Ta qua đời vào năm thứ hai sau khi nương nương mất, vào mùa xuân.
Năm ấy là Tết Đoan Ngọ, Tiểu Ngộ đi Thái Miếu tế tổ, còn ta ở lại mừng sinh thần của Vọng nhi.
Ta đã nấu cho nó một bát mì trường thọ, nhìn nó ăn xong, ta bảo nó có thể ước một điều.
Nó vừa định nói thì ta đã đưa tay bịt miệng nó lại.
Ta nghẹn ngào dặn dò: “Nguyện vọng, nếu nói ra sẽ không linh đâu.” Nó nhìn ta, không hiểu vì sao ta lại khóc, chỉ mơ hồ gật đầu.
Bất ngờ, Thái Hoàng Thái hậu ngự giá đến Thừa Khánh cung, cho người dẫn Vọng nhi đi, muốn nói chuyện riêng với ta.
Ta rất ít khi gặp vị Thái Hoàng Thái hậu đầy uy nghiêm này, ngay cả khi ta còn là Lương đệ.
Sau khi an tọa, người lên tiếng.
“Tạ thị, có người cáo buộc ngươi mê hoặc Hoàng đế, ngươi có biết tội không?”
Ta chưa kịp hiểu ra, bèn thật thà đáp: “Thần thiếp không biết.”
“Hoàng đế tuổi còn nhỏ, không màng chuyện hậu cung, nhưng lại đặc biệt quan tâm đến ngươi, vị thứ mẫu của mình. Ai gia không quan tâm Hoàng đế có tình cảm gì với ngươi, nhưng Tạ thị, ngươi đừng quên thân phận của mình! Ngươi là Lương đệ của con trai ta! Là thứ mẫu của Hoàng đế!” Thái Hoàng Thái hậu giận dữ, đôi mắt nghiêm nghị nhìn ta như một pho tượng La Hán đầy phẫn nộ.
“Ta không quan tâm ngươi và con ta có thật sự là phu thê hay không, cũng không quan tâm ngươi có tình cảm gì với Hoàng đế. Nhưng Tạ thị, Hoàng đế vào đêm tân hôn lại đến cung của ngươi, mỗi khi bước vào hậu cung cũng đều đến chỗ ngươi, coi Thái Cực điện và Hoàng hậu như không tồn tại. Nếu nói rằng, Hoàng đế không thích Vương Hoàng hậu cũng có thể hiểu được. Nhưng bây giờ, người không chịu nạp phi tần, cũng không sủng ái cung nữ nào, lại qua lại quá thân mật với ngươi, vị thứ mẫu còn trẻ này! Bên ngoài đã râm ran lời đồn, lan tràn khắp nơi rồi."
"Tạ thị! Ta hỏi ngươi, tội danh làm loạn cung đình này, ngươi có gánh vác nổi hay không?”
Nghe xong những lời ấy, ta như bị sét đánh ngang tai, lạnh buốt toàn thân.
Hóa ra sự thân cận giữa ta và Tiểu Ngộ, trong mắt kẻ khác lại trở thành thứ dơ bẩn nhơ nhuốc đến vậy...
"Đế Hậu thành thân đã gần hai năm, nhưng vẫn chưa hành lễ phu thê. Hoàng hậu ngày đêm u uất, bất an không yên. Triều thần lo lắng, nhưng chẳng ai dám dò đoán thánh ý. Tạ thị, ngươi có biết Đế Hậu bất hòa, chẳng những gây hại cho hoàng gia, mà còn gây hại cho triều đình, gây hại cho quốc gia hay chăng?"
"Vậy nên, bất luận thực hư thế nào, Tạ thị! Vì công hay vì tư, ta đều không thể dung thứ ngươi nữa!"
Tâm ta như tro tàn, mặt mũi tái nhợt không còn sắc. Thái Hoàng Thái hậu trao cho ta một bình dược và một bình rượu, lặng lẽ nhìn ta uống cạn. Trước khi rời đi, người chỉ để lại một câu: "Ai gia không muốn Hoàng thượng biết chuyện này."
