"Không soạn bài thì sao giảng bài cho cô ngốc này được?"
"Ồ… Vậy anh cũng nhớ ngủ một giấc nhé."
Đầu tôi bị ép xuống, áp lên mặt bàn.
Ai đó khoác áo lên lưng tôi, "Còn tâm trí lo cho anh à? Hay là dậy nghe giảng tiếp?"
"Không..."
Lần này, tôi ngủ thật say.
Chiều nay không có tiết nên cả buổi chiều tôi và Chu Châu đều ở trong phòng tự học.
Giữa chừng có một sự việc nhỏ xảy ra.
Sau khi ngủ dậy, Chu Châu lại tiếp tục giảng bài cho tôi.
Đang giảng giữa chừng thì bị một nam sinh cắt ngang.
"Chu Châu, làm gì đấy?"
Chu Châu ngẩng đầu lên nhìn, "Đang giảng bài cho học sinh."
Nghe thấy tiếng nói, tôi cũng ngẩng đầu lên.
"Ồ..." Nam sinh mặc áo khoác bóng chày, nhìn qua nhìn lại chúng tôi vài lần "Sao tôi thấy cô gái này quen quen nhỉ?"
"Vậy sao?"
"Ấy, đây chẳng phải là bạn gái cậu đăng lên vòng bạn bè sao! Cậu còn ở ký túc xá kể với bọn tớ về cô ấy..."
"Hạ Giang Bắc, ồn ào quá."
"... Ồ." Chàng trai tên Hạ Giang Bắc im bặt.
Hạ Giang Bắc chắc cũng đến tự học.
Bị Chu Châu phong ấn, anh ta cũng không vội đi, đặt balo xuống ngồi đối diện tôi.
Điện thoại của Chu Châu reo lên, anh ấy nói với tôi một tiếng rồi đi lên sân thượng nghe máy.
Hạ Giang Bắc nhân cơ hội.
Bắt đầu trò chuyện với tôi: "Em học Bắc Kinh phải không?"
"Vâng."
"Mà này, em làm thế nào mà chinh phục được học trưởng của chúng tôi vậy? Nhân vật tiếng tăm lừng lẫy của Thanh Hoa mà nói yêu là yêu được ngay à?"
"Ờm..."
Hạ Giang Bắc rõ ràng là bạn cùng phòng của Chu Châu, cũng là nghiên cứu sinh.
Nhưng mà...
Không có vẻ chững chạc như Chu Châu, nói chuyện khá tùy tiện.
Tôi nổi hứng trêu chọc anh ta, vẫy tay "Muốn biết không?"
"Đương nhiên!"
"Vậy tôi nói cho anh nghe nhé." Tôi và anh ta chạm trán vào nhau, làm ra vẻ như đang thì thầm, tôi giơ hai ngón tay ra trước mặt anh ta, lắc lắc.
"Em á, dùng 200 tệ mua chuộc đấy."
"Đ** m*! Thật á?!" Hạ Giang Bắc rõ ràng đã sốc nặng.
Hưng phấn đến mức suýt nữa đập rầm vào bàn.
Tôi gật đầu.
Lần đầu tiên nhờ anh ấy giả làm bạn trai, chẳng phải là lấy 200 tệ làm "tiền công" sao?
Hạ Giang Bắc há hốc mồm, rõ ràng còn muốn nói gì đó thì bị Chu Châu vừa quay lại túm đầu.
Chu Châu còn đưa một tay ra đẩy đầu tôi ra.
"Chậc, nói chuyện cần phải gần nhau thế này à?"
"..."
24.
Ra khỏi phòng tự học.
Hạ Giang Bắc cứ bám riết lấy cánh tay Chu Châu.
Vừa đi vừa bóng gió: "Thằng nhóc Chu Châu này, sao cậu lại... tự nguyện dâng hiến thế hả!"
"?" Chu Châu bị anh ta kéo làm cho giật mình, theo phản xạ vung tay định tát một cái.
Hạ Giang Bắc phản ứng rất nhanh, chắc hẳn tình huống này xảy ra như cơm bữa, thoắt cái đã né được.
Còn cười nhếch mép trêu Chu Châu: "Thiếu tiền thì nói với tớ, sao lại đi xin tiền con gái nhà người ta chứ?"
"... Cút."
Tôi đi bên cạnh họ, suýt nữa thì cười phá lên.
Nhưng vẫn phải cố gắng nín nhịn.
Nếu để Chu Châu biết tôi dựng chuyện bôi nhọ anh ấy trước mặt bạn cùng phòng như thế này, chắc anh thật sự muốn giết tôi mất.
Buổi chiều Hạ Giang Bắc còn tiết học, nên tạm biệt chúng tôi giữa đường.
Trước khi đi còn xin Wechat của tôi.
Tôi nhìn tin nhắn mới hiện lên: "Học muội, kể lại chi tiết chuyện của Chu Châu cho anh nghe đi, anh nhất định sẽ cho cậu ta nổi tiếng trên diễn đàn Thanh Hoa!".
