Năm tháng sau.
Một tối nọ, tôi đang làm bài tập trong phòng thì nghe tiếng xe máy của ba. Mọi ngày ba về nhà rất muộn nhưng sao hôm nay ông bỗng về sớm. Tôi cảm thấy lạ, bỏ dở việc học nửa chừng, chạy ra khỏi phòng. Ba bước vào nhưng không chỉ một mình ông. Sau lưng ba còn có thêm một người phụ nữ trung niên cùng một chàng trai, có lẽ trạc tuổi Thanh Hoài. Tôi đoán là hai mẹ con. Nhìn họ ăn mặc không được gọn gàng cho lắm. Quần áo sờn vải, trên tay người phụ nữ còn có một chiếc túi cũ kỹ.
Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra trước mắt mình thì ba tôi cất tiếng. “Thiên Lam, từ giờ người phụ nữ này là mẹ con còn Vũ Ân là anh trai con.”
Đợi đã. Cái gì? Tôi vẫn chưa ngấm vào đầu những gì ba nói. Mẹ? Anh trai? Từ trên trời rơi xuống thêm một bà mẹ và một ông anh. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Ba đùa với con à? Chuyện này không vui đâu. Tại sao ‘cái thứ đó’ lại là mẹ của con?” Tôi chỉ tay vào người phụ nữ.
Một cái tát giáng xuống má tôi.
“Hỗn láo. Người mà còn nói ‘cái thứ’ là sao? Ba dạy con như thế à?”
Tôi một tay ôm má, liếc nhìn hai mẹ con kia đang có vẻ khó xử, thút thít nói với ba. “Ba đánh con sao? Từ nhỏ đến lớn, ba mẹ chưa bao giờ đánh con vậy mà hôm nay vì một người xa lạ, ba lại đánh con.”
Người đàn ông lớn tuổi ấy có vẻ hối hận khi đánh tôi nhưng điều đó trôi qua nhanh chóng, ông nói. “Dù như thế nào thì con phải gọi cô Huệ là mẹ. Cô ấy sẽ chăm sóc cho con.”
“Không bao giờ. Con chỉ có một người mẹ duy nhất. Sẽ không đời nào con gọi bà ta là mẹ đâu. Ba, ba đã quên mẹ rồi sao?” Không đợi ba trả lời, tôi bỏ chạy vô phòng, đóng cửa lại, nghe tiếng ba nói ở bên ngoài.
“Mỹ Huệ, xin lỗi. Trước giờ con bé không như vậy, là do tôi chiều nó quá.”
“Không sao, tôi hiểu mà. Tôi hiểu hoàn cảnh của gia đình anh, nếu tôi ở vị trí của con bé, chắc tôi cũng sẽ khó mà chấp nhận nổi.” Đó là giọng của người mà ba muốn tôi gọi là mẹ.
“Vũ Ân, từ nay con cứ xem đây là nhà của con nhé…”
Tôi dựa lưng vào cửa, từ từ trượt xuống, bịt hai tai lại, không muốn nghe thêm một từ nào nữa. Mẹ mất còn chưa tới nửa năm, vậy mà ba đã dắt người phụ nữ khác về nhà, bà ta còn có con riêng nữa chứ.
Tôi đứng dậy, bước lại bàn, cầm lên bức ảnh của mẹ. Nước mắt tràn khóe mi. Đối với tôi, không ai có thể thay thế vị trí của mẹ trong tim tôi.
“Mẹ ơi, ba đã quên mẹ rồi. Ba cũng không còn thương con nữa. Lúc nãy ba đánh con, bà vì người lạ mà đánh con.”
Càng buồn thương cho mẹ, tôi càng giận hai mẹ con nhà kia. Chẳng biết là ai, tự dưng xộc vào nhà tôi, muốn làm mẹ tôi. Không bao giờ. Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận họ.
Thật sự là ba đã hết thương tôi. Bằng chứng là từ khi hai mẹ con Vũ Ân xuất hiện, ba về nhà sớm hơn, nói cười nhiều hơn. Ba còn cho Vũ Ân sống trên căn gác yêu quý của tôi. Đó là căn gác nhỏ xinh, cửa sổ mở ra có thể nhìn thấy bình minh và hoàng hôn nhưng mẹ không cho tôi ở trên đó vì sợ tôi lên gác xuống gác, không may trượt chân té ngã. Tôi vốn là đứa trẻ hậu đậu. Thành thử căn gác chỉ dùng để chứa những vật dụng linh tinh giống như nhà kho. Thế nhưng hôm nay, ba lại mang thứ mà tôi yêu thích nhất dâng cho một người không phải con mình đẻ ra, ông còn đích thân quét dọn, lau chùi. Căn gác trở nên sạch sẽ và sáng sủa. Tôi đứng ở dưới nhìn lên, vừa thèm khát vừa tức giận.