Ta chỉ cười thầm trong bụng, biết hay không thì có khác gì đâu? Người là tổ mẫu của Hoàng đế, chính bởi vậy mà người mới có thể thản nhiên, ung dung bắt ta phải ch/ết, phải không?
Ta nằm trên mặt đất, nhìn lên tấm biển đề chữ "Thừa Khánh cung" trên đỉnh đầu, chợt thấy cuộc đời này sao ngắn ngủi, bi thảm đến thế.
Ta vốn là cơn gió tự do ngoài Ngọc Môn quan, là con chim ưng tung cánh giữa trời rộng, vậy mà lại bị một mối lương duyên hoang đường trói buộc cả đời nơi hoàng cung lạnh lẽo. Không ai mưu hại ta, không ai gài bẫy ta, những âm mưu thâm cung ta đều chưa từng gặp qua.
Ta từ lúc khép nép cẩn thận, đến lúc giữ bổn phận quy củ, chưa từng vượt quá giới hạn, cũng nhận được rất nhiều tình yêu. Nhưng cớ sao cuối cùng lại phải chịu kết cục này?
Ta rất buồn, nhưng không thể khóc được. Ta sắp ch/ết, nhưng lại không muốn ch/ết tại nơi này.
Máu tuôn ra miệng, ta gắng gượng bò dậy, vô định không biết phải đi đâu. Cuối cùng, như một hồn ma vất vưởng, ta lại quay về Đông Cung, như ngựa già tìm đường về, như lá rụng về cội.
Nhưng đây không phải là đường của ta, cũng chẳng phải là nơi ta thuộc về, chỉ là Ngọc Môn quan quá xa xôi, chỉ là ta đã quen với nơi này. Ta đi dạo quanh Đông Cung, cuối cùng dừng chân tại Đình Hồ Tâm, nơi cất giấu báu vật của Tiểu Ngộ.
Bên trong mọi thứ vẫn như xưa, chẳng có gì thay đổi, chỉ thêm vài vật dụng mới. Bước vào động là thấy ngay một cây thương tựa vào vách đá, bên cạnh treo một chiếc cung.
Trên bàn có một chiếc hộp gỗ phủ đầy bụi, hiển nhiên đã rất lâu không ai tới đây. Ta mở chiếc hộp, bên trong có một viên đá, một thước gỗ, và một chiếc lông vũ xanh đen.
Ta để lại trong hộp bức tuyệt mệnh thư của mình, chỉ vỏn vẹn một câu: "Nếu gặp gió xuân mưa nhỏ, ấy là ta đến thăm người."
Ta sắp ch/ết rồi.
Ta nhớ đến năm ta mười lăm tuổi, khi ta cài trâm, tất cả các ca ca đều nhìn ta, vây quanh ta mà nói lời chúc phúc.
Đại ca nói, "Phong nhi nhiều phúc nhiều thọ."
Nhị ca nói, "Phong nhi vui vẻ bình an."
Tam ca nói, "Phong nhi một đời thuận buồm xuôi gió."
Tứ ca nói, "Phong nhi tự tại vô lo."
Ngũ ca nói, "Phong nhi sống lâu trăm tuổi."
Thế nhưng cuối cùng, ta vẫn ch/ết tại nơi này, ch/ết trong động báu của Tiểu Ngộ.
Ta có một nguyện ước, trong nguyện ước đó, ta hóa thành cơn gió, biến thành con chim ưng bay trở về Ngọc Môn quan, bay lượn giữa bầu trời vô tận. Trong nguyện ước ấy, tất cả mọi người đều có một kết cục tốt đẹp.
Hãy là người bình luận đầu tiên
Nguyệt Truyện hoan nghênh các tác giả, dịch giả, nhóm dịch và các fanpage đăng truyện lên website của chúng tôi. Mọi chi tiết về nhuận bút, kiếm tiền và các thỏa thuận khác vui lòng nhắn tin trực tiếp đếnfanpage Facebook Nguyệt Truyệnhoặc email nguyettruyennet@gmail.com