Cô bạn cùng phòng “dễ thương”

[3/3]: Chương 3

Sau khi cảnh sát đến, họ nhìn thấy con dao trên tay tên tóc vàng đầu tiên, sau đó là Triệu Phú Bình đang đứng phía sau hắn.


Tất nhiên, cảnh sát đã nghĩ ra vô số kịch bản trong đầu.


"Thả con tin ra ngay!"


Cảnh sát lớn tiếng quát tên tóc vàng.


Tên tóc vàng sững người, trong đầu tự hỏi con tin ở đâu.


Ngay sau đó, hắn đối mặt với ánh mắt của Triệu Phú Bình.


Triệu Phú Bình mở miệng, dường như muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt ra.


Tôi đương nhiên biết cô ta đang nghĩ gì.


Nếu nói mình không phải là con tin mà là bạn gái của tên tóc vàng, thì Triệu Phú Bình cũng không thoát khỏi việc bị bắt giữ cùng hắn.


Cuối cùng, Triệu Phú Bình cắn răng, kéo tên tóc vàng, để hắn dí dao vào cổ mình.


"Cứu tôi với! Hắn muốn giết tôi!"


Tôi nở một nụ cười mỉa mai.


Phản ứng nhanh đấy.


Sau đó, việc khống chế tên tóc vàng cũng không tốn quá nhiều thời gian.


Ngay khi Triệu Phú Bình đặt dao lên cổ mình, hắn đã sững sờ.


Trong mắt của tên tóc vàng lóe lên một tia sáng vỡ vụn.


Cảnh sát lập tức nhân cơ hội này, nhanh chóng khống chế hắn.


Khi đưa tên tóc vàng ra khỏi phòng giáo viên, viện trưởng đã tìm gặp Lý Đạo.


"Chuyện gì xảy ra vậy?"


Tôi vỗ nhẹ vào lưng  Chung Tuyền đang sững sờ tại chỗ, ra hiệu cho cô ấy đi cùng tôi.


Đến lượt tôi rồi.


"Chào viện trưởng."


Sau khi Lý Đạo giải thích xong tình huống, tôi lễ phép chào viện trưởng.


"Chúng em và Phạm Thanh là bạn cùng phòng của Triệu Phú Bình. Tối qua cậu ta muốn thu chứng minh thư của em, nhưng em đã không đưa."


"Hôm nay, khi bạn học Phạm đang tắm, bạn ấy đã phát hiện trong phòng tắm có một chiếc camera siêu nhỏ, không biết ai đã đặt nó ở đó."


"Chúng em định tìm bạn học Triệu hỏi chuyện, không ngờ lại xảy ra chuyện này..."


"Viện trưởng, liệu có phải bạn Triệu muốn dùng chứng minh thư của chúng em để vay tiền qua mạng không?"


Chỉ trong vài câu, tôi đã giải thích rõ mọi việc.


Đồng thời, tôi cũng chỉ ra hướng điều tra.


Điều quan trọng nhất là, người bị bắt làm con tin thực sự là Phạm Thanh, chứ không phải Triệu Phú Bình.


Cuối cùng, tôi giao điện thoại cho Chung Tuyền, bảo cô ấy tiếp tục quay video.


Sau đó, tôi lấy ra chiếc camera đã được bọc trong vải và túi ni lông, cẩn thận trao cho viện trưởng trước ống kính và cảnh sát.


"Đây là chiếc camera chúng em tìm thấy, mong nhà trường có thể giúp chúng em điều tra rõ sự thật."


Viện trưởng quay đầu, liếc nhẹ về phía tôi.


Tôi khẽ mỉm cười.


Ông ấy đương nhiên hiểu ý tôi.


Nhưng trước mặt bao nhiêu người đang dõi theo, ông ấy chỉ có thể làm một việc duy nhất.


Viện trưởng nhận lấy chiếc camera, đảm bảo với tôi:


"Yên tâm, nhà trường chắc chắn sẽ cho các em một câu trả lời thỏa đáng."

Sự việc này đã gây chấn động lớn, nó nhanh chóng leo lên top tìm kiếm nóng.


[Cô nữ sinh đại học trộm chứng minh thư của bạn cùng phòng để vay tiền qua mạng, bị lộ sau đó gọi bạn trai tóc vàng mang dao đến để bảo vệ.]


[Camera giấu kín trong phòng tắm, ai sẽ bảo vệ quyền riêng tư của sinh viên?]


[Bạn trai tóc vàng vì tình yêu mà không tiếc thân, cầm dao ép bạn cùng phòng của bạn gái cúi đầu xin lỗi.]


Dù là tiêu đề nào thì cũng đều thu hút được rất nhiều sự chú ý.


