Cô bạn cùng phòng “dễ thương”

[2/3]: Chương 2

Ánh mắt thầy quét qua cả lớp rồi dừng lại rất lâu trên người Triệu Phú Bình đang đứng trên bục giảng.


“Mọi người nhớ kỹ, nếu phải thu chứng minh thư gốc, tôi sẽ tự mình tìm từng người và giải thích rõ mục đích.Viện trưởng cũng đã biết chuyện này, thầy ấy nói rằng có người mượn danh tôi để làm chuyện xấu nên tôi qua đây giải thích cho các bạn hiểu.”


Nói rồi, Lý Đạo bước lên bục giảng, nhìn thẳng vào Triệu Phú Bình.


Giờ đây, gương mặt của cô ta đã xám xịt.


“Bạn học Triệu à, em có bận không? Nếu không bận thì đi cùng tôi một chút. Viện trưởng nghi ngờ em bị lừa đảo qua mạng, chúng tôi cũng muốn biết em thu chứng minh thư của các bạn để làm gì. Còn việc em ứng cử lớp trưởng, tôi nghĩ nên thôi đi thì hơn.”


Khi dẫn Triệu Phú Bình ra khỏi lớp, Lý Đạo còn đặc biệt nhấn mạnh: “Để tránh chuyện này tái diễn, về nhà các bạn hãy tải ứng dụng phòng chống lừa đảo, sau khi cài xong thì chụp màn hình gửi vào nhóm lớp.”


“Dạ vâng——”


“Này, hôm qua suýt nữa tớ đã đưa chứng minh thư cho cậu ta rồi.”


Bước ra khỏi cửa lớp, một cô gái đeo kính gọng đen bắt chuyện với tôi.


Tôi dừng bước và nhận ra người này là bạn cùng phòng khác của tôi.


Kiếp trước, Triệu Phú Bình đi khắp nơi tung tin đồn tôi vay tiền trên ứng dụng đen, khiến mọi người đều nhìn tôi bằng con mắt khinh bỉ, thậm chí còn có người nói rằng tôi là “gà” của trường.


Chỉ có cô bạn cùng phòng này là luôn tin tưởng và chưa bao giờ cười nhạo tôi.


Cô ấy là một người vui vẻ, sống rất có tình nghĩa.


Ngoại trừ việc bị lừa mất năm mươi tệ vì yêu đương mù quáng thì còn lại chẳng có gì đáng chê trách.


Chưa kịp nói gì thêm, đối phương đã khoác lấy eo tôi, cười cười nói nói.


Tôi cũng không ghét điều đó, chỉ hỏi cô ấy:


“Cậu nghĩ Triệu Phú Bình là người thế nào?”


Chung Tuyền lắc đầu, hiếm khi trên gương mặt cô ấy lộ ra vẻ chán ghét: “Tớ khá ghét cậu ta. Rõ ràng là cậu ta mặc áo phông ba chiếc mười tệ, vậy mà khi vừa gặp mặt đã chê bai tớ, còn nói túi của tớ là hàng giả.”


Được thôi, chuyện này thật sự không thể nhịn.


“Lại còn chuyện vừa rồi nữa, thật không biết bốn năm đại học này phải chung sống với cậu ta thế nào đây. Này, cậu nghĩ Triệu Phú Bình định làm gì với chứng minh thư của bọn mình?”


Tôi giả vờ không biết, suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi nói:


“Có lẽ là dùng chứng minh thư của chúng ta để vay tiền chăng? Nghe nói bây giờ có nhiều khoản vay chỉ cần chứng minh thư và ảnh khỏa thân là có thể vay được, liệu cậu ta có…”


Tôi nói đến đây thì dừng lại. Nghe vậy, sắc mặt của Chung Tuyền thay đổi hẳn.


“Không thể nào?”


Tôi quay sang nhìn cô ấy rồi nói tiếp:


“Biết người biết mặt, chứ không biết lòng, hơn nữa chúng ta mới chỉ quen cậu ta vài ngày thôi. Nói mới nhớ, hai ngày nay cậu chưa tắm đúng không?”


