Dã Hữu Kiều Mộc

[5/9]: Chương 5

15


Giang Dã đã đồng ý cho tôi đi theo anh ấy.


Vì điều này có lẽ tôi có thể trả ơn anh ấy được nhiều hơn.


Nhưng trên thực tế, lại là Giang Dã phải chăm sóc tôi thường xuyên hơn.


Anh ấy sẽ mua thêm một phần ăn nữa cho mỗi bữa sáng, sau đó lại nói dối  rằng một trong những đàn em của anh ấy đã rời đi, nhưng mà anh ấy vẫn quen mua số lượng như cũ.


"Không muốn ăn thì bảo Tiểu Chu vứt đi."


Vì vậy, tôi đều có thể ăn sáng mỗi ngày.


Giang Dã yêu cầu tôi kể cho anh ấy nghe những điều thú vị hơn về trường học mỗi lần chúng tôi gặp nhau.


"Tôi bình thường không có việc gì làm, muốn vui vẻ một chút." 


Giang Dã cười hì hì, "Tôi nghe nói trường trung học số 2 có rất nhiều chuyện kỳ ​​quái, thấy mọi người thường kể nghe hấp dẫn lắm, tôi tò mò lắm? Không biết có phải không!"


Tôi hiếm khi tiếp xúc với mọi người nên đương nhiên tôi cũng không biết những điều kỳ lạ đang diễn ra ở trường trung học số 2 là chuyện gì.


Nhưng đây chính là điều Giang Dã muốn nghe.


Vì vậy, tôi bắt đầu cố gắng liên lạc với các bạn cùng lớp xung quanh mình, sau đó khi gặp nhau, tôi sẽ kể lại những câu chuyện phiếm đó cho Giang Dã nghe và anh ấy cũng thật sự nghe rất nghiêm túc.


Điều này lần nào cũng khiến Giang Dã rất vui vẻ.


"Tôi thực sự muốn biết làm thế nào em có thể nói những điều buồn cười như vậy với một khuôn mặt nghiêm túc như vậy đấy."


Giang Dã mỉm cười lau nước mắt, rồi động viên tôi: "Hãy cố gắng lên nhé, ở trường trung học số 2 vẫn còn rất nhiều điều kỳ lạ đang chờ em khám phá đấy!"


Vì vậy tôi lại tiếp tục liên lạc với nhiều bạn cùng lớp hơn, trò chuyện về những câu chuyện phiếm và những điều kỳ lạ thường xảy ra ở trường trung học số 2.


Bạn cùng bàn của tôi, người luôn giữ thái độ lạnh nhạt với tôi từ trước tới nay, bỗng một ngày bộ dáng xúc động nói với tôi: "Mình tưởng cậu vốn là một học sinh khó gần, luôn tỏ ra xa cách và không thèm nói chuyện với bọn mình! Thật không ngờ rằng cậu cũng thích nghe chuyện tầm phào, hào hững với những điều nhỏ bé của cuộc sống, thật giống với mình!"


Lúc này tôi mới chợt nhận ra là mối quan hệ giữa tôi và các bạn cùng lớp xung quanh không biết từ khi nào đã trở nên rất hòa hợp.


Có vẻ như đây là lần đầu tiên tôi thực sự hòa nhập vào lớp học này.


Sau khi suy nghĩ thật kỹ, lần sau gặp mặt tôi đã trịnh trọng nói với Giang Dã:


"Tôi thực sự muốn làm điều gì đó cho anh."


Giang Dã mỉm cười rồi hỏi: "Em thật sự nghĩ rằng em có thể tự mình trả hết nợ sao?"


Tôi choáng váng khi được hỏi.


Những năm tôi nhầm Giang Vọng thành Giang Dã, tôi luôn làm như vậy.


Tôi nghe theo Giang Vọng, bảo vệ cậu ta và làm mọi thứ vì cậu ta.


Ngay cả khi cậu ta cảm thấy vô cùng phiền chán.


Tôi đã làm việc chăm chỉ để trả ơn Giang Vọng trong năm năm đó bằng cách này.


"Không phải như vậy sao?"


Giang Dã không ngạc nhiên khi tôi có phản ứng như vậy, nên anh ấy kiên nhẫn hỏi tôi:


"Em đã kể cho tôi nghe những câu chuyện phiếm về trường trung học số 2 và giúp tôi bớt buồn chán. Điều này có đúng không?"


Tôi lưỡng lự một lúc rồi nói có.