Ngoài video tôi đã quay, các bảo vệ và sinh viên có mặt tại hiện trường cũng đã quay không ít video và đăng lên mạng.


Khoảnh khắc khi viện trưởng trang trọng nhận lấy chiếc camera đã được lan truyền mạnh mẽ trên mạng.


Tôi đích thân nhờ Chung Tuyền quay lại cảnh này không phải không có lý do.


Với cảnh quay này, nhà trường sẽ không thể chủ động kiểm soát độ hot của sự việc, vì như vậy sẽ làm tổn hại đến danh tiếng của trường.


Ngược lại, cuối cùng họ sẽ phải đẩy nhanh tiến độ xử lý vụ việc vì lời hứa của viện trưởng.


Việc video liên tục lan truyền trên mạng, một mặt có thể khiến Triệu Phú Bình và tên tóc vàng thân bại danh liệt, mặt khác cũng có thể giúp sự việc được giải quyết nhanh chóng.


Quả nhiên không lâu sau, tôi đã thấy tin tức.


Tên tóc vàng bị khởi tố vì mang dao vào trường và bắt giữ sinh viên.


Thái độ của nghi phạm vô cùng xấu, dự kiến phiên tòa xét xử đầu tiên sẽ tuyên án tù chung thân.


Triệu Phú Bình thu thập thông tin cá nhân của người khác với mục đích xấu, dùng để vay tiền qua mạng, và còn xúi giục bạn trai là tên họ Hoàng mang dao vào trường, phạm tội cố ý gây thương tích, tạm thời bị bắt giữ.


Tôi tắt điện thoại rồi thở dài.


Sảng khoái thật đấy.


Mặc dù tôi là người đứng sau đẩy mọi chuyện đi xa, nhưng kết quả như thế này đã hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của tôi.


Tuy nhiên, chuyện rắc rối của Triệu Phú Bình vẫn chưa kết thúc.


Một buổi sáng nọ, Lý Đạo đã tìm gặp tôi.


Là cố vấn viên, dù sinh viên dưới quyền thầy ấy gặp phải chuyện này, nhưng vì xử lý kịp thời và không thiên vị, Lý Đạo cũng không gặp phải rắc rối gì lớn.


"Phối Ninh à, dạo gần đây em khiến thầy phải viết không ít bản tường trình đấy."


Lý Đạo mỉm cười ngồi xuống bên cạnh tôi, tay thầy ấy vẫn cầm chiếc bánh bao thịt lớn.


Tôi nhìn Lý Đạo một cái, giả vờ không hiểu hỏi.


"Tại sao phải viết tường trình ạ?"


Lý Đạo khẽ nhếch môi, không nói gì.


Thầy ấy cắn một miếng bánh bao, ăn xong mới nói:


"Thực ra, bố mẹ của Triệu Phú Bình đã liên lạc với nhà trường, họ mong muốn có một buổi gặp mặt với các em. Em ấy bị điều tra về tội xúi giục, nhưng về việc cố ý thu thập thông tin cá nhân của các em… bố mẹ  Triệu Phú Bình hy vọng có thể nói chuyện với em."


"Cậu ta là người lắp camera sao thầy?"


"Đúng vậy."


Nghe xong, tôi khẽ lắc đầu.


" Thầy Lý Đạo, chuyện này không phải một mình em có thể quyết định. Cậu ta lắp đặt camera trong phòng tắm, cố ý trộm chứng minh thư của bọn em, điều này đã ảnh hưởng đến tất cả các bạn cùng phòng. Nếu không xảy ra chuyện này, chứng minh thư của bọn em sẽ bị lấy mất, ảnh khỏa thân của bọn em cũng sẽ bị cậu ta chụp lại, thì phải làm sao? Nếu Triệu Thanh Bình sử dụng danh tính của bọn em để vay tiền, khiến bọn em phải gánh những khoản nợ không thể trả, thì phải làm sao? Nếu cậu ta tùy tiện phát tán thông tin cá nhân của bọn em, bán đi những bức ảnh riêng tư của bọn em, thì phải làm sao?"


Tôi nói nhẹ nhàng, nhưng giọng điệu vô cùng nặng nề.


"Nếu như…"


Tôi nhìn thẳng vào mắt Lý Đạo, từng lời từng chữ:


"Có người vì hành động của cậu ta mà tự tử."


"Thì phải làm sao?"


Lý Đạo im lặng.


"Phối Ninh, thầy hiểu ý em rồi."


Người đàn ông đã ngoài bốn mươi, trong mắt thoáng hiện lên chút giận dữ của tuổi trẻ.


