12
Khi tôi đến trường, cửa lớp đã bị một nhóm phụ huynh bao vây chật kín, không còn chỗ hở.
Một phụ huynh nóng tính trực tiếp đấm mạnh vào cửa sắt của lớp học:
"Ai là Trương Khang?!"
Nhìn người phụ huynh cao lớn như gấu nâu Nga đang giận dữ trước mặt, giáo viên chủ nhiệm mồ hôi ướt đẫm lưng, cố gắng giữ trật tự:
"Mọi người bình tĩnh, có gì cứ từ từ nói..."
Một nhóm phụ huynh lập tức hét lớn:
"Chúng tôi gửi con gái đến trường, chẳng lẽ là để cái thằng nhãi ranh đó chụp mấy tấm ảnh bậy bạ sao?"
"Phải bắt kẻ gây chuyện ra đây giải thích! Quỳ xuống mà xin lỗi! Đồ vô giáo dục..."
"Nhà trường nếu muốn bao che cho vụ này, chúng tôi sẽ khiếu nại lên phòng giáo dục, nói trường các người dạy hư học sinh!"
Trong khi thầy chủ nhiệm đang cố trấn an phụ huynh ở cửa trước, thì từ cửa sau bỗng vang lên tiếng hét lớn:
"Bắt được rồi!"
Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy vài phụ huynh đang cùng nhau giữ chặt một nam sinh trông vô cùng nhếch nhác, chính là Trương Khang.
Cậu ta bị cảnh tượng hỗn loạn ngoài lớp dọa sợ, định lẻn ra ngoài từ cửa sau, nhưng bị phụ huynh mai phục ở đó bắt tại trận.
Giữa cơn hỗn loạn, nắm đấm không phân biệt nặng nhẹ.
Khi lão Ban vất vả chen vào được giữa đám đông, trên mặt Trương Khang đã in hằn hai dấu bàn tay đỏ ửng.
Qua đám người đang sôi sục, tôi nhìn về phía Trương Khang đang nhếch nhác.
Tôi mỉm cười ngọt ngào với cậu ta, mấp máy môi, chậm rãi nhả từng chữ:
"Đồ hèn."
Trương Khang đọc hiểu được khẩu hình của tôi.
Cậu ta thở hổn hển, quay mặt đi chỗ khác. Trên gương mặt hiện rõ biểu cảm phức tạp: giận dữ, căm hận, hối hận… và điều tôi mong chờ nhất, chính là sự sợ hãi.
Sự việc náo loạn đến mức kinh động cả hiệu trưởng.
Cuối cùng, hiệu trưởng và đại diện phụ huynh đã có một buổi thảo luận kéo dài suốt cả buổi chiều.
Những học sinh liên quan lần lượt bị gọi vào văn phòng, rồi lại từng người bước ra.
Trong lớp học.
Các bạn nữ tụ tập xung quanh bàn tôi, chăm chú lắng nghe tôi kể lại đầu đuôi sự việc. Tất nhiên, tôi có "chỉnh sửa một cách nghệ thuật" đôi chút, chẳng hạn như tôi đã "anh dũng" thế nào khi đánh Trương Khang một trận trong rừng cây nhỏ tối qua, buộc cậu ta phải mở khóa điện thoại.
Họ nhìn tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ, như thể chỉ sau một đêm, tôi từ người bị cả lớp cô lập, trở thành người mà ai cũng muốn ủng hộ.
Kể xong câu chuyện, bầu không khí trở nên im lặng.
Lớp trưởng có chút ngượng ngùng nói:
"Lý Trục Quang, cảm ơn cậu, lần này thật sự nhờ có cậu."
"Và cả chuyện trước đây nữa... xin lỗi cậu nhé."
Tôi biết, cô ấy đang nói đến chuyện trước kia khi Trương Khang dẫn đầu cô lập tôi, họ đã chọn cách giữ mình an toàn và làm ngơ trước tình cảnh của tôi.