Chung Tuyền theo phản xạ lắc đầu, sau đó gương mặt của cô ấy biến sắc:


“Ý cậu là…”


Tôi không nói tiếp mà chỉ bảo Chung Tuyền về nhà kiểm tra lại xem.


Về đến ký túc xá, vừa hay có một người bạn cùng phòng khác đang tắm rửa.


Chung Tuyền bước lên trước gõ cửa: "Ai ở trong đó vậy?"


"Là tôi, Phạm Thanh."


"Các cậu bị mù hay điếc rồi, hay là giả vờ không biết đây?"


Nghe thấy giọng nói từ trong phòng tắm, tôi nhíu mày.


Cô ta chính là đồng lõa của Triệu Phú Bình.


Ngay cả ảnh tôi đang tắm lúc đó cũng là do Phạm Thanh "quảng bá" ra ngoài.


Tiếng nước trong phòng tắm vẫn vang lên, Chung Tuyền có hơi lo lắng, cô ấy đứng ngoài cửa nói:


"Cậu có muốn ra ngoài một lát không, chúng tớ nghi ngờ trong phòng tắm có thể có…"


Nào ngờ, Phạm Thanh không thèm nghe Chung Tuyền nói hết mà quát lớn:


"Ra ngoài làm gì? Tôi vào tắm trước, các cậu muốn tắm thì chờ đi."


Chung Tuyền há miệng, nhưng không biết nên khuyên thế nào.


Lời đến miệng nhưng không thể nói, cô ấy chỉ đành bực bội buông một câu: "Sao lại có người không biết điều như vậy chứ?"


Có vẻ như thấy chúng tôi vẫn chưa chịu đi, Phạm Thanh lại lải nhải trong phòng tắm: "Này, các cậu có phải đã lén dùng sữa tắm và dầu gội của tôi không? Sao mà dùng nhanh hết thế? Các cậu không có à? Chỉ thích dùng đồ của người khác…"


Nghe đến đây, tôi thật sự không muốn quan tâm nữa, tôi lập tức kéo Chung Tuyền ra khỏi phòng.


Tôi, người đã sống lại một đời, đương nhiên biết tất cả những thứ đó đều là do Triệu Phú Bình dùng, nhưng tôi cũng không thể giải thích với cô ta.


Nửa tiếng sau, rốt cuộc Phạm Thanh cũng tắm xong và bước ra ngoài, cô ta nhìn tôi với vẻ khó chịu.


"Tôi đang tắm, các cậu gấp cái gì mà…"


Tôi thấy Phạm Thanh chắn đường nên lập tức đẩy cô ta sang một bên, rồi lấy một đôi găng tay đeo vào.


Bước vào phòng tắm, tôi bảo Chung Tuyền đưa cho tôi một cái ghế, sau đó nhanh nhẹn sờ soạng trên trần nhà.


Ngay lập tức, tôi chạm vào một vật lạ.


Tôi kéo mạnh, một chiếc camera siêu nhỏ bị tôi lôi xuống.


Phạm Thanh vừa thay đồ xong, xông vào phòng tắm định mở miệng chửi.


Nhưng khi cô ta nhìn rõ thứ tôi đang cầm trong tay, gương mặt lập tức tái mét.


"Cái này… đây là…", Phạm Thanh há hốc miệng, không biết phải nói gì.


"Chính là thứ mà cậu đang nghĩ đấy."


Tôi lạnh lùng bước xuống, tìm một miếng vải sạch trong phòng rồi bọc nó lại, sau đó xách đi.


Chung Tuyền muốn đi theo tôi, nhưng bị Phạm Thanh giữ lại.


Gương mặt cô ta đã chuyển sang xanh xám: "Phòng tắm có camera, sao các cậu không nói cho tôi biết?"


Tôi quay đầu lại thì nhìn thấy trên mặt Chung Tuyền lộ ra vẻ kinh ngạc.


Tôi nghĩ, có lẽ cô ấy chưa từng gặp ai trơ trẽn đến thế.


Tôi quay lại rồi đánh mạnh vào tay Phạm Thanh để cô ta buông Chung Tuyền ra.