"Phụt." Cuối cùng cũng không nhịn được cười thành tiếng.
Ngón tay lướt trên bàn phím: "Nửa tiếng nữa trả lời anh.", gửi đi thành công.
"Cười gì thế?"
Giọng Chu Châu đột nhiên vang lên bên cạnh.
Vốn dĩ đã thấy hơi áy náy vì đã dựng chuyện về anh ấy, tôi giật nảy mình khi nghe thấy giọng anh, bất ngờ bị trẹo chân.
Cả người loạng choạng, ngay trước khi ngã xuống, Chu Châu đã kịp đỡ lấy tôi.
Anh giữ tôi đứng vững, buông tay ra rồi nhíu mày hỏi: "Nói chuyện gì mà vui thế?"
"Không... Không có gì."
Tôi theo bản năng giấu điện thoại ra sau lưng.
Chu Châu nhìn tôi đầy ẩn ý một lúc, rồi "chậc" một tiếng, kéo quai cặp của tôi.
Anh thản nhiên nói: "Đi, đưa em về trường."
"Chỉ cách một đường thôi mà cũng cần đưa sao?"
"Em bị Hạ Giang Bắc lây cho rồi à? Nói nhiều thế."
"...Ờ."
25.
Đi được vài bước thì điện thoại tôi lại reo lên.
"A lô?"
"Thanh Thanh, cậu đang ở đâu?" Là giọng của Ngôn Từ.
"Ở cổng Thanh Hoa, chuẩn bị về trường."
"... Quay lại."
Hửm? Kêu tôi quay lại làm gì?
Tôi vừa ngoan ngoãn quay đầu lại đã thấy Ngôn Từ mặc áo hoodie xám đang bước ra khỏi trường.
Làn gió nhẹ thổi bay vài sợi tóc của cậu ấy.
Điện thoại vẫn áp bên tai, chắc là đang gọi điện thoại thì thấy tôi.
Trong lòng tôi thầm cảm thán.
Trùng hợp ghê...
Ngôn Từ bước tới, trên tay xách một cái túi lớn.
Ánh mắt cậu lướt qua tôi rồi đến Chu Châu, nói: "Chu Châu."
Chu Châu gật đầu.
Ngôn Từ quay sang tôi, giơ túi đồ lên, lúc này tôi mới thấy rõ, là một túi hoa quả.
Sau đó đưa tay lên mũi, "Hoa quả mẹ tôi gửi đến."
"Cảm ơn cậu nhé, lát tôi sẽ nhắn tin cảm ơn bác gái trên WeChat."
Nói rồi, tôi nhận túi hoa quả từ tay Ngôn Từ.
Túi này khá nặng, khiến vai tôi chợt trĩu xuống.
"Để anh cầm cho."
Một bàn tay đưa ra từ bên cạnh, nhận lấy túi hoa quả.
Chu Châu cụp mắt xuống.
Tay tôi vô tình chạm vào tay anh ấy, lòng bàn tay ấm áp nhưng đầu ngón tay lại hơi lạnh.
Trong tay trống không, tôi theo bản năng nắm chặt lại.
Bên cạnh, Ngôn Từ vẫn đang giải thích:
"Sáng tan học tôi không đợi cậu được vì phải về ký túc xá lấy hoa quả..."
"Không sao, không sao." Tôi nói lại lần nữa, "Cảm ơn cậu, Ngôn Từ."
"Khách sáo với tôi làm gì?" Ngôn Từ vỗ vỗ vai tôi.
"Hì hì."
"Bảo bối." Giọng nói lười biếng của Chu Châu vang lên từ phía sau.
"... Hả?"
Sao Chu Châu lại... gọi tôi là bảo bối?
Vừa nãy ở phòng tự học có cả Hạ Giang Bắc, anh ấy cũng đâu có gọi tôi như vậy.
Chu Châu mím môi, hơi mếu môi, vẻ mặt như bị oan ức, lông mày nhướng lên.
Rồi anh ấy đổi túi đồ từ tay trái sang tay phải, còn đưa bàn tay hằn đỏ lên cho tôi xem: "Nặng quá."
Tôi: "..."
Ngôn Từ: "..."
Vừa nãy chẳng phải anh chủ động đòi xách sao?
Hả?!
Khóe miệng tôi giật giật, hơi sợ hãi trước hành động làm nũng bất ngờ của anh. "Vậy... vậy thì sao?"
"Vậy nên," Chu Châu kéo tôi lại, tay vòng qua eo tôi, đặt cằm lên đỉnh đầu tôi một cách uể oải.
Nũng nịu, "Anh phải đưa em về trường nhanh thôi."
26.
Ngôn Từ đã đi rồi.
Tôi chống tay lên ngực Chu Châu, đẩy anh ấy xa ra một chút.
