Anh tìm cô khắp nơi, tìm đến phát điên. Từng con phố, từng khách sạn, từng tấm ảnh cũ kỹ mà Hứa Mộc đăng trên mạng, anh đều soi từng chi tiết để đoán cô đang ở đâu.
Mỗi lần nhắm mắt… anh lại thấy hình ảnh cô mặc váy cưới trắng, đứng trong cửa hàng với gương mặt rạng rỡ. Đó là ngày anh tìm được cô. Nhưng… người bên cạnh cô không phải anh.
Là Hứa Mộc.
Cô nhìn Hứa Mộc bằng ánh mắt mà trước kia từng dành cho anh – dịu dàng, ngọt ngào, tin tưởng.
Còn anh – chỉ là một tên hề đến muộn, đứng ngoài cửa, ôm một bó hoa trắng đã sớm bị gió cuốn tơi tả.
Anh bắt đầu điên cuồng tìm mọi cách để giành lại cô.
Đặt lịch họp cố tình trùng với công ty của cô.
Lái xe theo dõi, đứng dưới nhà hàng giờ nghỉ trưa, giả vờ tình cờ gặp cô trong quán cà phê, siêu thị.
Anh nói xin lỗi. Nói anh đã sai. Nói anh muốn bù đắp.
Nhưng đáp lại… chỉ là sự lạnh lùng tàn nhẫn của cô.
“Anh là ai vậy? À, chồng cũ.”
Chồng cũ.
Hai chữ nhẹ tênh ấy lại khiến trái tim anh nát vụn.
Anh còn nhớ rất rõ, cái đêm anh vui vẻ, ngọt ngào tổ chức mừng sinh nhật cho Tô Tiểu Nghi.
Anh không hề biết mình tàn ác tới mức nào… trong lúc mình đang vui vẻ cầm tay cắt bánh cùng ánh trăng sáng, thì người con gái từng là vợ anh – người đã yêu anh suốt những năm tháng thanh xuân – lại ôm bụng đau đến trắng bệch mặt, nằm một mình giữa căn hộ lạnh lẽo.
Đau ruột thừa cấp tính.
Nếu Hứa Mộc không tới kịp… có lẽ anh đã mất cô thật rồi.
Anh cũng không biết, người đã lao xuống vực cứu anh năm đó, là cô.
Chứ không phải Tô Tiểu Nghi như anh từng nghĩ.
Tất cả… chỉ vì một trò lừa đảo trắng trợn của kẻ anh từng đặt niềm tin.
Tô Tiểu Nghi bắt đầu bị anh đối xử đúng như cách anh từng đối xử với Hạ Tinh.
Lạnh nhạt.
Thờ ơ.
Hạ nhục.
Cô ta không chịu nổi, từ chỗ khóc lóc van xin… hóa điên cuồng thù hận.
“Mày cướp Cảnh Viêm khỏi tao. Mày hại tao bị anh ấy hành hạ như con chó. Mày sống sung sướng như thế, tại sao tao lại phải chịu đựng chứ?!”
Lời nói như gào xé qua điện thoại.
Một đêm, Thời Hạ Tinh mất tích.
Hứa Mộc nhận được tin nhắn nặc danh, chỉ có một dòng:
> “Đến bãi đất hoang phía đông. Nếu muốn cứu cô ấy.”
Kỳ Cảnh Viêm cũng nhận được tin nhắn tương tự.
Hai người đàn ông lao đến cùng lúc.
Giữa bóng đêm, một nhà kho tồi tàn.
Cô bị trói ngồi trên ghế, máu rịn ra từ khóe môi.
Tô Tiểu Nghi cười như kẻ điên, tay cầm dao:
“Đến rồi à? Tốt. Hôm nay tao muốn các người chứng kiến. Muốn xem, Thời Hạ Tinh… rốt cuộc sẽ chọn ai?”
Cô thở dốc, ánh mắt dẫu kiệt sức nhưng vẫn ánh lên ý chí:
“Tôi không phải món đồ chơi để các người giành giật.”
“Nhưng mày phải chọn!” – cô ta rít lên – “Là Cảnh Viêm hay Hứa Mộc?!
Im lặng bao trùm.
Cô nhìn sang Hứa Mộc – mắt anh đỏ hoe, tay siết chặt nắm đấm, thân thể run lên vì giận dữ.
Rồi cô nhìn sang Kỳ Cảnh Viêm – khuôn mặt anh tái nhợt, đôi mắt đau đớn, như người đang mất tất cả.
Và rồi, cô nói… rất nhẹ, nhưng đủ để tất cả nghe thấy:
“Tôi chọn Hứa Mộc.”
Tô Tiểu Nghi như phát điên, lao đến, nhưng đã bị cảnh sát ập vào khống chế.
Mọi chuyện kết thúc.
Kỳ Cảnh Viêm ngồi thụp xuống đất, ôm đầu, không nói một lời.
Anh không còn gì cả.
Vài tháng sau…
Hứa Mộc và Thời Hạ Tinh tổ chức hôn lễ. Không cầu kỳ, không rườm rà – nhưng ấm áp và rộn ràng tiếng cười.