"Hành vi của bạn học Triệu thực sự đã phạm pháp, thầy tin rằng pháp luật sẽ trừng phạt em ấy. Những gì em nói, nếu xảy ra, sẽ khiến các em để lại vết thương lòng không thể xóa bỏ. Là cố vấn viên của các em, thầy hiểu suy nghĩ của em hiện tại. Thầy không đến đây để khuyên các em tha thứ cho em ấy mà chỉ đơn giản là thay mặt bố mẹ của bạn học Triệu truyền đạt lại lời nhắn này. Nếu không muốn đi, thầy đảm bảo sẽ không ai dám bắt ép em cả. Chỉ là… thầy nghĩ rằng em nên cho bạn học Triệu một cơ hội để giải thích."


Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Lý Đạo.


Cuối cùng, tôi thở dài một tiếng.


Thầy ấy đương nhiên không thể biết được những điều này đã từng xảy ra với tôi và chúng đáng sợ ra sao.


" Thầy Lý Đạo, có một số người bản chất vốn đã ác. Nếu thầy không tin điều đó, thầy có thể hỏi ý kiến của Chung Tuyền. Nếu cậu ấy đi, em cũng sẽ đi."


13.


Đúng như tôi dự đoán, Chung Tuyền đã đồng ý gặp bố mẹ của Triệu Phú Bình.


Tôi hiểu cô ấy, dù sao bây giờ cũng chỉ mới là năm nhất đại học.


Những sinh viên vừa mới ra khỏi trường cấp ba thường rất ít khi nhận thức được rằng bản chất con người vốn dĩ có thể rất xấu xa.


Nhưng trong kiếp trước, suốt bốn năm đại học, Chung Tuyền vẫn luôn đối xử tốt với tôi.


Tôi cũng sẵn lòng cùng cô ấy trải nghiệm một chút, để Chung Tuyền có thể thấy rõ sự xấu xa của con người.


Coi như là mở mang tầm mắt.


Đứng trước cửa phòng đàm phán, tôi đã nghe thấy tiếng giải thích của Lý Đạo vàvà tiếng chửi rủa của hai người bên trong vọng ra qua khe cửa.


Chung Tuyền có vẻ khó tin khi nghe thấy những lời lẽ thô tục ấy, cô ấy cô ấy kinh ngạc đến mức che miệng lại.


Tôi thì vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, nhìn Chung TuyềnChung Tuyền một cái rồi đưa tay đẩy cửa bước vào.


Căn phòng lập tức im lặng, ba cặp mắt đổ dồn về phía tôi.


"Mày chính là con đ* đã khiến con gái tao phải vào tù..."


Người đàn ông trong phòng cất lời trước.


Nhưngông ta còn ông ta còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị tôi thì bị ngắt lời.


"Phắn ngay và luônPhắn ngay và luôn."


"Cái gì? Mày nói kiểu gì vậy hả, cái đồ mất dạy? Mày không biết lễ phép à?"


Một người phụ nữ có giọng the thé giống hệt Triệu Phú Bình đứng dậy khỏi ghế, chỉ tay vào mặt tôi chửi rủa.


Tôi lạnh lùng ngước mắt lên, nói:


"Bà đây nể mặt mấy người lắm rồi đóB."


Chung Tuyền ngạc nhiên che miệng và  vànhìn tôi với ánh mắt không thể tin nổi.


Dù gì thì tôi cũng chưa bao giờ chửi người trước mặt cô ấy như vậy.


Nhưng hôm nay tôi muốn dạy Chung Tuyền một bài học.


Khi đối mặt với những kẻ không có văn hóa, tốt nhất là bạn cũng đừng có văn hóa.


Nếu không, bạn sẽ chỉ bị người ta bắt nạt.


"Thôi thôi, đừng cãi nhau nữa."


Lý Đạo bước tới, kéo ghế mời chúng tôi ngồi xuống.


"Không cần đâu, chúng em sẽ rời đi ngay."


Tôi giơ tay ngăn thầy ấy lại.


"Muốn nói gì thì nói nhanh lên, bà mày còn bận đi học.”


Vừa dứt lời, người đàn ông lập tức lấy ra hai tờ giấy trắng nhăn nhúm, đập mạnh xuống bàn.


Bốp——


"Ông làm gì vậy?"


Tôi lạnh lùng hỏi đối phương.


"Làm gì?"


Bố của Triệu Phú Bình nhìn tôi với ánh mắt khó tin, một lát sau mới nói:


"Còn làm gì nữa? Tất nhiên là viết đơn hòa giải! Hai đứa bọn mày đã khiến con gái tao phải vào tù, còn dám không viết à? Còn một đứa nữa đâu? Sao nó không đến, có phải coi thường nhà tao không!"


Nói rồi, ông ta xắn tay áo lên, làm ra vẻ muốn động thủ.


