11
“Được rồi."
Tống Kỳ An bỗng nhiên cười lớn.
"Chúng ta thương lượng đi, Cận Tây."
“Chuyện tối nay, chúng ta coi như chưa từng xảy ra, cậu nghĩ thế nào?”
Để bày tỏ thành ý của mình, anh ta trực tiếp kéo Lâm Anh rời đi.
“Chúng tôi đi đây, không quấy rầy hai người thân mật với nhau.”
Nhìn hai người kia đã đi xa, Châu Cận Tây mới quay người lại.
"Lại bị cắn à?"
Anh ấy ngồi xổm xuống, lại muốn giúp tôi bôi thuốc.
Nhưng tôi lại lùi lại.
"Tiết Lê?"
"Đã muộn lắm rồi, em về trước đây."
"Bôi thuốc trước đã."
Châu Cận Tây hơi dùng sức nắm lấy mắt cá chân của tôi.
Tôi dựa người vào thân cây.
Đêm đã khuya, không gian xung quanh trở nên hết sức tĩnh lặng.
Di động trong túi lại đột nhiên rung lên rồi đổ chuông.
Không ngừng nghỉ.
Tôi lấy ra thì thấy tên của Tống Kỳ An nhấp nháy trên màn hình.
Tôi không ngắt máy mà chỉnh chế độ im lặng rồi thả lại vào trong túi.
“Không nghe máy à?”
"Không muốn nghe."
Tôi cụp mắt, giọng ủ rũ.
Châu Cận Tây liếc nhìn tôi, cười như đang tự giễu.
"Em về đi."
Nói xong, anh quay người đi trước.
Đi được hai bước, anh lại quay lại nhìn tôi.
Tôi vẫn đứng yên bất động.
Chỉ cắn môi, ngơ ngác nhìn bóng lưng anh.
Hốc mắt hơi đỏ, như thể nước mắt sắp chực trào.
"Em sao vậy?"
Châu Cận Tây đi tới trước mặt tôi, thấp giọng hỏi.
Tôi lắc đầu: “Không có gì, về thôi.”
Nhưng lời vừa thốt ra, nước mắt đúng lúc cũng rơi theo.
"Tiết Lê, sao em lại khóc?"
Châu Cận Tây nắm lấy cổ tay tôi.
Tôi cố giãy ra mấy lần nhưng không cách nào thoát ra được, nước mắt càng rơi như đê vỡ.
"Châu Cận Tây."
Tôi trừng mắt nhìn anh qua màn nước mắt.
"Không cần anh lo, buông em ra."
"Nói cho rõ ràng, sao em lại khóc."
"Anh nghĩ xem?"
Tôi giơ tay lên đẩy mạnh anh ra.
Nhưng dù có đẩy thế nào, anh một chút cũng không nhúc nhích.
Tôi tức giận đá anh: “Anh là gì của em chứ, lấy tư cách gì quản em…”
“Em nói xem anh là gì của em?”
Châu Cận Tây không hề né tránh, mặc cho tôi đá anh hết lần này đến lần khác.
Rồi lần nữa kéo tôi vào lòng.
Anh giữ lấy cằm tôi, cúi đầu hôn tôi.
Tôi há miệng cắn anh.
"Tiết Lê……"
Anh rít lên nhưng vẫn không dừng lại.
Dứt khoát ôm lấy mặt tôi giữ lại rồi lại hôn tới, càng sâu càng mãnh liệt hơn.
"Em nghĩ rằng anh sẽ không chịu trách nhiệm về nụ hôn lúc nãy sao?"
“Em không cần anh phải chịu trách nhiệm…”
Tôi mơ hồ nói, đầu lưỡi đột nhiên lại bị anh cắn mút.
"Thế em muốn ai chịu trách nhiệm chứ?"
"Tên k.h.ố.n như Tống Kỳ An sao?"
Tôi trừng mắt nhìn anh: “Anh ta là bạn trai của em….”
Châu Cận Tây véo cằm tôi nâng lên.
