14.
Tôi quay đầu lại thì thấy Lục Thành Tuyết không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở phía sau tôi.
Anh ta cầm sợi dây chuyền ngọc bích đã vỡ trong tay và nói: “Cô ấy chết vì tuổi thọ của đã bị lấy đi. Nếu cô ấy lấy lại được tuổi thọ trước khi chết hoàn toàn, thì vẫn có thể sống.”
Mắt tôi ngấn lệ: “Nhưng không phải anh nói là vô vọng sao?”
“Đó là trước kia.” Lục Thành Tuyết nói: “Giờ đây, khi cô ấy đã thay người gánh họa, cứu mạng người khác, thì giữa cô ấy và người được cứu đã có sự chia sẻ vô hình về cuộc sống. Người được cứu mong muốn cô ấy sống, và nếu cô ấy có thể lấy lại tuổi thọ của mình, cô ấy sẽ có thể tiếp tục sống.”
Lục Thành Tuyết ngồi xổm trước mặt cậu bé, nhẹ nhàng hỏi: “Cậu bé, chị gái này đã cứu cậu, cậu có muốn cứu chị ấy không?”
Cậu bé vừa khóc vừa gật đầu: “Có!”
“Cậu có sẵn lòng chia sẻ tuổi thọ của mình cho chị ấy không?”
“Có!”
Lục Thành Tuyết xoa đầu: “Cậu bé ngoan.”
Lục Thành Tuyết đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Thần khí tứ phương, nghe mệnh lệnh của ta!”
Một cơn gió mạnh nổi lên trên mặt đất.
Linh hồn của Chu Dĩnh từ từ đứng dậy, ngơ ngác nhìn tôi: “Thuỷ Hương? Cậu quỳ ở đó làm gì?”
Cô ấy cúi đầu nhìn thấy thi thể của mình, kinh hãi: “Tôi chết rồi sao?!”
Tôi vội vàng đứng dậy, tóm lấy cổ cô ấy, đẩy cô ấy lùi vào trong cơ thể mình: “Quay lại!”
Trong lòng bàn tay Lục Thành Tuyết có ánh sáng nhàn nhạt, anh dùng ngón trỏ chạm vào trán Chu Dĩnh.
Sau khi mọi chuyện đã xong, Lục Thành Tuyết thở phào nhẹ nhõm: “Thuỷ Hương, tôi đã phong ấn linh hồn của cô ấy, nếu trong một ngày cô ấy không thể lấy lại tuổi thọ, cô ấy sẽ chết."
“Nhưng làm sao tôi có thể lấy lại được đây?” Tôi lo lắng hỏi, “Tôi có thể lấy nó từ ai?”
“Em phải tự mình tìm ra nó.”
“Tôi?”
Lục Thành Tuyết giữ lấy vai tôi, ánh mắt kiên định nói: “Thuỷ Hương, em là một thông linh sư bậc nhất. Bất cứ nơi nào em đến, em đều có thể gặp những oan hồn và hiện tượng siêu nhiên, em sở hữu khả năng kết nối với tất cả sinh vật siêu nhiên, thu hút chúng đến bên cạnh mình một cách vô thức, chỉ cần em tìm kiếm nó một cách cẩn thận, em sẽ có thể tìm thấy nó.”
“Tôi hiểu rồi.” Tôi hít một hơi thật sâu.
Xe cứu thương đến đưa Chu Dĩnh tới bệnh viện.
Tôi và Lục Thành Tuyết đến một nơi yên tĩnh, ngồi xuống, lúng túng niệm những câu thần chú.
Tôi từng tránh giao tiếp với ma quỷ và muốn trở thành một người bình thường.
Nhưng giờ tôi nhận ra, có những trách nhiệm, bẩm sinh đã phải gánh vác.
“Tứ phương chí linh, hãy nghe lệnh của ta.”
Một cơn gió mạnh từ vùng bình nguyên thổi lên, bầu trời dần dần u ám, mây đen tứ phía tụ tập, vô số ma quỷ gầm thét bay tới.
“Hương Hương!”
“Hương Hương!”
“Hương Hương!”
Tôi ném viên ngọc bích lên không trung: “Ghi nhớ hơi thở trên đó rồi tìm ra chủ nhân của nó trong vòng một ngày.”
“Đừng lo, chúng tôi sẽ tìm thấy nó!”
“Hương Hương ra lệnh, tìm chủ nhân của viên ngọc bích!”
Những bóng ma gầm lên.
Lần đầu tiên tôi thực sự thấy ma quỷ cũng thật dễ thương.
Dù chúng luôn khiến tôi sợ hãi từ nhỏ đến lớn nhưng họ vẫn luôn yêu thương tôi.
Tôi nên cảm ơn chúng.
Tôi quyết định thay đổi suy nghĩ của mình và cố gắng chấp nhận chúng từ sâu trong trái tim.
15.
Lục Thành Tuyết và tôi đứng đợi Chu Dĩnh bên ngoài phòng phẫu thuật.
Đèn trước cửa vẫn còn sáng.
Bầu trời vẫn nhiều mây.