Lần lượt, các bạn nữ khác cũng ngập ngừng xin lỗi tôi.
Tôi im lặng rất lâu, cuối cùng giả vờ như không để tâm, phất tay cười nói:
"Không sao, mọi chuyện qua rồi."
"Nếu các cậu thật sự muốn cảm ơn mình, thì hãy làm bạn với mình đi."
Tôi mỉm cười:
"Gần đây mình hơi thiếu bạn bè."
Trước đây, tôi rất coi trọng ranh giới cá nhân.
Nhưng sau sự việc này, tôi hiểu tầm quan trọng của việc hòa đồng với phần lớn bạn bè trong lớp.
Thấy tôi không quá để tâm, lớp trưởng thở phào nhẹ nhõm:
"Được rồi, chúng ta đều là bạn tốt!"
"Từ giờ, chúng ta sẽ không để bất kỳ ai gọi cái biệt danh đáng ghét đó nữa..."
Bên cạnh, có một nam sinh nhỏ giọng than phiền:
"Đại Lôi thì sao chứ, Đại Lôi là một từ khen ngợi mà."
Lớp trưởng đập bàn:
"Khen ngợi cái gì mà khen ngợi?"
"Thân hình đẹp mới là khen ngợi, xinh đẹp mới là khen ngợi. Đại Lôi chỉ là từ các cậu dùng để sỉ nhục người khác thôi."
"Tôi thấy lông mũi cậu khá dài, vậy từ nay chúng tôi gọi cậu là Quái Lông Mũi, được không?"
13
Lúc tan học, thầy chủ nhiệm gọi riêng tôi vào văn phòng.
Ông ấy nói với tôi rằng, những bằng chứng tôi cung cấp rất đầy đủ. Trương Khang đã thừa nhận hành vi lén chụp ảnh các bạn nữ, và cũng thừa nhận chuyện biển thủ tiền mua tài liệu học tập.
Tuy nhiên, phụ huynh của cậu ta một mực khẳng định rằng, việc lén chụp ảnh không phải là hành vi tự phát của Trương Khang, mà do cậu ta tham gia nhiều nhóm trò chuyện trên mạng, bị những người xấu xúi giục nên mới phạm lỗi.
Nhà trường không muốn sự việc bị đẩy đi quá xa, trong khi phụ huynh của các nữ sinh bị chụp trộm lại yêu cầu một lời giải thích rõ ràng từ phía trường học. Sau khi thương lượng, trường quyết định kỷ luật đuổi học Trương Khang.
Thành thật mà nói, kết quả này đã vượt quá mong đợi của tôi.
Tôi từng tìm hiểu, hầu hết các vụ việc lén chụp trong trường học đều chỉ được giải quyết qua việc giáo dục tư tưởng luân phiên và cuối cùng là hòa giải.
Ngay cả những trường hợp nghiêm trọng hơn, theo luật an ninh trật tự, mức phạt cao nhất cũng chỉ là tạm giam dưới 10 ngày và phạt hành chính không quá 500 tệ.
Vì vậy, việc đuổi học đã là một kết quả rất tốt rồi.
Thầy chủ nhiệm mệt mỏi vuốt vuốt mái tóc hói của mình, đột nhiên mở lời:
"Lý Trục Quang, trước đây em từng nói với thầy rằng, Trương Khang thường xuyên trêu chọc em.”
"Khi đó, thầy đã không chú ý, chỉ nghĩ rằng đó là những trò đùa bình thường."
"Nhiệm vụ của thầy là giáo dục học sinh, nhưng thầy lại không làm tốt với lớp 10-3. Để em bị bắt nạt mà không dám tin tưởng bạn bè hay tìm đến thầy cô để cầu cứu."
Ông ấy đứng dậy, cúi người thật sâu trước tôi:
"Thầy nên xin lỗi em."
"Thầy rất xin lỗi, vì đã khiến em thất vọng."
