Ta đã gặp tiểu Hoàng hậu nhà họ Vương, vào lúc nàng đến dâng lễ vấn an nương nương.
Tiểu Hoàng hậu chỉ chừng mười lăm, mười sáu tuổi, dung nhan tươi tắn như cành hoa non, tính tình ôn nhu, cử chỉ đoan trang.
Khi cười, nàng lộ ra đôi lúm đồng tiền xinh xắn, khiến ai nấy đều sinh lòng yêu mến.
Tiểu cô nương nói năng nhẹ nhàng, giọng điệu thanh thoát.
Nàng tràn đầy sức sống, tươi trẻ, khiến bất cứ ai gặp cũng đều yêu quý, ngoại trừ Tiểu Ngộ.
Nương nương rất hài lòng với vị con dâu này, và ta cũng thế.
Tuy nhiên, Tiểu Ngộ chưa bao giờ lưu lại ở cung của Hoàng hậu, khiến tin đồn về sự bất hòa giữa Đế Hậu nhanh chóng lan truyền khắp nơi.
Thái Hoàng Thái hậu muốn Tiểu Ngộ tuyển phi, nhưng đệ ấy lại không chịu.
Triều thần khuyên can Hoàng đế nạp phi, đệ ấy cũng phớt lờ.
Mọi người lo lắng không ngừng vì chuyện của hoàng gia, còn Tiểu Ngộ thì chỉ vùi đầu vào việc triều chính. Đệ ấy dường như lúc nào cũng có công việc không bao giờ hết.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, cho đến khi nương nương đã đến lúc dầu cạn đèn tắt. Trong những ngày cuối cùng của nương nương, chúng ta đều cố gắng ở bên người, chỉ sợ rằng mỗi lần gặp mặt có thể sẽ là lần cuối cùng.
Ngày định mệnh ấy cuối cùng cũng đến, nương nương đã không thể nuốt nổi một giọt thuốc nào.
Ta quỳ gối trước giường, nước mắt tuôn trào: “Nương nương... Nương nương...”
Nương nương yếu ớt giơ tay lên lau nước mắt cho ta: “Tiểu Phong nhi đừng khóc, khóc rồi sẽ không còn đẹp nữa…”
“Nương nương... nương nương, xin người đừng bỏ Tiểu Phong nhi ở lại một mình…” Ta đau đớn không thể chịu nổi, nghẹn ngào đến mức không thể thốt nên lời.
Nương nương khẽ thở dài, dường như mỗi hơi thở đều mang theo nỗi đau không thể diễn tả.
Ánh mắt nương nương mờ mịt nhìn về phương xa, như đang nhớ lại những chuyện xưa: “Cả đời ta đã rất tốt, rất dài rồi... Ta đã từng ra chiến trường, từng làm Thái hậu. Ta và Điện hạ tình thâm một đời, lại có Tiểu Ngộ và Vọng nhi. Điều tiếc nuối duy nhất... chính là... không có được một đứa con gái. Nhưng mà... Tiểu Phong, có muội bên cạnh... ta đã không còn gì tiếc nuối. Thật viên mãn, thật hài lòng rồi…”
“Nương nương…” Ta nghẹn ngào, chẳng biết nên nói gì, bao nhiêu lời nói chực trào ra cổ họng, nhưng ta không muốn thốt lên một câu nào.
Dường như chỉ cần không nói lời chia ly, thì nương nương sẽ không rời xa.
“Tiểu Phong nhi... chỉ là khổ cho muội... Muội vốn dĩ đáng ra phải sống một cuộc đời tự do nơi trời cao biển rộng... Ta và Điện hạ...”
Nương nương khó nhọc thở từng hơi, đứt quãng nói: “Vốn là... định đưa muội rời khỏi cung... Chỉ tiếc rằng... hết lần này đến lần khác... vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp…”
“Tiểu Phong nhi... Tiểu Phong nhi của ta…”
Bàn tay người run rẩy, cố gắng chạm vào mặt ta. Ta vội vàng nắm lấy tay người, áp mặt mình vào lòng bàn tay người, nước mắt rơi ướt đẫm lòng tay ấy.