Vẫn hôn triền miên không dứt, anh nói: "Từ giờ thì không."
12
Mấy hôm trước, tôi đã nhắn tin chia tay với Tống Kỳ An.
Anh ta cứ nghĩ tôi vì ghen tuông với Lâm Anh nên chẳng mấy để tâm.
Tôi không giải thích nhiều.
Tôi cũng đã chính thức hẹn hò với Châu Cận Tây.
Nhưng tạm thời vẫn còn là bí mật, chưa được công khai.
Anh vì vậy mà rất bất mãn, chiến tranh lạnh với tôi suốt một tiếng lẻ ba phút.
Rồi gọi cho tôi.
"Tiết Lê, anh có thể làm bạn trai bí mật của em."
"Nhưng em phải cho anh một lý do chính đáng."
Tôi cười với cái điện thoại: “Không có lý do.”
"Nhưng mà, nửa tiếng nữa hẹn gặp anh hồ nhân tạo nhé."
Châu Cận Tây phút chốc đã bị tôi dỗ ngọt.
Tôi cúp máy.
Liền thay quần áo, chuẩn bị xuống lầu.
Nhưng Tống Kỳ An lại gọi điện đến.
Tôi vẫn như cũ không trả lời cũng không ngắt máy.
Thu dọn đồ đạc xong, tôi xuống lầu, ra khỏi ký túc xá.
Nhưng không ngờ lại đụng phải Tống Kỳ An đang đứng ở tầng dưới.
Vừa nhìn thấy tôi, hai mắt anh ta như sáng lên: "Tiết Lê."
Tôi liếc nhìn anh ta nhưng cũng không có ý dừng lại mà tiếp tục bước về phía trước.
"Vẫn còn giận à."
Tống Kỳ An đuổi theo: "Đã nói với em rồi, anh và Lâm Anh chỉ là bạn hồi nhỏ thôi, thật sự không có gì mà."
"Tống Kỳ An, tôi cũng đã nói với anh rồi, chúng ta chia tay."
"Anh không đồng ý."
Anh ta mỉa mai cười lạnh: “Hơn nữa, Tiết Lê, em lấy tư cách gì mà đòi chia tay với anh?”
Tôi khựng lại bước chân, vào đêm cuối hè mà tôi thấy lòng bàn chân mình lạnh toát.
“Em quên lời mẹ em dặn rồi à?”
"Bà ấy muốn em ở bên cạnh tôi, ngoan ngoãn nghe lời anh."
"Anh muốn hẹn hò với em thì em bắt buộc phải ở bên cạnh anh, anh muốn chia tay thì mới được chia tay."
"Dù sao nhà em nợ nhà anh nhiều như vậy, yêu cầu như vậy cũng đâu có quá đáng nhỉ."
Đầu ngón tay tôi cắm sâu vào lòng bàn tay, hốc mắt dần đau nhức.
Mẹ tôi từng giúp việc trong nhà họ Tống vài năm.
Sau đó, bố tôi không may bị tai nạn qua đời.
Là Tống gia đã giúp đỡ tiền viện phí và tổ chức đám tang.
Mẹ tôi vì vậy mà rất biết ơn.
Đừng nói là Tống Kỳ An muốn tôi làm bạn gái anh ta.
Cho dù không danh không phận, hay thậm chí bán cho anh ta, mẹ tôi cũng không có nửa lời từ chối.
Chuyện tôi đề nghị chia tay, mẹ tôi chưa biết.
Bà mà biết được sợ rằng sẽ lại khóc lóc, làm loạn đòi treo cổ tự tử không chừng.
Cách tốt nhất là khiến cho Tống Kỳ An chủ động đá tôi.
Nhưng hiện tại xem ra, anh ta đối với Lâm Anh cũng chỉ là sự hứng thú nhất thời mà thôi.
Hơn nữa hiện tại cũng chẳng có cô gái nào khiến anh ta yêu thích hơn.
"Được rồi, từ giờ anh sẽ giữ khoảng cách với Lâm Anh."