"Chu Châu, anh làm gì vậy?"
Chu Châu lập tức đứng thẳng người.
Không còn vẻ lười biếng như vừa rồi, anh nhướng mày hỏi: "Anh làm sao?"
"Anh quên mất chúng ta chỉ giả vờ--"
Giọng tôi nghẹn lại trong vòng tay Chu Châu.
Vì chênh lệch chiều cao, má tôi áp sát vào ngực trái anh, cách lớp áo sơ mi, tôi thậm chí còn nghe thấy cả tiếng tim đập.
"Anh..."
"Suỵt..." Chu Châu ôm tôi chặt hơn, tay đặt lên gáy tôi, hơi ấm từ lòng bàn tay lan tỏa khắp vùng da.
Giọng anh khàn khàn: "Đừng nói linh tinh, Giang Mỹ Mỹ đang ở phía sau."
"Giang... Mỹ Mỹ?"
Không hiểu sao, trong vòng tay Chu Châu, tôi nói năng cứ ấp a ấp úng.
Lại nghĩ đến việc mình suýt nữa đã buột miệng nói ra chuyện "giả vờ làm một cặp".
Lỡ như Giang Mỹ Mỹ mách với Ngôn Từ... Trời ơi!
May mà Chu Châu đã kịp thời ngăn tôi lại.
Chu Châu vẫn ôm tôi.
Tôi đang quay lưng về phía cổng trường Thanh Hoa, không nhìn thấy ai, chỉ có thể khẽ hỏi Chu Châu: "Giang Mỹ Mỹ đi chưa?"
"Hửm?" Ngực Chu Châu khẽ rung lên, anh đáp: "Chưa."
"Cô ấy chậm quá... Vậy chúng ta đi thôi, cứ đứng đây ôm nhau mãi nhìn cũng kỳ cục."
Chu Châu bỏ tay khỏi đầu tôi, rồi đặt lên vai tôi.
Tay ôm tôi, tay xách túi hoa quả.
"Đừng quay đầu lại, cứ đi thẳng về phía trước."
"Vâng." Tôi nhanh nhảu đáp, rồi lại hỏi: "Vậy… em có cần ôm lại anh không?"
Như vậy trông sẽ giống người yêu hơn đấy...
Chu Châu khựng lại gần như không thể ngờ tới.
Rồi anh ấy khẽ cười bên tai tôi: "Em tự lo liệu đi."
"..."
Gì chứ.
Tôi bĩu môi ôm lấy vòng eo thon gọn của anh, hơi ấm từ da thịt anh truyền qua lớp áo đến tay tôi.
"Haha..."
"Cười gì thế?"
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, Chu Châu mím môi, nhưng rõ ràng là không giấu nổi ý cười.
Tôi chọc vào eo anh, "Cười gì cơ?"
"Ngứa, ngứa..." Chu Châu nhăn nhó.
Chúng tôi đứng sát gần nhau, đến cả hơi thở khi nói chuyện cũng cảm nhận được.
Tôi hỏi anh: "Sao lúc nãy trước mặt Ngôn Từ lại gọi em là bảo bối?"
"Không phải em bảo anh gọi thế à?"
Ừm...
Chu Châu nhắc tôi nhớ lại: "Lần gặp thứ hai, em bảo anh gọi em là bảo bối trước mặt Ngôn Từ, quên rồi à?"
"Hình như… đúng rồi."
"Hừ hừ." Giọng Chu Châu nghe vênh váo lắm.
Nhưng tôi nghĩ lại, hình như có gì đó sai sai, bèn hỏi anh: "Nhưng lần đó là để chọc tức Ngôn Từ, tại cậu ấy có bạn gái rồi, em tức quá mới bảo anh gọi thế."
"Nhưng bây giờ, là em đang theo đuổi cậu ấy cơ mà!"
"..." Chu Châu vẫn ôm tôi đi về phía trước, giọng hơi mất kiên nhẫn, đáp: "Vậy thì phiền em lần sau nhắc anh nên gọi thế nào, để anh chuẩn bị trước."
"Không vấn đề gì."
"Xí... Đồ vô lương tâm."
Tôi thuận miệng nói theo lời của Chu Châu, vậy mà anh lại quay ra mắng tôi một câu.
"Anh lạ thật đấy."
"Ờ." Chu Châu hờ hững với tôi.
"Giang Mỹ Mỹ đi chưa?"
"Vẫn còn, ôm chặt vào." Giọng Chu Châu có vẻ hậm hực.
Hãy là người bình luận đầu tiên
Nguyệt Truyện hoan nghênh các tác giả, dịch giả, nhóm dịch và các fanpage đăng truyện lên website của chúng tôi. Mọi chi tiết về nhuận bút, kiếm tiền và các thỏa thuận khác vui lòng nhắn tin trực tiếp đếnfanpage Facebook Nguyệt Truyệnhoặc email nguyettruyennet@gmail.com