Cô dâu mặc váy trắng, tay trong tay chú rể, hai người nhìn nhau như thể thế giới chỉ còn lại họ.
Hôn lễ ấy, không một ai mời Kỳ Cảnh Viêm.
Anh chỉ có thể đứng từ xa, nhìn tấm ảnh cưới cô đăng lên mạng, rồi cười cay đắng.
**
Một năm sau.
Thời Hạ Tinh hạ sinh một cặp song sinh – một trai, một gái.
Hai thiên thần nhỏ là sự kết tinh của một tình yêu chín muồi, dịu dàng và sâu sắc.
Hứa Mộc ôm con, hôn lên trán cô, giọng thì thầm:
“Em có biết, đây là giấc mơ anh từng ấp ủ bao nhiêu năm không?”
Cô nắm tay anh, mỉm cười:
“Bây giờ… là giấc mơ đã thành hiện thực rồi.”
Hạ Tinh và Hứa Mộc tận hưởng từng khoảnh khắc ngọt ngào trong cuộc sống hôn nhân như thể thời gian dừng lại mỗi khi họ bên nhau. Mỗi sáng, khi ánh nắng đầu tiên xuyên qua cửa sổ phòng ngủ, Hứa Mộc thường là người dậy sớm nhất, lặng lẽ chuẩn bị một tách cà phê ấm cho vợ. Anh biết cô thích cà phê không đường, chỉ một chút sữa, nhẹ nhàng như chính con người cô vậy.
Khi Hạ Tinh thức dậy, ánh mắt cô vẫn ngái ngủ, nhưng rồi nở một nụ cười dịu dàng khi thấy anh đứng bên cạnh giường, tay cầm tách cà phê. Cô nhẹ nhàng nhấp một ngụm, rồi tựa đầu vào vai anh, cảm nhận sự ấm áp từ anh lan tỏa trong từng cử chỉ yêu thương.
Sau bữa sáng, họ thường đi dạo trong công viên gần nhà. Đôi tay Hứa Mộc luôn nắm lấy tay cô, không rời. Dù là những buổi sáng yên bình, họ vẫn trò chuyện, kể cho nhau nghe về những chuyện nhỏ nhặt trong ngày hôm qua, về những kế hoạch nhỏ mà họ sẽ thực hiện vào cuối tuần.
Vào những buổi tối, sau khi con cái đã ngủ say, Thời Hạ Tinh và Hứa Mộc ngồi bên nhau trên ghế sofa, tay trong tay. Họ cùng xem một bộ phim, thỉnh thoảng anh quay sang nhìn cô, cảm nhận sự ấm áp từ ánh mắt cô. Cô mỉm cười với anh, không cần nói gì nhiều, chỉ cần nhìn vào mắt nhau là đủ để hiểu mọi thứ.
Hứa Mộc luôn làm cho cô cảm thấy được yêu thương, chăm sóc. Mỗi khi cô có một chút mệt mỏi, anh luôn là người đầu tiên nhận ra, anh sẽ chủ động massage vai cô, nhẹ nhàng xoa dịu từng cơ bắp căng thẳng, để cô có thể thư giãn hoàn toàn. Những cử chỉ đơn giản nhưng đầy sự quan tâm ấy khiến Hạ Tinh cảm nhận được rằng, trong suốt cuộc đời này, cô đã tìm được đúng người.
Với họ, hạnh phúc không phải là những điều lớn lao, mà là những khoảnh khắc giản dị, như khi anh đưa tay ra đỡ cô khi cô bước qua ngưỡng cửa, hay khi cô dừng lại trong bếp để nhìn anh chăm chút bữa tối. Những hành động đơn giản ấy không bao giờ cũ, vì đối với họ, tình yêu ấy luôn là điều mới mẻ, luôn thăng hoa trong từng phút giây sống chung.
Cuộc sống của Thời Hạ Tinh và Hứa Mộc là sự kết hợp hoàn hảo của tình yêu, sự thấu hiểu và niềm vui giản dị. Họ chia sẻ mọi điều với nhau, cùng nhau vượt qua những khó khăn, nhưng cũng biết trân trọng từng giây phút hạnh phúc bình yên. Cả hai luôn nhìn về phía trước, không chỉ là vợ chồng, mà là những người bạn đồng hành, yêu thương và ủng hộ lẫn nhau trong mọi hành trình của cuộc sống.
Tình yêu của họ không chỉ là lời nói, mà là những hành động nhỏ nhưng đầy ý nghĩa. Mỗi lần cô nhìn vào đôi mắt ấm áp của Hứa Mộc, cô đều biết rằng mình đã tìm thấy bến bờ yêu thương trọn vẹn. Họ cùng nhau xây dựng một mái ấm, nơi tình yêu, sự thấu hiểu và hạnh phúc luôn tràn đầy.