Tống Kỳ An cố nắm tay tôi nhưng bị tôi hất ra.
Sắc mặt anh ta lập tức thay đổi: "Tiết Lê, đừng có không biết điều như vậy."
Tôi sợ anh ta mà động tay động chân thì người chịu thiệt chỉ có bản thân mình.
Cho dù thực sự muốn làm lớn chuyện thì cũng phải chọn ở một nơi đông người.
Tôi không muốn bản thân chịu thiệt thòi vì tên cặn bã này.
Tôi cố nén cơn giận nói: “Tôi muốn một mình ra bờ hồ yên tĩnh một lát, suy nghĩ kỹ chuyện của chúng ta.”
"Nghĩ thông rồi sẽ liên lạc với anh."
Ánh mắt anh ta âm u vô định, một lúc sau mới nói: “Được, cho em thêm một đêm để suy nghĩ.”
13
Tống Kỳ An nhìn Tiết Lê đi xa.
Luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Nhưng nhất thời lại nghĩ không ra.
Anh ta thu lại cảm xúc, châm một điếu thuốc.
Về đến dưới toà lầu ký túc xá.
Anh ta lại tình cờ chạm mặt Châu Cận Tây từ cửa ký túc xá đi ra.
"Đi đâu thế?" Tống Kỳ An thuận miệng hỏi.
"Ra bờ hồ đi dạo."
Châu Cận Tây nhàn nhạt đáp.
Tống Kỳ An cười gian: "Lại hẹn người tình bí mật ra đó hôn hít chứ gì."
Châu Cận Tây liếc anh ta: “Nói chuyện chú ý chút đi.”
Tống Kỳ An xua tay: "Ok ok ok, không đùa nữa, đi nhanh đi."
Châu Cận Tây không thèm để ý tới anh ta nữa, bước nhanh về phía bờ hồ.
Tống Kỳ An lại châm một điếu thuốc khác, đi được vài bước rồi đột nhiên dừng lại.
Vừa rồi Tiết Lê hình như cũng nói muốn ra bờ hồ yên lặng suy nghĩ.
Châu Cận Tây lúc này cũng ra bờ hồ.
Hơn nữa.
Tống Kỳ An chợt nhớ tới lúc nãy gặp Tiết Lê, trông cô ấy như có trang điểm sửa soạn qua.
Như lúc bọn họ mới yêu, lúc tình cảm còn mặn nồng.
Mỗi lần hẹn hò, Tiết Lê đều trang điểm ăn mặc rất chỉn chu.
Nếu cô ấy thực sự vì chuyện của anh ta và Lâm Anh mà tâm tình không tốt.
Thì lấy đâu ra tâm trạng sửa soạn đẹp như vậy?
Sắc mặt Tống Kỳ An dần tối sầm lại.
Một lúc sau, anh ta đột nhiên dập tắt điếu thuốc, quay người đi về phía bờ hồ.
Xung quanh không nhiều người, Tống Kỳ An rất nhanh đã tìm được mục tiêu của mình.
Nơi ánh đèn mờ nhất.
Chàng trai cao lớn đang ấn một cô gái nhỏ nhắn lên gốc cây, hai người nồng nhiệt hôn nhau.
Tống Kỳ An cảm giác như máu toàn thân đang sôi trào, bốc thẳng lên đỉnh đầu.
Thiêu rụi toàn bộ lý trí.
Anh ta lao về phía trước, giọng nói không giấu được sự tức giận.
"Châu Cận Tây! Mày đang làm cái quái gì vậy?"
Tống Kỳ An nắm lấy vai chàng trai, đẩy anh sang một bên.
Hãy là người bình luận đầu tiên
Nguyệt Truyện hoan nghênh các tác giả, dịch giả, nhóm dịch và các fanpage đăng truyện lên website của chúng tôi. Mọi chi tiết về nhuận bút, kiếm tiền và các thỏa thuận khác vui lòng nhắn tin trực tiếp đếnfanpage Facebook Nguyệt Truyệnhoặc email nguyettruyennet@gmail.com