Tôi lo lắng nhìn đồng hồ, chỉ còn một giờ nữa thôi.
Lục Thành Tuyết siết chặt tay tôi: “Không sao đâu, nhất định có thể tìm được.”
Vừa dứt lời thì một con ma bay đến trước mặt chúng tôi và nói: “Hương Hương, tôi tìm thấy rồi, đó là một con hồ ly tinh.”
Nửa giờ sau, tôi và Lục Thành Tuyết chạy tới một cửa hàng đồ cổ, một người phụ nữ xinh đẹp mặc đồ đỏ bước ra với nụ cười trên môi: “Quý khách cần mua gì?”
Con ma chỉ vào người phụ nữ và nói: “Chính là cô ta.”
Tôi tức giận đến mức lao tới: “Này, mau trả lại tuổi thọ cho Chu Dĩnh đi!”
Người phụ nữ sửng sốt, nhướng mày nói: “Cô đến kiếm chuyện à?”
Lục Thành Tuyết lấy ra viên ngọc bích bị vỡ: “Đây là đồ ở tiệm cô phải không? Ngoài ra, tôi xin giới thiệu, tôi là Lục Thành Tuyết, người Lục gia, cô ấy là Thuỷ Hương, người Thuỷ gia.”
Sắc mặt người phụ nữ hơi thay đổi, sau đó cười khẩy: “Vậy sao? Tôi và Chu Dĩnh hợp tác bình thường thôi.”
Cô ta lấy ra một tập tài liệu đưa cho chúng tôi: “Nhìn xem, hợp đồng được ký rất rõ ràng. Tôi đã ghi rõ mọi hậu quả. Đây, có chữ ký của cô ấy, chứng tỏ cô ấy biết hậu quả của giao dịch này.”
Tôi đã kiểm tra kỹ hợp đồng, nội dung viết không hề phức tạp, không đến mức khiến người ta không hiểu được.
Qua giọng điệu của Chu Dĩnh, tôi cũng có thể nhận thấy rằng cô ấy biết hậu quả của việc sử dụng viên ngọc bích.
Tôi bỗng nhiên cảm thấy khó chịu.
Nghĩ đến việc Chu Dĩnh sẽ sớm chết, tôi không cầm được nước mắt.
Lục Thành Tuyết liếc nhìn tôi, nói với bà chủ tiệm: “Chúng ta nói chuyện riêng một lát đi.”
Hai người bước vào trong tiệm thương lượng, không lâu sau, hai người lại đi ra.
Cô chủ tiệm mỉm cười đưa cho tôi bản hợp đồng, từ trong tay lấy ra một viên ngọc bích khác: “Được thôi, tôi trả lại tuổi thọ cho cô ấy, cô nhìn kỹ đây.”
Cô ta dùng lực ném viên ngọc xuống đất, vỡ thành từng mảnh.
Đó là tuổi thọ của Chu Dĩnh.
Tôi thở dài nhẹ nhõm.
“Anh đẹp trai ~ Anh phải giữ lời hứa nhé ~” Cô chủ tiệm giữ vai Lục Thành Tuyết, nháy mắt với anh ta
Lục Thừa Tuyết bình tĩnh bước sang một bên, nói với tôi: “Đi thôi.”
Tôi nhanh chóng theo anh ra khỏi cửa hàng đồ cổ.
“Hai vị khách quan, hãy thường xuyên đến ủng hộ quán nhé!”
Cô ta nói vọng từ phía sau.
Tôi hỏi Lục Thành Tuyết: “Anh hứa với cô ta chuyện gì vậy?”
Lục Thành Tuyết nhàn nhạt liếc nhìn tôi một cái: “Không có gì.”
Không có gì rốt cuộc là sao!
Tôi rất lo lắng, lỡ như Lục Thành Tuyết đưa ra thứ gì đó rất có giá trị thì sao...
Nhưng dù tôi có hỏi thế nào, Lục Thành Tuyết cũng không chịu nói.
“Yên tâm đi, tôi đổi lấy thứ cô ta cần nhưng đối với tôi lại không có tác dụng mấy.” Lục Thành Tuyết nói: “Nếu thật sự là thứ gì đó có giá trị, tôi sẽ yêu cầu em bồi thường cho mình.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Trở lại bệnh viện, cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ nói: “Ca phẫu thuật đã thành công, bệnh nhân đã được cứu sống”.
Tôi vui mừng ôm lấy Lục Thành Tuyết: “Thật tốt quá!”
Khi ý thức được mình đã làm gì, tôi vội vàng buông anh ra, lùi ra sau, muốn tìm cái lỗ mà chui xuống quá.
Hãy là người bình luận đầu tiên

Nguyệt Truyện hoan nghênh các tác giả, dịch giả, nhóm dịch và các fanpage đăng truyện lên website của chúng tôi. Mọi chi tiết về nhuận bút, kiếm tiền và các thỏa thuận khác vui lòng nhắn tin trực tiếp đếnfanpage Facebook Nguyệt Truyệnhoặc email nguyettruyennet@gmail.com