"Đã nói với cậu rồi, là cậu không nghe."


Tôi lạnh lùng chỉ vào mặt Phạm Thanh nói: "Cậu muốn ăn vạ thì đi tìm Triệu Phú Bình ấy, đừng có làm phiền chúng tôi."


"Triệu Phú Bình?"


Phạm Thanh ngớ người, có vẻ như không ngờ chuyện này lại liên quan đến Triệu Phú Bình.


Tôi thấy cô ta ngu ngốc quá nên cũng chẳng buồn nói thêm mà chỉ nhàn nhạt để lại một câu:


"Cậu nghĩ cậu ta vừa cần chứng minh thư của chúng ta, vừa gắn camera trong phòng tắm, thì là muốn làm gì?"


Phạm Thanh suy nghĩ một lúc, sau đó mặt cô ta đỏ bừng như gan heo.


"Mịa nó, con khốn này, tôi đã thấy khó chịu với nó từ lâu rồi, hóa ra là cái đồ lòng lang dạ sói!"


Vừa đến cửa phòng cố vấn viên, Phạm Thanh đã xông vào trước chúng tôi.


"Mày hay lắm, Triệu Phú Bình, sao mày dám gắn camera trong phòng tắm?"


Vừa vào cửa, cô ta đã lớn tiếng chửi rủa.


Tôi ngăn Chung Tuyền đang định bước vào lại rồi mỉm cười.


Cả hai người này đều không phải người tốt, cứ để hai con chó tự cắn nhau đi.


"Mày đang nói bậy bạ gì đó?"


Triệu Phú Bình đang gọi điện thoại thì thấy Phạm Thanh xông vào nên không khỏi nâng cao giọng.


Tôi thấy Lý Đạo đang đứng trước mặt cô ta, ban đầu định nói gì đó nhưng bị Phạm Thanh cắt ngang.


Thầy ấy cau mày, rõ ràng là không hài lòng vì Phạm Thanh đột nhiên xông vào.


Tuy nhiên, Lý Đạo vẫn hỏi: "Bạn học Phạm, em có hiểu mình đang nói gì không?"


Nhưng lúc này Phạm Thanh đang bị cơn giận làm mờ mắt nên không thể nghe thấy lời cố vấn viên. Cô ta lập tức xông lên túm lấy cổ áo của Triệu Phú Bình rồi liên tục tát vào mặt đối phương.


Triệu Phú Bình bị đánh đến mức ngơ ngác, cô ta hét ầm lên:


"Mày bị điên à! Mày thấy tao nhịn mày nên muốn trèo lên đầu tao ngồi à? Đồ chó điên..."


"Mày nói lại lần nữa xem!"


Cả hai người này đều là loại người háo thắng, Phạm Thanh đã ra tay thì Triệu Phú Bình cũng không thể ngồi yên.


Hai người họ giật tóc của nhau khiến tóc bay tứ tung trong phòng giáo viên. Lý Đạo muốn can ngăn nhưng không biết làm gì.


Tôi giữ chặt Chung Tuyền đang định bước lên giúp và lấy điện thoại ra quay video.


Cả hai càng đánh càng hăng, ngoài những vết trầy xước trên da, mắt của Phạm Thanh hình như đã va vào góc bàn nên cô ta không thể đứng vững.


Đột nhiên, có một bóng người xuất hiện ở phía sau đẩy tôi và Chung Tuyền ra.


"Ai dám động vào người phụ nữ của tao!"


Tôi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một kẻ nhuộm tóc vàng, đi dép Crocs, mặc quần jogger, tay cầm một con dao sáng loáng, đứng trong phòng giáo viên với vẻ mặt hống hách.


Tôi khẽ nhướng mày, trong lòng bỗng dậy lên một nỗi kinh hoàng.


Hay thật.


Cái việc Triệu Phú Bình tùy tiện thu chứng minh thư của người khác, những gì tôi làm cũng chỉ khiến cô ta vướng vào tranh chấp dân sự, thêm vào đó là bị trường ghi vào sổ đen.