Dường như tôi cô đơn trong chính ngôi nhà của mình. Trong các bữa ăn hàng ngày, ba người họ nói chuyện rôm rả cứ như là gia đình thực sự vậy. Tôi ngồi một góc, lặng lẽ nhai cơm, không ai đoái hoài tới. Nhìn vẻ mặt của hai mẹ con cười vui rạng rỡ cứ như là nhà mình, tôi tức nghẹn trong cổ họng, nuốt không trôi cơm.
“À, Vũ Ân, tuần sau ba sẽ nộp đơn vào trường cấp ba cho con nhé. Với thành tích xuất sắc hồi cấp hai của con, ba nghĩ con nên học ở trường điểm.” Ba tôi vừa khen vừa cười tủm tỉm. Chưa lần nào ông khen thành tích học tập của tôi dù tôi học không đến nỗi tệ.
“Con cảm ơn ba.” Vũ Ân nói nhỏ nhẹ khiến tôi muốn buồn nôn.
“Gọi tiếng ba ngọt xớt quá nhỉ. Ai đẻ ra anh mà anh gọi ba.” Tôi lầm bầm trong miệng.
“Thiên Lam, con nói gì đó?”
Không ngẩng đầu lên, tôi đáp trả lời ba. “Không có gì ạ.”
“Thiên Lam, sao con ăn cơm không vậy? Nào, để dì gắp thức ăn cho con.” Bà Mỹ Huệ gắp một miếng thịt bò, chuẩn bị bỏ vào chén của tôi thì tôi dùng đũa hất mạnh, miếng thịt văng xuống sàn nhà.
Ba tôi đập bàn, quát to. “Thiên Lam, con quá đáng lắm rồi. Dù con không chấp nhận cô Mỹ Huệ là mẹ con nhưng cô ấy là người lớn tuổi, sao con có thể xấc xược như thế hả? Ba không dạy con cách lễ phép với người lớn sao?”
“Không sao đâu ông, con bé còn nhỏ, đừng lớn tiếng nó sợ.” Bà Mỹ Huệ nói.
“Giả tạo.” Tôi lầm bầm, đặt mạnh cái chén xuống bàn, xô ghế đứng dậy, quay người bỏ đi một mạch. Ở phía sau còn vang lên giọng ba.
“Thiên Lam, con đứng lại đó cho ba.”
Tôi vờ như không nghe, đi thẳng về phòng. Tôi bước lại giường, ngồi phịch xuống, không thể tả được sự bực tức trong lòng. Nghĩ ngợi một hồi, tôi đi tới mở hé cửa để xem họ làm gì. Ba tôi đã ăn xong, đang ngồi ở phòng khách xem tivi. Bà Mỹ Huệ và đứa con trai của bà thì vẫn còn ở trong bếp, lui cui dọn bàn và rửa chén. Tôi cười nhếch mép. Phải vậy chứ. Trong mắt tôi, họ chẳng khác gì hai kẻ giúp việc.
Tôi đưa mắt nhìn về phía bức ảnh của một người phụ nữ xinh đẹp đang cười, nằm trên bàn cạnh giường ngủ.
Đó là bức ảnh của mẹ tôi. Người duy nhất lắng nghe tất cả những câu chuyện ngô nghê khi tôi tâm sự.
Từ sau khi mất mẹ, tôi không bao giờ nghĩ rằng ba mình sẽ tái hôn vì tình cảm giữa ba mẹ tôi vô cùng nồng ấm. Cứ nghĩ ba sẽ ở vậy nhưng cuối cùng vẫn mang về một người phụ nữ đã ly hôn còn có một đứa con trai riêng. Chỉ là tôi không ngờ tới. Điều khiến tôi thất vọng và tức giận là ba tôi đã thay đổi. Ông dường như chú ý và lo lắng đến gia đình mới này hơn bao giờ hết. Tôi ghét ý nghĩ đó.
Tôi bước lại ngồi vào bàn, lật vở Toán ra. Làm được một lúc, tôi cảm thấy đói bụng vì khi nãy tôi không ăn được nhiều. Có những kẻ đáng ghét ở đó, tôi không thể nào ăn ngon miệng. Tôi gấp vở lại, xuống bếp để tìm cái gì đó bỏ bụng.
Lúc đi ngang qua phòng ba, tôi nghe thấy giọng ông.
“Con bé Thiên Lam sao lại như vậy chứ? Lúc trước nó là một đứa trẻ rất ngoan, rất biết nghe lời, hôm nay lại đổi tánh đổi nết.”
Tiếp theo là giọng của bà mẹ ghẻ. “Ông cứ từ từ, đừng nóng vội. Con bé đang ở trong độ tuổi bồng bột, dễ nổi loạn. Ông càng cố ép buộc nó, nó sẽ càng cãi lại.”
Tính cách tôi thế nào không tới lượt bà phán xét, tôi siết chặt nắm đấm.
Bà Mỹ Huệ tiếp tục. “Tôi hiểu lý do vì sao Thiên Lam trở nên như thế. Con bé sợ cảnh mẹ ghẻ con chồng.”