"Khi em giúp tôi vui, tôi cũng có thể trả ơn cho em như em làm cho tôi, phải không?"


Tôi đáp lại một cách ngơ ngác.


"Vậy em đang có khó khăn gì không?" Giang Dã mỉm cười nhìn tôi, "Ôn Kiều, tại sao em không thử một phương pháp khác để khiến bản thân mình vui vẻ hơn?"


——Giang Dã đã nói cho tôi biết, thật ra cho dù là trả nợ, cũng vẫn có nhiều con đường khác.


Con đường đó không cần phải chịu những chông gai vất vả.


Trên con đường đó, bạn cũng có thể gặp được những con người rất ấm áp


"Tôi còn nhỏ, không có suy nghĩ được nhiều như vậy!" Giang Dã lại cười mắng, "Được rồi, nếu em thật sự muốn làm cái gì đó để trả nợ, vậy thì cho tôi mượn vở ghi chép trên lớp hàng ngày của em đi."


Hầu hết các cậu trai đi theo Giang Dã đều bỏ học vì lý do gia đình.


Giang Dã luôn nói rằng anh ấy cầm đầu một nhóm xã hội đen.


Nhưng trên thực tế, sau khi gặp được Giang Dã, những người đó không bao giờ làm điều gì xấu nữa.


“Thời buổi này muốn làm xã hội đen, cũng phải có học thức,” Giang Dã nói với tôi, giọng điệu nghiêm túc, “nếu không, khi ra ngoài bị mắng, cũng sẽ cho rằng người khác đang khen ngợi mình.”


"Với lại em nghĩ thế nào về việc bán lại ghi chép trên lớp học của người đứng đầu tương lai trong kỳ thi tuyển sinh đại học, bọn tôi sẽ kiếm được khá tiền đấy!"


Giang Dã luôn tin rằng tôi có thể trở thành người đứng đầu ở trường trung học.


Bởi vì anh ấy luôn nghĩ rằng em trai mình sẽ là người đạt điểm cao nhất trong kỳ thi tuyển sinh đại học trong tương lai.


Trong khi đó tôi lại có thể vượt qua Giang Vọng trong kỳ thi thống nhất, hơn nữa tôi còn là người đứng đầu toàn diện.


Tuy nói thế, nhưng trên thực tế, khi anh ấy gửi trả lại những ghi chép đó, chúng còn được sắp xếp cẩn thận hơn.


Đặc biệt là môn toán.


Những điểm mấu chốt mà tôi bỏ qua cũng đã được đánh dấu, thậm chí chúng còn liên quan sâu sắc đến những kiến ​​thức tôi đã học trước đó.


Giang Dã nói rằng có lẽ một trong những triển vọng tốt của anh ấy mới được phát hiện.


Nhưng Tiêu Chu lại âm thầm nói cho tôi biết, những chuyện này Giang Dã làm đơn giản như trở bàn tay.


"Anh Dã tuy không đi học nhưng lại rất giỏi toán!"


Tiêu Chu có vẻ tự hào khi nói điều này.


“Vậy tại sao anh ấy không đến trường?”


Đây là lần thứ hai tôi hỏi câu hỏi này và đều nhận được câu trả lời tương tự.

"Cái này... cậu phải tự mình hỏi anh Dã." Tiêu Chu gãi đầu, có chút xấu hổ, "Anh Dã không cho phép chúng tôi nói đến chuyện này."


Vì vậy tôi đã hỏi Giang Dã.


"Tôi tưởng em sẽ chần chừ một lúc rồi mới hỏi lại đấy."


Giang Dã cắn điếu thuốc.


Khi tôi đến gần, anh ấy tắt nó đi và lùi lại vài bước.


“Vậy anh sẽ kể cho tôi nghe chứ?”


Tôi nhìn chằm chằm vào mái tóc đỏ rực của Giang Dã.


Những gì tôi nhìn thấy ngày hôm đó không phải là ảo ảnh.


Giang Dã nhuộm tóc màu đỏ rực rỡ, lần đầu gặp nhau, anh ấy đã đến trường học thay Giang Vọng đang bị bệnh.


Đội một bộ tóc giả màu đen.


“Không.” Giang Dã cũng thành thật nói với tôi: “ Đầu gỗ nhỏ, biết nhiều về tôi cũng không phải chuyện tốt.”


Giang Dã lại nói tôi là đầu gỗ, vậy chẳng phải coi tôi là khúc gỗ sao.