Chỉ cần Triệu Phú Bình một mực nói rằng mình bị lú lẫn, bị lừa bởi các ứng dụng vay tiền qua mạng, thì vẫn có thể tiếp tục học ở trường này.


Nhưng tôi thật không ngờ, cô ta lại dạy dỗ được một người bạn trai giỏi đến thế.


Thẳng tay biến tranh chấp dân sự thành vụ án hình sự.


Phải nói rằng, cách ‘giải quyết’ của tên tóc vàng này thực sự hiệu quả.


Trong một khoảnh khắc, không ai dám tiến lên.


Hắn giữ chặt Phạm Thanh đang run rẩy như cầy sấy rồi kéo cô ta đến trước mặt Triệu Phú Bình.


"Phú Bình, có phải con này bắt nạt em không?"


Tên tóc vàng nói với Triệu Phú Bình, giọng nói của hắn đầy nịnh bợ, còn pha chút hối lộ: "Em chỉ cần nói một tiếng thôi, nó sống hay chết đều do em quyết định. Em bảo chém nó thì anh chém ngay, tuyệt đối không nói hai lời!"


Tôi đứng một bên nhìn, suýt chút nữa đã vỗ tay khen ngợi tên tóc vàng.


Cách làm này có đánh chết tôi cũng không nghĩ ra được, chỉ với vài câu ngắn gọn đã biến Triệu Phú Bình thành kẻ xúi giục.


"Anh…"


Triệu Phú Bình run rẩy môi, gần như không thể thốt nên lời.


Cô ta chỉ muốn tên tóc vàng đến giúp mình một chút thôi, hoàn toàn không ngờ hắn lại cầm dao xông vào đây, thậm chí còn dí dao vào cổ Phạm Thanh.


Dù Triệu Phú Bình có ngu ngốc đến đâu thì cũng đã thi đỗ vào trường đại học, ít nhiều cũng hiểu điều này có nghĩa là gì.


Nếu xử lý không khéo, cô ta sẽ phải chịu tội cùng tên tóc vàng.


"Anh thả cậu ta ra trước đã! Người bắt nạt em không phải là cậu ta!"


Tên tóc vàng sững lại, sau đó lập tức buông tay.


Phạm Thanh thoát chết thì lập tức lăn lộn bò ra ngoài.


Tôi có hơi khó chịu, đưa tay che mũi.


Mùi nước tiểu thoang thoáng đâu đây thì phải.


"Vậy ai bắt nạt em? Hả? Em nói đi, anh chém chết nó cho em!"


Tên tóc vàng gào lên, cầm dao sáng loáng quét một vòng về phía các bảo vệ.


Tôi nấp ở phía sau, vẫn không ngừng quay video.


Những cảnh này đều là bằng chứng cả.


Ngay lúc đó, viện trưởng và cảnh sát cũng đã có mặt tại hiện trường.




Tôi nhận ra người này, hắn là bạn trai của Triệu Phú Bình, cũng là kẻ đã làm nhục tôi trong kiếp trước.


Nhưng bây giờ, hắn vẫn chưa biết tôi là ai.


Ngay khi hắn bước vào phòng giáo viên, một nhóm bảo vệ đông nghịt đã ập đến sau lưng chúng tôi.


Một chú bảo vệ bước tới đỡ tôi và Chung Tuyền dậy, những người còn lại thì cầm gậy sắt và khiên, bao vây bạn trai Triệu Phú Bình.


"Tất cả bọn mày không được lại gần tao!"


Tên tóc vàng cầm dao, dí sát vào cổ Phạm Thanh.


Hóa ra, lúc đó Triệu Phú Bình đang gọi điện cho bạn trai muốn hắn đến giúp đỡ.


Tôi thầm cười mỉa mai trong lòng.


Cách "giúp đỡ" này thật sự rất đặc biệt.


Lúc này, tên tóc vàng đang nhìn đám bảo vệ với vẻ mặt đầy cảnh giác, hắn nói:


"Đừng lại gần tao! Ai dám lại gần, tao sẽ chém chết con này!"




Bình luận (0)
Đăng ký tài khoản (5s xong)

Hãy là người bình luận đầu tiên