Điều đó tôi không sợ. Nếu bà ta thật sự độc ác như mẹ ghẻ của Tấm, tôi sẽ chống lại, cùng lắm là bỏ nhà đi bụi. Tôi chỉ không muốn có bất kỳ người phụ nữ nào thay thế mẹ tôi trong gia đình này.
“Nhưng tôi tin tưởng bà sẽ là một người mẹ tốt.” Ba tôi nói. Có phải ông đã uống phải bùa mê gì từ người phụ nữ đó rồi không?
“Cảm ơn ông đã tin tôi.”
Giọng nói nhẹ nhàng của bà Mỹ Huệ càng làm tôi phát ghét và tức giận, đến mức tôi muốn xộc vào phòng nhổ sạch lông mày của bà ta nhưng tôi biết mình nên kiềm chế bản thân. Nếu quả thật tôi làm vậy, hẳn ba tôi sẽ tặng tôi vài cái bạt tai vào má. Trong thâm tâm, tôi không muốn đối đầu với ông.
Nghĩ vậy, tôi tặc lưỡi cho qua và đi vào bếp. Bàn chân tôi khựng lại khi thấy Vũ Ân đứng bên cạnh tủ lạnh, chuẩn bị mở nắp chai nước suối. Trông thấy tôi, anh dừng lại hành động của mình, chỉ nhìn tôi mà không nói gì. Đầu hơi cúi xuống.
Sao tôi ghét cái bản mặt làm ra vẻ đáng thương ấy quá chừng. Tôi bước tới, đi ngang qua người Vũ Ân, cố tình dùng vai hất mạnh khiến anh loạng choạng ngã xuống, lưng va vào cạnh bàn. Tôi nghiêng đầu nhìn ra sau thấy anh lồm cồm đứng dậy, mặt nhăn nhó, tay xoa lưng. Tôi nhếch mép. Đàn ông con trai gì mà yếu như sên, mới đụng có một chút đã ngã.
Tủ bánh ở phía trên cao mà tôi thì lại quá thấp, phải cố lắm mới mở được hai cánh cửa tủ. Tôi thò tay vào để lấy bánh. Lần nào tôi cũng mua đồ ăn vặt dự trữ nên trong tủ tôi luôn đầy ắp bánh ngọt. Nhưng tôi lấy hoài vẫn không được. Đột nhiên, có một bàn tay lấy hộ tôi bịch bánh quy. Đương nhiên tôi không lấy, tôi bắc ghế trèo lên. Tôi không bao giờ nhờ đến sự giúp đỡ của kẻ đó.
Tôi xé túi bánh, ăn ngay tại chỗ. Nhìn thấy Vũ Ân cầm bịch bánh quy định mở ra ăn, cơn giận nổi lên. Tôi giật lấy trước khi anh kịp mở nó. Đây là đồ ăn do tôi dùng tiền tiêu vặt mà ba cho mỗi tháng để mua, Vũ Ân có quyền gì mà ăn nó. Tôi cũng lấy lại chai nước suối vẫn chưa mở nắp từ tay anh, không quên cảnh cáo. “Là của tôi. Tất cả đều là của tôi. Anh không có bất cứ thứ gì trong căn nhà này. Anh và mẹ anh chỉ ăn nhờ ở đậu nhà tôi thôi. Nên biết điều một chút đi.”
Tôi chờ nghe tiếng ai đó trả lời nhưng thứ tôi nhận được chỉ là sự im lặng. Vũ Ân không tức giận cũng không nói một lời. Lại là khuôn mặt đáng thương được trưng ra.
Tôi đẩy vai Vũ Ân. “Này, sao anh không nói gì? Xem thường tôi hả? Tôi chửi anh sao anh không giận dữ? Lúc nào cũng làm ra vẻ đáng thương để ba tôi mủi lòng sao? Anh định biến tôi thành kẻ xấu xa chứ gì.”
Chàng trai đó vẫn lặng thinh, cúi đầu xuống. Tôi đoán là anh biết thân biết phận nên không dám hó hé nửa lời. Tôi bỏ vào mồm mẩu bánh cuối cùng, vứt vỏ bánh vào sọt rác rồi cầm chai nước đi lướt qua. Được vài bước, tôi xoay người lại, tuyên bố. “Đó là ba tôi. Tôi cấm anh gọi ông ấy là ba nếu không…”
“Nếu không con sẽ thế nào?” Giọng ba tôi vang lên sát rạt sau lưng khiến tôi giật nảy người quay lại, thoáng sợ sệt khi nhìn vào khuôn mặt tức tối của ông.
Tôi đứng nép vào cửa tủ lạnh, cúi gằm mặt.
“Vũ Ân, con lên gác đi. Ba muốn nói chuyện với Thiên Lam.”
Hãy là người bình luận đầu tiên
Nguyệt Truyện hoan nghênh các tác giả, dịch giả, nhóm dịch và các fanpage đăng truyện lên website của chúng tôi. Mọi chi tiết về nhuận bút, kiếm tiền và các thỏa thuận khác vui lòng nhắn tin trực tiếp đếnfanpage Facebook Nguyệt Truyệnhoặc email nguyettruyennet@gmail.com