CHƯƠNG 5 – KẾT QUẢ KHÔNG ĐỌC RA TIẾNG
Tôi ngồi trên ghế nhựa xanh trong phòng khám, tay trái đưa ra để y tá buộc garo.
> “Tay nổi bầm nhiều quá, con lấy máu đi kiểm tra thử ha?”
“Dạ.”
Tôi trả lời nhẹ như gió thoảng.
Cô y tá cắm kim. Máu chảy vào ống nghiệm – loãng, đỏ nhạt như nước dâu loãng.
---
Tôi không kể cho mẹ.
Không kể cho ai.
Chỉ nói là đi học nhóm.
Trên đường về, tôi ghé tiệm bánh như mọi khi.
Mua thêm một chiếc bánh kem nhỏ – vẫn là vị dâu, vẫn hộp vuông, vẫn nơ màu trắng.
Tôi đặt nó cạnh chiếc đồng hồ cát, trên bàn học.
Cát hôm nay rơi nhanh hơn, dù tôi vẫn quay nó như mọi ngày.
Tôi biết.
Vì tôi đã nhìn nó quá lâu rồi. Tôi nhận ra chênh lệch của từng giây, từng hạt.
---
Hai ngày sau, tôi quay lại lấy kết quả.
Phòng khám đông người.
Nhưng bác sĩ gọi tên tôi trước, giọng có chút vội.
Tôi bước vào. Ngồi xuống ghế.
Bác sĩ nhìn tôi rất lâu.
Không nói.
Tôi cũng không hỏi.
> “Kết quả máu của cháu... có một số chỉ số bất thường.
Tiểu cầu giảm sâu, bạch cầu tăng, hồng cầu thấp hơn ngưỡng bình thường.
Bác cần cháu nhập viện kiểm tra kỹ hơn. Ngay trong tuần này.”
Tôi gật đầu. Không biểu cảm.
Chỉ hỏi một câu:
> “Bác sĩ ơi… nếu là đồng hồ cát, thì bao nhiêu hạt đã rơi rồi ạ?”
Ông ấy ngơ ngác một lúc.
Không trả lời.
Tôi mỉm cười, cúi chào rồi rời đi.
---
Về tới nhà, tôi không nói gì với mẹ.
Vẫn ăn cơm như thường.
Vẫn bật nhạc không lời, vẫn gói mình trong chiếc áo khoác cũ màu xám.
Tôi viết vài dòng vào sổ:
> “Có lẽ… tôi đã bắt đầu mất đi những hạt cát quý giá nhất.
Mỗi lần ngủ dậy, tôi lại thấy mình nhẹ hơn – không phải theo cách tốt đẹp.”
Tôi khẽ chạm vào chiếc bánh kem dâu còn nguyên.
Để tay lên bụng, cả
m giác như bên trong là trống rỗng.
Cát vẫn rơi.
Lặng lẽ.
Không ai hay.
Hãy là người bình luận đầu tiên
Nguyệt Truyện hoan nghênh các tác giả, dịch giả, nhóm dịch và các fanpage đăng truyện lên website của chúng tôi. Mọi chi tiết về nhuận bút, kiếm tiền và các thỏa thuận khác vui lòng nhắn tin trực tiếp đếnfanpage Facebook Nguyệt Truyệnhoặc email nguyettruyennet@gmail.com