Thầy chủ nhiệm hứa sẽ nói chuyện riêng với những nam sinh hay chơi thân với Trương Khang, nhất định sẽ chỉnh đốn lại phong khí của lớp.
Khi tôi chuẩn bị rời đi, thầy chủ nhiệm nói với tôi:
"Lý Trục Quang, em rất dũng cảm.”
"Nhưng nếu sau này gặp phải tình huống tương tự, em có thể thử tin tưởng thầy, tin tưởng bạn bè.
"Hy vọng một ngày nào đó, lớp 10-3 sẽ không khiến em thất vọng nữa."
Tôi bước ra khỏi văn phòng giáo viên, và ngay lập tức bị Lạc Tinh chặn lại ở cửa.
Cô ta trông có vẻ ấm ức:
"Lý Trục Quang, cả ngày hôm nay cậu cứ tránh mặt tớ!"
Tôi liếc nhìn cô ta, rồi bước thẳng đi:
"Tôi không tránh cậu. Chỉ là tôi không muốn nói chuyện với cậu thôi."
Cô ta định nắm tay tôi, nhưng bị tôi lạnh lùng hất ra.
Lạc Tinh sững người một chút, sau đó nhanh chóng bước theo.
Cô ta thấp hơn tôi một cái đầu, chạy theo đến mức thở hổn hển:
"Xin lỗi, trước đây là tớ ngu ngốc, tin vào những lời dối trá của Trương Khang…"
"…Cậu vẫn còn giận tớ phải không?
"Cậu không xem tin nhắn tớ gửi sáng nay à?"
Tôi đột ngột dừng lại.
Lạc Tinh không kịp phanh, vì quán tính mà đâm vào lưng tôi, phát ra một tiếng "Ui da".
"Tại sao cậu luôn cho rằng mọi thứ là điều hiển nhiên?"
Tôi khẽ hỏi:
"Là vì trước đây tớ không có nhiều bạn, nên cậu nghĩ chỉ cần cậu tỏ ra tốt bụng, tôi sẽ tha thứ cho cậu sao?"
Lạc Tinh dường như bị biểu cảm lạnh nhạt của tôi làm cho hoảng sợ.
Cô ta ngơ ngác nói:
"Tớ đã xin lỗi rồi, cũng sẽ cố gắng bù đắp mà…"
Tôi ngắt lời cô ta:
"Lạc Tinh, không thể bù đắp được nữa."
Lạc Tinh sững sờ, đôi mắt to dần đỏ lên:
"Nhưng… cậu đã tha thứ cho lớp trưởng và các bạn nữ khác mà?
"Tại sao không tha thứ cho tớ?"
Tôi thở dài:
"Bởi vì khi cậu mới chuyển trường đến đây, tôi là người đầu tiên bắt chuyện với cậu.”
"Lạc Tinh, lúc cậu yếu đuối nhất, tôi đã chủ động làm bạn với cậu.”
"Nhưng khi tôi cần cậu nhất, cậu lại chọn phản bội tôi."
Tôi nhìn thẳng vào cô ta, lòng bình tĩnh đến lạ kỳ:
"Lạc Tinh, kẻ phản bội không xứng đáng được tha thứ."
Lạc Tinh nức nở chạy đi.
Bóng lưng của cô ta khuất dần sau hành lang, tôi mở điện thoại, lần thứ hai đọc những dòng tin nhắn dài mà cô ta gửi cho tôi sáng nay.
Trên màn hình, Lạc Tinh viết rất nhiều, cô ta lắp bắp giải thích, rằng cô ta xuất thân từ một gia đình mẹ đơn thân.
Khi cô ta còn nhỏ, một "dì xinh đẹp" đã cướp mất cha của cô ta.
Sau đó, mẹ của cô ta bắt đầu có ác cảm với những phụ nữ giống "dì đó", điều này cũng để lại bóng ma trong tuổi thơ của Lạc Tinh.
Lạc Tinh là người sống rất nguyên tắc.
