Hướng dẫn công lược boss điên

[8/8]: Chương 8
Theo dõiKênh Youtube Nguyệt Truyệnủng hộ team nhé ^^

Khi tôi về nhà vào buổi tối, tôi uống một chút rượu.


Người bế tôi vào nhà là Cố Uyên.


Tôi vui mừng trong lòng và lẩm bẩm một mình.


"Anh… có thấy đứa trẻ có dễ thương không?"


Có Uyên bị tôi đè xuống ghế sofa, cà vạt đã tháo được một nửa, ánh mắt dịu dàng mê hoặc: "Thiển Thiển, em có muốn sinh con với anh không?"


Tôi reo lên: "Được thôi!"


Cố Uyên ôm chặt eo tôi, nhéo miệng tôi, ngăn cản tiếng reo hò của tôi.


"Anh xảo quyệt như vậy, cẩn thận bị anh lừa mất hết mọi thứ."


Tôi cố gắng thoát ra, hét lớn: "Oa, anh thật là xảo quyệt! Làm sao anh có thể lừa được em?"


Cố Uyên ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra nụ cười tà ác: "Ừm..."


"Anh không thể lừa em được. Vậy tại sao em lại cởi cúc cổ áo anh?"


Tôi vùng vẫy thoát khỏi sự kìm kẹp quyến rũ của anh, tức giận nói: "Anh không muốn cởi sao?"


"Cởi, cởi."


Cố Uyên chọn một tư thế thoải mái: "Tới đây, tối nay hãy chà đạp anh đi, đừng khách sáo."


Tôi thừa nhận Cố Uyên là một người xảo quyệt.


Không có việc gì anh ấy không thể làm được miễn là anh ấy muốn.


Những lời nói của anh ấy quá ngọt ngào và dịu dàng đến nỗi tôi hoàn toàn bị mê muội.


Cho đến cuối trận, Cố Uyên vẫn khen tôi thật tuyệt vời.


Anh ấy sắp bị tôi chinh phục.


Tôi thỏa mãn đến nỗi sắp ngất đi.


Đột nhiên, Cố Uyên từ từ trói chặt tay tôi lại, đứng dậy, lật người, phủ lên người tôi.


"Trò chơi khen ngợi đến đây là kết thúc. Em có hài lòng với dịch vụ của anh không?"


Tôi mơ hồ ngạc nhiên. "Ưm... Hài lòng? Ưm ưm? Anh đang làm gì vậy?"


Có Uyên vốn đang buồn ngủ, xé bỏ mặt nạ, đứng dậy và để lộ nụ cười dường như vẫn còn vương vấn.


"Bây giờ, trò chơi ăn thịt người, chính thức bắt đầu."



Đêm đã khuya, điều hòa được bật ở mức hơi thấp.


Vương Thiển Thiển trở mình, thu mình vào trong chăn.


Tư thế ngủ thận trọng.


Rõ ràng là bị một tên đàn ông gian trá nào đó bắt nạt.


Cố Uyên mặc áo choàng tắm, thoải mái ngồi trên ghế sofa bên cạnh.


Im lặng nhìn cô.


Trong tâm trí anh, một giọng nói quen thuộc đang cẩn thận tường thuật tin tức:


[Chủ nhân, sức khỏe của Tống Hạc không tốt, có muốn tăng độ khó của nhiệm vụ công lược không?]


Nếu lúc này Vương Thiển Thiển có thể nghe được tiếng nói của hệ thống.


Cô sẽ ngay lập tức nhận ra đây chính là hệ thống ngu ngốc đã làm bạn với cô trong hai năm qua.


Thực ra nó có tên.


Tên là 077.


Cố Uyên gật đầu: "Chỉ cần hắn còn sống thì cứ tiếp tục đi."


Số 077 có chút do dự: [Chủ nhân, ngài có muốn g.i.ế.t số 001 không?]


Số 001 là hệ thống ban đầu được ràng buộc với Cố Uyên.


Hắn đã tẩy não Cố Uyên ngay từ khi anh mới sinh ra, bảo anh hãy chấp nhận số phận và không được phản kháng.


Cố Uyên suy nghĩ hồi lâu rồi nói: "Tiếp tục giam cầm hắn."


Số 077 gật đầu, miễn cưỡng liếc nhìn Vương Thiển Thiển vẫn đang ngủ.


Không ai biết chuyện gì đã xảy ra trong thế giới hệ thống ba năm trước, vào đêm Vương Thiển Thiển rời khỏi thế giới này.


Đêm đó, Cố Uyên, một NPC vốn đang ngoại tuyến, đột nhiên hợp tác với số 077 để tiến hành đảo chính.


Thế giới nơi Cố Uyên sinh sống đã hoàn toàn sụp đổ.


Hệ thống thế giới đã mở ra một cuộc thanh trừng và hủy d.i.ệ.t khủng khiếp.


Ngày hôm đó, vị thẩm phán chủ tọa đã vô cùng tức giận.


Ra lệnh cho toàn bộ hệ thống tiêu diệt Cố Uyên.