Trong khi đó…
Kỳ Cảnh Viêm sống trong tội lỗi và hối hận, như một bóng ma lạc lối trong chính cuộc đời mình. Mỗi sáng thức dậy, anh cảm thấy như một ngày mới lại là một cơn ác mộng kéo dài. Bức tường trong căn phòng vắng vẻ của anh như bao trùm lên tất cả, không chỉ là không gian mà còn là sự tăm tối trong tâm hồn. Anh vẫn mang theo những vết thương của quá khứ, vết thương do chính tay mình gây ra, khi mà Hạ Tinh – người phụ nữ anh từng yêu thương nhất, đã quay lưng bỏ đi, chọn Hứa Mộc thay vì anh.
Ngày ngày trôi qua, Kỳ Cảnh Viêm chìm trong sự cô đơn, sống trong vòng luẩn quẩn của nỗi tiếc nuối. Anh không còn là người đàn ông mạnh mẽ và tự tin như trước kia. Giờ đây, anh chỉ là một bóng hình mờ nhạt, mòn mỏi và lạc lõng. Những đêm dài anh nằm trằn trọc, không ngủ, mắt đỏ hoe, không phải vì say rượu mà vì cảm giác dằn vặt, day dứt. Anh nhớ từng ánh mắt của Hạ Tinh, nhớ nụ cười của cô, nhớ những giây phút mà anh đã vô tình để vuột mất, chỉ vì không nhận ra giá trị của cô, không nhận ra cô là người duy nhất xứng đáng.
Với mỗi bước đi, anh cảm nhận rõ rệt sự rệu rã của chính mình. Từng ngày trôi qua, công ty của anh suy sụp, danh tiếng rơi vào bùn lầy. Những bê bối tài chính, những vụ việc ầm ĩ từ scandal không ngừng bủa vây, bạn bè, đối tác lần lượt quay lưng. Anh từng có tất cả, từng là một người đàn ông quyền lực, nhưng giờ đây, anh chỉ còn lại sự trống rỗng không thể lấp đầy. Những ngày qua, những ngày anh từng yêu đắm đuối và khinh thường Hạ Tinh, giờ lại là những ngày anh mải miết tìm lại sự tha thứ từ chính cô.
Anh đã mất tất cả – công ty, bạn bè, sự nghiệp – và giờ đây, khi nhìn lại, chỉ còn lại là những kỷ niệm đau đớn. Anh từng đối xử với cô như một món đồ chơi, chẳng chút trân trọng. Cô đã yêu anh bằng tất cả trái tim, nhưng anh lại đánh mất cô vì những hiểu lầm ngu ngốc và những người không xứng đáng. Anh không thể nào tha thứ cho chính mình, không thể gột rửa được tội lỗi đó.
Kỳ Cảnh Viêm vùi mình trong rượu, vì chỉ có rượu mới có thể khiến anh tạm quên đi những cơn ác mộng về Thời Hạ Tinh, về những ngày tháng cô ở bên anh. Nhưng càng say, anh càng nhớ rõ ràng, rõ như từng vết xước trong tim, rõ như từng lời nói của cô khi cô quyết định buông tay. Anh không thể chịu nổi sự thật rằng mình đã không biết quý trọng tình yêu duy nhất mà đời anh có được.
Anh đã đến tận cùng của sự tồi tệ. Không còn ai bên cạnh anh, không còn ai quan tâm. Anh chỉ còn lại những ký ức tàn tạ, những lời hối hận không thể nói ra. Cứ mỗi lần nhìn lại, anh lại thấy Hạ Tinh hạnh phúc bên Hứa Mộc, thấy cô tươi cười bên những đứa trẻ mà họ đã có, những khoảnh khắc mà anh biết rằng mình không bao giờ có thể quay lại.
Kỳ Cảnh Viêm thỉnh thoảng tự hỏi: "Liệu có phải mọi thứ đã quá muộn màng không?" Anh hiểu rõ, mình không xứng đáng có lại cơ hội ấy. Và mỗi lần tự vấn, anh lại thấy mình lún sâu thêm vào sự tồi tệ không thể cứu vãn. Không ai có thể cứu vãn anh nữa, không ai có thể cho anh cơ hội để sửa chữa những gì đã làm.
Anh sống trong tội lỗi không thể thoát ra, sống trong nỗi tiếc nuối và hối hận mỗi ngày, với những tiếng thở dài vang vọng trong căn phòng trống. Và khi những đêm dài buông xuống, anh lại ngồi nhìn bức ảnh cũ của Hạ Tinh, của những ngày tháng đã qua. Tất cả giờ chỉ là những kỷ niệm nhạt nhòa, là sự báo ứng cay đắng mà anh phải gánh chịu vì đã không biết trân trọng tình yêu của cô.
Hãy là người bình luận đầu tiên
Nguyệt Truyện hoan nghênh các tác giả, dịch giả, nhóm dịch và các fanpage đăng truyện lên website của chúng tôi. Mọi chi tiết về nhuận bút, kiếm tiền và các thỏa thuận khác vui lòng nhắn tin trực tiếp đếnfanpage Facebook Nguyệt Truyệnhoặc email nguyettruyennet@gmail.com