Vì thế tôi không tiếp tục hỏi nữa.


Thay vào đó, tôi chép lại những ghi chú mà Dã đã biên soạn cho tôi rồi phát cho các bạn cùng lớp.


Sẽ sớm có bài kiểm tra cuối tháng.


"Ôi chúa ơi!"


Thi xong, bạn cùng bàn ôm tôi nhảy cẫng lên: "Kiều Kiều, ghi chép của cậu thật sự cứu mạng! Đặc biệt mấy môn tự nhiên, nhiều kiến thức mình đã bỏ sót, nhưng  kỳ thi này lại toàn vào những cái đó, nhờ ghi chép của cậu nên mới qua được. Ahhh!  yêu cậu chết đi được!"


Một số bạn cùng lớp đã sử dụng sổ ghi chép cũng đến cảm ơn tôi.


Điều này đã thu hút những người khác thấy tò mò.


"Ghi chép gì? Ghi chép gì thế?"


"Chúa ơi, cứu tôi!"


Tôi cho họ mượn sổ ghi chép của mình và nói với họ: "Mình không sắp xếp, là Giang Dã đã làm đấy."


"Giang Dã?" Một người bạn cùng lớp biết nhiều hơn chút sắc mặt liền biến đổi, " Cái tên là anh em song sinh của Giang Vọng ở trường trung học số 1 á?"


Tôi sửng sốt một lúc rồi gật đầu: “Ừ.”


"Vậy thì tôi không cần nữa."


Cậu ta lập tức ném tờ giấy vừa nhận được đi, trên mặt lộ vẻ chán ghét: “Một tên cặn bã có thể hãm hiếp nữ sinh và giết người khác ở trường trung học cơ sở, làm sao anh ta có thể nghĩ ra loại ghi chép tốt đẹp gì chứ?”


"Tôi khuyên cậu nên ít tiếp xúc với anh ta lại. Một ngày nào đó loại cặn bã này có thể sẽ lại tiếp tục phạm tội thôi. Anh ta chỉ là một tên rác rưởi muốn làm gì thì làm vì nhà anh ta có tiền!"


Cậu ta đang nói đến "cặn bã" và "rác rưởi", với thái độ trịch thượng và giọng điệu đầy khinh thường.


Nói xong, cậu ta con giẫm lên mấy lần mà không thấy nhẹ nhõm, như thể tờ giấy vừa chạm vào giống như một thứ bùn bẩn nào đó.


Những lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều bối rối.


Tôi ngơ ngác nhìn những dấu chân rõ ràng trên tờ giấy, đầu óc trống rỗng.


Lúc tôi kịp phản ứng lại thì tôi đã đang vật lộn với tên nam sinh này rồi.


16


Tất nhiên mẹ tôi sẽ không đến trường, còn Lão Du tình cờ lại đi công tác.


Cuối cùng, Giang Dã đã tìm được người giải quyết vấn đề cho tôi.


“Cuối cùng tôi cũng biết vì sao em, đứa con gái lôi thôi lếch thếch này, nhất định phải đi theo tôi rồi.” Giang Dã cười lạnh, “Em đã tìm người làm bố này thay en dọn tàn cuộc hả!” 


Tôi cúi đầu không nói.


Rõ ràng tuổi thật của tôi lớn hơn Giang Dã mười bảy, mười tám tuổi, nhưng bị người này giáo huấn cũng không dám nói một lời.


Nhưng không ngờ, Giang Vọng cũng tới.


Cậu ta đứng bên cạnh Giang Dã không nói một lời, ánh mắt nghiêm túc nhìn người chữa trị vết thương cho tôi.


Sau đó Giang Dã đi ra ngoài có việc gì đó, đột nhiên cậu ta nói: "Ôn Kiều không biết đánh nhau." 


Tôi cúi đầu, không có chút trì trệ, tiếp tục băng bó.


Vì vậy cậu ta thấp giọng lặp lại lần nữa: “Ôn Kiều mười sáu tuổi không biết đánh nhau, bởi vì cô ấy nhút nhát sợ gây rắc rối…” 


“Nhưng Ôn Kiều hai mươi lăm tuổi có thể.” 


“Cô ấy đánh nhau rất hung hãn.”


Cậu ta nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt đỏ hoe, cuối cùng nghẹn ngào nói: “Vậy Ôn Kiều, cô cũng trở về rồi phải không?”

Bình luận (0)
Đăng ký tài khoản (5s xong)

Hãy là người bình luận đầu tiên