Nhưng vị thẩm phán chủ tọa không biết rằng Cố Uyên đã chuẩn bị cho ngày này suốt 24 năm qua.


Số 077 vẫn còn nhớ ngày hôm đó, đó là ngày phấn khích và đáng sợ nhất trong sự nghiệp của hắn.


Cố Uyên, người đã c.h.ế.t vì đau tim và rời khỏi cơ thể, đã đến gặp chủ tọa phiên tòa thông qua mạng lưới do số 077 cung cấp.


Giống như một con quỷ bò ra từ địa ngục.


Đạp lên đầu vị thẩm phán chủ tọa, nhẹ nhàng mỉm cười. 


"Mày thích kiểm soát cuộc sống của tao đến vậy sao?"


"Tao không có bố mẹ, không có tình yêu, thậm chí còn bị người yêu bỏ rơi và c.h.ế.t trẻ."


"Chơi rất vui sao?"


"Nhưng làm sao bây giờ? Tao không muốn chấp nhận điều đó chút nào."


"Nếu không thì mày nên c.h.ế.t đi."


Cố Uyên quả thực là một kẻ đ.i.ê.n.


Anh phớt lờ lời cầu xin của thẩm phán và tàn nhẫn đập vỡ đầu nó thành từng mảnh.


Sau ngày hôm đó, số 077 trở thành thẩm phán chủ tọa mới.


Cố Uyên trở thành người phụ trách chủ tọa phiên tòa.


Từ đó trở đi, các nhiệm vụ chiến lược b.i.ế.n t.h.á.i đã bị chấm dứt hoàn toàn ở mọi thế giới.


Thấy số 077 vẫn chưa rời đi, Cố Uyên nhíu mày hỏi: "Còn chuyện gì nữa?"


Số 077 lấy hết can đảm hỏi: "Chủ nhân, kế hoạch ban đầu của ngài không bao gồm Vương Thiển Thiển đúng không?"


Nếu mục tiêu cuối cùng của Cố Uyên là g.i.ế.t c.h.ế.t Chánh án và phá h.ủ.y thế giới công lược.


Sau đó, cơn đau tim vào ngày cưới hoàn toàn là do Cố Uyên lên kế hoạch.


Chỉ bằng cách sử dụng quy tắc hệ thống để t.ự s.á.t, anh mới có thể lẻn vào thế giới hệ thống, tìm ra thẩm phán trưởng và hoàn thành vụ á.m s.á.t.


Nhưng Vương Thiển Thiển vẫn cho rằng cơn đau tim của Cố Uyên chính là do cô rời đi.


Nếu Vương Thiển Thiển không may bị ép phải rời khỏi thế giới đó thì bây giờ cô đã c.h.ế.t rồi.


077 đột nhiên cảm thấy bất công cho Vương Thiển Thiển.


Cô sẽ bị một kẻ mưu mô như vậy thao túng suốt quãng đời còn lại.


Cố Uyên nheo mắt cười: "Cậu đang buộc tội tôi lừa gạt cô ấy sao?"


077 nói: "Đúng."


Nội tâm hắn đang hét lên một cách đ.i.ê.n c.u.ồ.n.g: "Đi.ê.n. rồi, đ.i.ê.n rồi! Tôi sẽ làm mọi cách để giúp đỡ chị em của mình!!”


Cố Uyên không nói gì, nhìn người trên giường, cười lạnh nói: "Chỉ là lời nói dối thôi, nếu có thể khiến cô ấy nhớ đến tôi cho đến c.h.ế.t, cớ gì không làm?"


Kể từ lần đầu Vương Thiển Thiển lao vào vòng tay anh.


Bánh răng số phận bắt đầu chuyển động.


Kế hoạch của anh cũng bắt đầu.


Đầu tiên, thuyết phục số 077 để Vương Thiển Thiển làm phản, đồng thời khống chế mức độ ủng hộ đối với Vương Thiển Thiển, từ từ tăng lên.


Để cho thẩm phán chủ tọa từ từ nới lỏng sự cảnh giác của mình.


Khi nhiệm vụ hoàn thành, sử dụng quy tắc hệ thống để t.ự s.á.t, tiến vào thế giới hệ thống và hoàn thành nhiệm vụ á.m s.á.t.


Từ đầu đến cuối, cốt truyện của Vương Thiển Thiển đều là công cụ mà anh sử dụng.


Thẩm phán số 077, hiện là chủ tọa phiên tòa, khóc như một kẻ hèn nhát, đành buồn bã bỏ đi.


Vương Thiển Thiển lại xoay người, lẩm bẩm: "Cố Uyên, Cố Uyên... lạnh..."


Cố Uyên đứng dậy, bước tới ôm chặt lấy cô.


Anh nói, "Không còn lạnh nữa, ngủ đi."


Cố Uyên nhìn vào màn đêm đen kịt, nhớ lại đêm trước ngày cưới của mình và Vương Thiển Thiển, khi số 001 quỳ xuống trước mặt anh và điên cuồng cầu xin tha thứ:


"Cố Uyên, đừng phát đ.i.ê.n!"