Tôi đảo mắt, không thèm để ý đến ông ta.


Lý Đạo, người đã khuyên tôi đến đây, cũng cau chặt mày, trên mặt không còn là vẻ kinh ngạc mà đã biến thành chán ghét.


Chung Tuyền kéo tay tôi, khẽ hỏi:


"Có cần gọi Phạm Thanh đến không?"


Lý Đạo lần này không gọi Phạm Thanh lên, có lẽ vì thầy ấy cũng biết, nếu Phạm Thanh gặp bố mẹ của Triệu Phú Bình thì sẽ làm ra những chuyện gì.


Nhưng tôi thì không ngại.


Tôi khẽ gật đầu.


"Nói với Phạm Thanh rằng bố mẹ của Triệu Phú Bình bảo cậu ta phải lăn đến phòng đàm phán ngay, nếu không ký vào đơn hòa giải thì sẽ không yên đâu."


Tôi không ngại thêm dầu vào lửa.


"Chúng mày có ký hay không?"


Mẹ của Triệu Phú Bình cũng học theo bố cô ta, đập mạnh tay lên bàn, lớn tiếng hỏi chúng tôi.


"Nếu chúng mày không viết, tao sẽ bảo trường đuổi học chúng mày!"


Nói rồi, mẹ của Triệu Phú Bình quay sang nhìn Lý Đạo, the thé quát lên:


"Gọi hiệu trưởng của mấy người ra đây cho tôi! Sinh viên của trường này là cái loại gì vậy!"


"Lãnh đạo đâu, lãnh đạo của mấy người đâu!"


"Hôm nay mà không cho tôi một lời giải thích thì tôi sẽ kiện các người!"


Tôi thấy nét mặt của Lý Đạo đã nhăn lại như đường rãnh, thầy ấy xua tay, ra hiệu cho chúng tôi nhanh chóng rời đi.


"Chúng mày dám đi à!"


Không ngờ, khi thấy chúng tôi chuẩn bị rời đi, bố của Triệu Phú Bình lập tức cầm lấy cái gạt tàn trên bàn, ném về phía chúng tôi.


Đúng lúc này, cửa mở ra.


"Bố mẹ của con đ* Triệu Phú Bình đâu? Tao chửi thẳng vào mặt mười tám đời nhà nó..."


Bốp——


Vừa mở cửa, Phạm Thanh đã bị cái gạt tàn đập thẳng vào mặt.


Tôi lập tức kéo Chung Tuyền còn muốn ở lại xem kịch hay đi và lẳng lặng đóng cửa phòng lại.


"Để chó tự cắn nhau thôi.”


Sau trận chiến này, cả gia đình Triệu Phú Bình đều bị đưa vào tù.


Cái gạt tàn có lực công phá không nhỏ, nó đập trúng ngay mắt của Phạm Thanh, nơi vẫn chưa lành hẳn.


Trong lúc ẩu đả, mẹ của Triệu Phú Bình rút dao gọt trái cây mang theo bên mình, có ý định gây thương tích.


May mắn là Lý Đạo phản ứng kịp thời, đá văng con dao ra ngoài và con dao đó đã vô tình đâm vào người của bố Triệu Phú Bình.


Sau đó, cả hai vợ chồng này đều bị mấy chú bảo vệ khống chế.


Về sau, bố mẹ của Triệu Phú Bình đều bị kết án tù vì tội cố ý gây thương tích.


Tôi từng đến trại giam thăm cô ta.


Đến lúc này, Triệu Phú Bình vẫn không nhận ra rằng, tất cả những chuyện này đều là do cô ta ép tôi.


Tôi tiện tay vứt lại hai tờ tiền đỏ, hy vọng rằng chúng đủ để cả gia đình cô ta tiêu trong tù.


Phạm Thanh thì bị đình chỉ học một năm vì hành vi bạo lực và ẩu đả.


Nghe nói sau khi nghỉ học, cô ta đã vào bệnh viện tâm thần và được chẩn đoán mắc chứng hưng cảm.


Còn Lý Đạo, nhờ phản ứng kịp thời và bảo vệ sinh viên, thầy ấy được thăng chức vì hành động dũng cảm.


Tôi nghĩ, điều này đủ để Lý Đạo sống sung túc suốt đời.


Còn tôi và Chung Tuyền thì chuyển sang ký túc xá khác, chúng tôi gặp được hai người bạn cùng phòng khá tốt, tiếp tục cuộc sống đại học.


Màn trả thù của tôi, không vì điều gì khác mà chỉ đơn giản là để kẻ xấu nhận được sự trừng phạt xứng đáng.


(Xong)




Bình luận (0)
Đăng ký tài khoản (5s xong)

Hãy là người bình luận đầu tiên