Cô ta tin vào những lời bịa đặt của Trương Khang, cũng sợ rằng bản thân sẽ trở thành đối tượng bị bắt nạt tiếp theo, nên đã chọn cách tránh xa tôi.
Dù cô ta thề thốt, cam đoan sẽ bù đắp lỗi lầm, nhưng tổn thương cô ta gây ra cho tôi đã quá rõ ràng.
Những suy nghĩ cổ hủ, bảo thủ có thể không phải tội lỗi của cô ta.
Nhưng tuổi thơ không hạnh phúc cũng không phải lý do chính đáng để cô ta làm tổn thương tôi.
Ngày trước, cô ta là người bạn duy nhất của tôi.
Nhưng từ giờ, tôi sẽ có nhiều bạn hơn.
Sau khi Trương Khang bị đuổi học, cuộc sống của tôi quay trở lại bình thường.
Chiều thứ Sáu sau giờ tan học.
Tôi đeo cặp sách trên một vai, đi ngang qua sân bóng rổ và phát hiện bên sân có rất đông người.
Có giải đấu gì sao?
Tôi tò mò ghé lại xem, không ngờ lại nhìn thấy Lạc Tinh.
Cô ta cúi đầu đứng trước mặt Tống Vọng Thư, đôi tay buông thõng bên người nắm chặt lại.
Những người xung quanh bàn tán rôm rả:
"Chuyện gì vậy nhỉ?"
"Không biết nữa. Có phải tỏ tình không?"
"Không đâu, Tống học bá còn chẳng tùy tiện nhận nước uống từ người khác cơ mà. Cô gái này là ai vậy? To gan thật."
Tôi khó khăn chen qua đám đông, đến bên cạnh mấy thành viên đội bóng đang đứng im lặng hóng chuyện.
Nhìn thấy tôi, anh chàng tóc nhím trong đội có vẻ hơi kỳ quặc.
Tôi thực sự tò mò:
"Chuyện gì vậy?"
Cậu ta do dự một lát, cuối cùng cũng nói:
"Lạc Tinh này là bạn học lớp cậu đúng không? Cô ta đến để xin lỗi."
Tôi nheo mắt lại:
"…Xin lỗi?"
Từ những lời giải thích lộn xộn của họ, tôi ghép được toàn bộ sự việc.
Trước đây, khi tôi bắt đầu thường xuyên qua sân bóng rổ, Trương Khang đã nảy ý đồ xấu.
Cậu ta không lấy được cách liên lạc của Tống Vọng Thư, nên đã nhân cơ hội các trận đấu bóng rổ diễn ra để lén viết giấy nhét vào balo của Tống.
Lạc Tinh từng thấy hắn nhét giấy, cũng biết nội dung trên đó, nhưng lại không nói với bất kỳ ai.
Anh chàng tóc nhím có chút ngượng ngùng:
"Những tờ giấy đó… chẳng qua là vài tin đồn về cậu thôi.”
"Đội trưởng chẳng bao giờ tin, nên thực ra cũng không phải chuyện to tát gì."
Còn giờ đây, Lạc Tinh đích thân đến nói rõ với Tống Vọng Thư rằng những nội dung trên tờ giấy đó đều là bịa đặt.
Ở phía đó, Lạc Tinh vừa nói chuyện xong với Tống Vọng Thư.
Cô ta ngẩng đầu lên, tình cờ chạm mắt tôi từ phía xa.
Ánh mắt Lạc Tinh né tránh, chóp mũi hơi đỏ lên.
Cô ta cúi đầu bối rối, định quay lưng bước đi, nhưng đột nhiên loạng choạng, suýt ngã.
Thấy Tống Vọng Thư đỡ lấy cô ta, anh chàng tóc nhím bên cạnh tôi khó chịu "chậc" một tiếng.
Cậu ta lẩm bẩm to:
"Giả bộ ngây thơ ghê thật.”