"Bắt buộc phải đuổi bọn công lược đi sẽ khiến cả hai chúng ta đều phải c.h.ế.t."


"Nếu cô ta bằng lòng ở lại vì anh, thì cứ để cô ta ở lại. Dù sao thì đó cũng là một phần trong kế hoạch của anh, nên cứ lợi dụng cô ta đi, được chứ?"


"Nếu chúng ta c.ư.ỡ.n.g é.p đưa họ đi, hệ thống sẽ sụp đổ và cả anh và tôi đều sẽ c.h.ế.t! Không nên mạo hiểm, đúng không?"


"Anh sắp thành công tới nơi rồi."


"Đây không phải là điều anh vẫn hằng mơ ước sao?"


Việc Vương Thiển Thiển buộc phải rời đi chắc chắn phải xảy ra cùng lúc với cái c.h.ế.t của Cố Uyên.


Một khi xảy ra sự cố và hệ thống bị sập, Cố Uyên sẽ bị t.i.ê.u d.i.ệ.t hoàn toàn.


Không bao giờ quay trở lại.


Anh luôn mưu mô và ích kỷ, sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì mạo hiểm như thế này.


Mục tiêu duy nhất của anh là g.i.ế.t thẩm phán và giành lại tự do.


Và anh ấy đã làm được.


Anh buộc số 001 phải xóa bỏ mã khóa lựa chọn của Vương Thiển Thiển.


Khoảnh khắc anh ôm Vương Thiển Thiển trên sân khấu, Cố Uyên đã cảm nhận rất rõ ràng.


Một điều bất ngờ đã xảy ra trong cuộc đời anh.


Nếu chuyến đi này thành công, anh sẽ đến thế giới của Vương Thiển Thiển và bám lấy cô suốt đời.


Nếu thất bại, Vương Thiển Thiển sẽ không bao giờ quên anh suốt cuộc đời.


Không mất gì cả.


Đêm nay Vương Thiển Thiển ngủ không yên, nửa đêm tỉnh dậy trong trạng thái mơ màng.


Thấy Cố Uyên nhìn mình chằm chằm, cô lẩm bẩm hỏi:


"Anh đang nhìn gì vậy?"


Cố Uyên ngẩng đầu lên nói: "Nhìn sự việc ngoài ý muốn."


"Ngoài ý muốn……"


Vương Thiển Thiển không hiểu, cười lẩm bẩm vài câu: "Đồ thần kinh... Ha ha..."


Hệ thống giả vờ c.h.ế.t từ lâu đột nhiên hét lên.


Thực ra, vào thời điểm đó, chỉ cần dùng một chút sức lực, Vương Thiển Thiển sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới đó.


Tại sao cô không làm điều đó?


Cố Uyên không nhớ rõ nữa.


Có lẽ là vì anh nhìn thấy cô khóc giữa đám đông, và anh quyết tâm bắt những kẻ b.ắ.t n.ạ.t cô phải trả giá, dù có phải tốn hết thời gian còn lại của anh.


Cô cũng đã bị hệ thống này làm cho phát đ.i.ê.n rồi, nên cô ấy hẳn phải có thể tự hiểu mình chứ, đúng không?


Từ ngày đó trở đi, Cố Uyên bắt đầu cố ý mở rộng trái tim mình.


Cho cô ấy biết một bí mật nhỏ.


Chỉ cần một chút là đủ.


Thật giả lẫn lộn.


Giống như một thợ săn kiên nhẫn, anh dẫn con mồi vào vòng vây của mình từng bước một.


Ngay cả chuyện Vương Thiển Thiển yêu anh cũng đều là kế hoạch của anh.


"Anh ơi... anh có yêu em không?"


Vương Thiển Thiển có vẻ như vẫn còn ngái ngủ, cứ quấn lấy anh và nói nhảm.


Cố Uyên cúi mắt nhìn chằm chằm vào mặt cô.


Từ khi sinh ra, anh không được phép có cảm xúc.


Vậy nên anh không biết tình yêu là gì.


Cố Uyên suy nghĩ một lát rồi nói: "Anh muốn chiếm hữu em."


"Thiển Thiển, chiếm hữu là tình yêu sao?"


Vương Thiển Thiển lại bị sự ve vãn của người đàn ông làm cho mê mẩn, nhếch miệng lên: "Đến đây, em sẽ nói cho anh biết."


Cố Uyên cúi xuống chặn miệng cô lại.


Biến những lời thì thầm thành nụ hôn nhẹ nhàng.


Nhịp tim của Cố Uyên đập nhanh hơn.


Lòng anh cảm thấy ấm áp, như thể có thứ gì đó đang chảy ra.


Hãy để anh từ bỏ sự tàn sát và đầu hàng sự dịu dàng.


Cố Uyên hiểu rằng mình là một kẻ điên sống trong bóng tối.


Một khi bắt được ánh sáng.


Anh sẽ không bao giờ buông tay trong suốt quãng đời còn lại.

Bình luận (0)
Đăng ký tài khoản (5s xong)

Hãy là người bình luận đầu tiên