ra đã có siêu năng lực, chắc chắn sau này sẽ là một cậu bé ấm áp có thể bảo vệ mẹ mình".


Tôi có thể nhận ra ngay rằng đây hoàn toàn không phải là một con lươn vàng bình thường, mà là lươn trông trăng trong truyền thuyết.


Tôi nhanh chóng kéo Tống Duyệt đến bệnh viện. Rõ ràng là lươn trông trăng đã làm tổ trong bụng chị ta.


Lươn trông trăng rất thích ăn xác thối. Sẽ không mất nhiều thời gian để nội tạng Tống Duyệt bị khoét rỗng từ trong ra ngoài!


Nhưng Tống Duyệt lại nghĩ rằng tôi ghen tị với việc chị ta mang thai một đứa con trai nên chị ta liền rời đi với vẻ khó chịu.


Cuối cùng, chị ta ngất xỉu ở nhà. Tình cờ lúc đó tôi lại đến thăm chị ta, thấy vậy, tôi vội vàng đưa chị ta đến bệnh viện.


Lúc đầu bác sĩ nghĩ rằng chị ta đang mang thai nên kiểm tra bằng máy siêu âm B.


Không có thai nhi nào trên màn hình. Thứ chuyển động trong bụng chị ta là một đàn lươn.


Bác sĩ ngay lập tức tiến hành phẫu thuật, rạch bụng Tống Duyệt và lấy lươn ra.


Những con lươn nhỏ vẫn còn sống, mỗi con to bằng ngón tay út, và một số con có răng sắc nhọn.


Cảnh tượng đó khiến ngay cả những bác sĩ giàu kinh nghiệm cũng cảm thấy buồn nôn.


Nhìn vào tử cung của Tống Nguyệt đã bị lươn cắn lỗ chỗ.


Bác sĩ nói rằng nếu chúng tôi đến muộn hơn, lươn sẽ ăn tử cung của Tống Duyệt và bò khắp các cơ quan nội tạng.


Sau khi tỉnh lại, Tống Duyệt biết rằng chị ta không chỉ không có thai mà còn bị cắt tử cung.


Chị ta hoàn toàn điên rồ.


Dương Vĩ vội vã chạy đến cũng trách tôi: "Nếu em của cô là một người em tốt, không tọc mạch, con trai tôi sao có thể ch//ết được!"


"Nhìn cô bây giờ kìa. Trước kia cô không thể sinh con, giờ thì ngay cả tử cung cũng không có. Cô còn là phụ nữ nữa sao?"


Dương Vĩ bắt đầu hành động khoa trương hơn, thậm chí còn đưa đủ loại phụ nữ về nhà tán tỉnh trước mặt Tống Duyệt.


Tống Duyệt không chịu nổi nữa, lao đến nhà tôi đ//âm tôi hơn chục nhát.


Sau khi tôi ch//ết, tôi bị ném xuống dòng sông đầy lươn trông trăng.


Nhìn cơ thể tôi bị ăn mòn từng chút một, Tống Duyệt cười nham hiểm.


"Hà Na Na, đừng trách tao. Tất cả những chuyện là mày nợ tao."


Kiếp trước, tôi đã cố hết sức khuyên can chị ta và cuối cùng đã cứu được mạng sống của Tống Duyệt, nhưng cuối cùng tôi lại bị chị ta xé xác thành từng mảnh.


Lần này, tôi quyết định từ bỏ mong muốn giúp đỡ người khác và tôn trọng số phận của chính họ.


Tôi muốn nhìn thấy ngày con lươn trông trăng chui ra khỏi bụng, Tống Duyệt sẽ phản ứng thế nào trước một đàn "con trai ngoan".


2.


"Em họ ơi, nói cho chị biết, phương pháp này có đáng tin không? Chị có nên thử không?"


Cô ta nhìn tôi đầy mong đợi, chỉ muốn nhận được câu trả lời tích cực từ tôi.


Mẹ tôi, đang hầm canh gà cho Tống Duyệt trong bếp, cũng đi tới và háo hức nhìn tôi:


"Đúng vậy, con học nhiều hiểu rộng, hãy cho chị con biết thứ phương pháp này có đáng tin hay không."


Nhìn hai người trước mặt cười giả tạo, sau khi được sống lại, tôi mới có thể thấy rõ điều đó.


Tống Duyệt rất giỏi đổ lỗi cho người khác. Nếu tôi không trả lời tốt, nếu có chuyện gì xảy ra, chị ta chắc chắn sẽ đổ lỗi cho tôi.