"Bên ngoài thì tỏ ra trong sáng, giọng thì nũng nịu, sau lưng ai mà biết được còn làm gì…"
Rõ ràng Lạc Tinh đã nghe thấy, bóng lưng cô ta cứng đờ lại.
Tôi lập tức vung cặp sách trên vai, đập mạnh vào anh chàng tóc nhím.
"Ê, cậu làm gì thế?!" Anh chàng cao to mét tám hoảng hốt giơ hai tay lên.
Cậu ta có vẻ ấm ức:
"Cậu chẳng phải không thích cô ta sao?”
"Cô ta từng bêu xấu cậu trộm tiền trước cổng trường, giờ còn giở trò thế này, cậu nhịn được à?"
Tôi trừng mắt nhìn anh ta:
"Chuyện nào ra chuyện đó!”
"Tôi không thích cô ta, nhưng tôi biết cô ta là người như thế nào.”
"Cô ta có thể đã phạm sai lầm, nhưng đó không phải là lý do để cậu đặt điều bậy bạ về cô ta."
Cậu ta chàng tóc nhím oan ức:
"Gì chứ, đây mà tính là bịa đặt bậy bạ gì chứ?"
Tôi lạnh lùng đáp:
"Chính cậu tự hiểu."
Nhiều từ ngữ thoạt nhìn có vẻ bình thường, nhưng khi dùng để đánh giá người khác giới, đặc biệt là nam đánh giá nữ, sẽ dễ bị hiểu theo cách khác, đó chính là kiểu bêu xấu ngầm.
Dù là nói về vòng một hay giọng nói, thực chất đều là cùng một logic.
Cậu ta lẩm bẩm:
"Thôi được, lần sau tôi chú ý.”
"Giờ thì tôi hiểu vì sao cậu chơi thân được với đội trưởng rồi…"
Sau kỳ thi giữa kỳ, tôi làm bài tốt hơn bình thường, cảm thấy mình đủ khả năng lọt vào top 50 toàn khối, cũng có nghĩa là được lên bảng danh dự.
Buổi sáng.
Khi đang đánh răng, tôi nhận được cuộc gọi từ lớp trưởng.
Giọng cô ấy gấp gáp:
"Lý Trục Quang, hôm nay cậu nhất định, nhất định đừng đến trường!"
Tôi lao nhanh vào cổng trường, lập tức nhìn thấy một đám đông dày đặc vây quanh bảng danh dự.
Thấy tôi đến, không ít người đưa ánh mắt kỳ lạ nhìn tôi.
Họ đồng loạt dạt ra, nhường một lối đi hẹp để tôi tiến về phía bảng danh dự.
Tim tôi đập mạnh liên hồi.
Khi bước đến gần hơn và nhìn thấy bức ảnh dán trên bảng, tôi gần như không thể thở nổi.
Bức ảnh chụp một cô gái đang nằm nghiêng trên giường ngủ.
Trên ảnh, cô gái mặc chiếc váy ngủ dây mỏng, phần ngực hở ra một khoảng da trắng lớn, thậm chí tạo thành khe gợi cảm.
Mặc dù phần trên khuôn mặt cô gái đã bị làm mờ, nhưng từ đường nét khuôn mặt, đôi môi, đến nốt ruồi nhỏ trên cằm, đều rõ ràng nói cho tất cả mọi người biết, người trong ảnh chính là tôi.
Cả cơ thể tôi lạnh toát.
Trước khi kịp phản ứng, tôi đã lao đến và xé phăng tấm ảnh xuống.
Hãy là người bình luận đầu tiên
Nguyệt Truyện hoan nghênh các tác giả, dịch giả, nhóm dịch và các fanpage đăng truyện lên website của chúng tôi. Mọi chi tiết về nhuận bút, kiếm tiền và các thỏa thuận khác vui lòng nhắn tin trực tiếp đếnfanpage Facebook Nguyệt Truyệnhoặc email nguyettruyennet@gmail.com