Người khẽ nhìn Tiểu Ngộ đang đứng bên, không kìm được tiếng nấc, thì thầm: “Tiểu Ngộ, ta dường như thấy phụ vương con rồi…”
Nói dứt câu, tay nương nương bỗng nhiên rơi xuống, sinh mệnh người như sợi dây diều đứt, đột ngột biến mất, nhưng trên khuôn mặt vẫn còn vương nét cười. Ta tin rằng, trong giây phút cuối cùng, người thật sự đã gặp được Điện hạ.
“Nương nương!”
“Mẫu hậu!”
Trong Cam Lộ cung, tiếng khóc thương tràn ngập, không dứt.
Năm Trường Bình thứ nhất, Túc Từ Hoàng Thái hậu băng hà, an táng tại Tây Lăng, cùng lăng với Túc Tông Hoàng đế.
Sau lễ tang, vị tân hoàng trẻ tuổi đã vùi đầu vào lòng ta, khóc nức nở suốt một hồi lâu.
Ta chỉ nhẹ nhàng vỗ về lưng đệ ấy, không thể nói ra bất kỳ lời an ủi nào.
Bởi lẽ, nỗi đau này là thật, là thấu tận xương tủy, không thể diễn tả bằng lời, và chỉ những ai đã trải qua mới có thể thấu hiểu.
Sau khi nương nương qua đời, cung cấm càng trở nên lạnh lẽo.
Từng viên gạch, từng mảnh ngói, từng con người trong cung đều trở nên u ám và băng giá.
Mỗi ngày, mỗi đêm trôi qua thật dài, thật tĩnh mịch.
Mọi thứ nơi đây đều khiến người ta khó chịu, đến không khí cũng khiến người nghẹt thở.
Ta đã đánh mất nụ cười của mình, ngày ngày ở lại Thừa Khánh cung, không bước chân ra ngoài.
Tiểu Ngộ thường xuyên đến thăm ta, đệ ấy đã trở thành một vị Hoàng đế thực thụ, cần mẫn trị vì, yêu thương dân chúng, giữ đúng lễ nghi.
Điện hạ và nương nương đã để lại cho đệ ấy một thời thịnh thế, chỉ chờ đệ ấy khai mở.
Nhưng ta càng lúc càng không thể hiểu được cảm xúc của Tiểu Ngộ. Có lúc đệ ấy chỉ lặng lẽ nhìn ta rồi quay đi, không nói lời nào. Có lúc đệ ấy chỉ hỏi thăm vài câu về sức khỏe của ta.
Phần lớn thời gian, Tiểu Ngộ đều đến khi đã say, ôm lấy ta khóc, ôm ta cười, cùng ta hồi tưởng về những ngày còn ở Đông cung. Đệ ấy nói rằng mình rất mệt, rất đau khổ.
Đệ ấy kể về những chuyện phiền lòng trên triều chính, và cả những điều thầm kín, không thể nói ra, chỉ có thể biểu lộ khi say. Nhưng chúng ta, cả hai đều không hạnh phúc.
Cung cấm này như một con mãnh thú khổng lồ, trang hoàng lộng lẫy, đẹp đẽ, nhưng luôn há miệng chờ đợi, chỉ cần ngươi bước vào là sẽ nuốt chửng mọi niềm vui và hân hoan của ngươi.
Sau khi nuốt hết tất cả, nó lại tiếp tục khoác lên vẻ quyến rũ, mê hoặc thêm nhiều người nữa bước vào.
Hãy là người bình luận đầu tiên
Nguyệt Truyện hoan nghênh các tác giả, dịch giả, nhóm dịch và các fanpage đăng truyện lên website của chúng tôi. Mọi chi tiết về nhuận bút, kiếm tiền và các thỏa thuận khác vui lòng nhắn tin trực tiếp đếnfanpage Facebook Nguyệt Truyệnhoặc email nguyettruyennet@gmail.com