Mẹ ruột của tôi thì thờ ơ với điều đó.


Vì vậy, tôi đã kiềm chế cơn giận của mình và trả lời nghiêm túc: "Chị họ, dù sao thì đây cũng là chuyện giữa chị và anh rể. Chị đã hỏi anh rể chưa? Anh ấy có ý kiến gì không?"


Thực ra, không cần phải hỏi tôi cũng biết Dương Vĩ, người suy nghĩ bằng thân dưới, chắc chắn sẽ đồng ý.


Anh ta thậm chí còn mong đợi được bơi ngoài sông cùng chị họ dưới ánh trăng.


Quả nhiên, khi tôi nhắc đến Dương Vĩ, khuôn mặt của Tống Duyệt trở nên ngại ngùng.


Chị ta lẩm bẩm: "Anh rể của em nói rằng chỉ cần có thể sinh con trai thì không gì là không thể, nhưng..."


Tôi ngắt lời chị ta: "Được rồi, chỉ cần hai người đồng ý, thì em, một người ngoài cuộc, nghĩ gì quan trọng đến vậy sao? Trong lòng em, hai người sống tốt còn quan trọng hơn bất cứ điều gì!"


Tống Duyệt gật đầu đồng ý, hoàn toàn yên tâm.


Mẹ tôi cũng vui vẻ bưng canh gà ra, rót một bát lớn cho Tống Duyệt, liếc tôi một cái cảnh cáo.


"Nào, Duyệt Duyệt, uống thêm đi."


Tống Duyệt uống hết một bát canh gà, miệng đầy dầu.


Nhìn lại bát của tôi lần nữa, ngoại trừ cải muối và củ cải, còn sót lại vài miếng thịt lay lắt từ hôm qua.


Tống Duyệt cầm khăn giấy mẹ tôi đưa lau miệng, sờ bụng vẫn còn phẳng lì của mình rồi nói: "Ồ, tại cô nấu ngon quá ấy mà. Em thấy đấy, chị uống hết mà không để ý. Tất cả là vì đứa cháu tương lai của em. Em sẽ không để bụng chứ?"


Tôi lắc đầu vui vẻ: "Sao có thể như vậy? Em cũng đang mong chờ ngày cháu trai bé bỏng của em chào đời mà."


Tôi không phiền, tất nhiên là tôi không phiền.


Ăn đi. Càng ăn nhiều, lươn trông trăng càng có nhiều chất dinh dưỡng.


Khi chị sinh ra một đàn lươn nhỏ cười toe toét, sao có thể không coi là hoàn thành sứ mệnh sinh con nối dõi cho nhà họ Dương được?


Vài ngày sau là đêm trăng tròn ngày 15. Tống Duyệt nói rằng vào thời điểm này, lươn là loài có linh tính nhất, thậm chí còn thờ cả mặt trăng, cho nên hiệu quả hỗ trợ mang thai vào thời điểm này mạnh hơn.


Đến ngày đó, Dương Vĩ kéo Tống Duyệt xuống nước.


Hai người rải mồi xung quanh cơ thể để thu hút lươn trông trăng.


Không lâu sau, giống như kiếp trước, Tống Duyệt cảm thấy có thứ gì đó trơn trượt lướt qua cơ thể mình.


Chị ta hơi sợ, nhưng Dương Vĩ lại cảm thấy cảnh này rất kích thích.


Ngay cả việc đó cũng làm mạnh mẽ hơn bình thường.


Chút lý trí cuối cùng trong lòng Tống Duyệt đã bị Dương Vĩ phá vỡ.


Với sự giúp đỡ của lươn trông trăng, kế hoạch nối dõi dòng họ đã hoàn thành.


Tôi biết được tất cả những điều này từ cuộc trò chuyện giữa mẹ tôi và Tống Duyệt. Mỗi lần bà kết thúc cuộc gọi điện thoại với Tống Duyệt, khuôn mặt mẹ tôi lại hồng hào hơn.


Thái độ của bà đối với tôi cũng cải thiện rất nhiều.


Đúng là Tống Duyệt đã kết hôn nhiều năm và không có con. Dương Vĩ và mẹ anh ta ngày càng bất mãn với Tống Duyệt. Ngay cả khi mẹ tôi đến thăm Tống Duyệt tại nhà họ, bà ta cũng tỏ ra khó chịu.


Bây giờ cuối cùng mẹ tôi cũng có thể cảm thấy tự hào rồi.



Bình luận (0)
Đăng ký tài khoản (5s xong)

Hãy là người bình luận đầu tiên