Rồi Em Sẽ Gặp Một Chàng Trai Khác

[9/9]: Chương 9

27  


Kỷ Phong ôm một bó hồng đỏ rực, đứng trước cửa nhà tôi.  


Anh ta gầy đi rất nhiều.  


Khi nhìn thấy tôi, đôi mắt anh ta sáng lên: "Vãn Vãn..."  


Nhưng ngay lúc đó, Lữ Thần từ phía sau bước ra, ôm lấy tôi đầy chiếm hữu.  


"Kỷ tiên sinh, muộn thế này rồi, anh có chuyện gì sao?"  


Kỷ Phong như thể bị ai đó đấm một cú, gương mặt lộ rõ sự đau đớn tột cùng.  


"Anh vẫn đến muộn rồi, đúng không?"  


Tôi im lặng nhìn anh ta. Đến mức này rồi, ân oán giữa chúng tôi đã rõ ràng, thực sự chẳng còn gì để nói nữa.  


Lữ Thần định đi theo tôi ra ngoài, nhưng tôi giữ anh ấy lại.  


Tôi nói với anh ấy rằng tôi và Kỷ Phong cuối cùng vẫn cần một cuộc nói chuyện nghiêm túc.  


Lữ Thần cúi đầu lặng lẽ quay vào trong, tôi gần như có thể nhìn thấy cái đuôi to lớn của anh ấy đang cụp xuống đầy ấm ức.  


Đừng lo, em sẽ quay lại ngay thôi.  


"Vãn Vãn, anh..."  


"Đừng gọi tôi bằng cái tên đó." Tôi lạnh lùng ngắt lời. "Nghe ghê tởm lắm."  


Kỷ Phong khẽ mở miệng, nhưng không nói được gì.  


Nhìn anh ta lúc này, tôi không còn cảm giác gì nữa.  


Anh ta im lặng rất lâu, rồi chấp nhất nhìn tôi: "Anh đã mua lại căn nhà đó rồi, em khi nào về nhà?"  


"Tôi sẽ không về nữa." Tôi bình tĩnh đáp.  


Anh ta gần như luống cuống rút từ trong túi ra một chiếc nhẫn, rồi quỳ một gối xuống đất.  


"Vãn Vãn, về với anh đi, được không?"  


"Anh đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ cho em rồi."  


"Anh không làm nghệ sĩ nữa, số tiền hiện tại đủ để chúng ta sống cả đời."  


"Từ nay về sau, anh chỉ giữ mình cho em. Những điều anh từng hứa với em, anh vẫn chưa thực hiện được..."  


Đôi mắt anh ta đỏ hoe, giọng nói cũng nghẹn lại.  


"Chỉ cần em đồng ý về với anh, ngày mai chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn!"  


Chiếc nhẫn rất đẹp.  


Tôi đã từng rất nhiều lần mong chờ khoảnh khắc này. 


Mong một ngày mở cửa ra, anh ta sẽ quỳ trước mặt tôi, nâng bó hoa lên và cầu hôn tôi.  


Nhưng đã quá muộn rồi.  


Quá muộn từ cái ngày anh ta và Tống Uyển công khai.  


Quá muộn từ vô số đêm tôi chờ đợi anh ta trong vô vọng.  


Quá muộn từ cái đêm tôi vốn định tự mình cầu hôn anh ta.  


Từng lần thất vọng chồng chất, hóa thành núi cao, cuối cùng cũng sụp đổ hoàn toàn trong một đêm.  


Tôi đưa tay ra.  


Đôi mắt anh ta ánh lên hy vọng.  


Nhưng tôi chỉ nhẹ nhàng đóng hộp nhẫn lại, cùng với bàn tay của anh ta.  


"Về đi."  


"Chúng ta đã kết thúc rồi."  


"Là vì anh ta sao?" Kỷ Phong vẫn không chịu đứng lên, nhìn tôi hỏi.  


"Phải."  


Gương mặt anh ta phút chốc trở nên xám xịt.  


Tôi đã từng phải ngước nhìn anh ta bao nhiêu lần.  


Nhưng giờ đây, nhìn anh ta quỳ một gối dưới đất, tôi lại chẳng thấy chút hả hê nào.  


"Anh có thể tiếp tục quay về làm đại minh tinh của anh." Tôi nhẹ nhàng nói. "Anh có rất nhiều fan yêu thích, ngưỡng mộ anh, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi."  


"Sẽ có người khác ở bên anh, nhưng người đó không phải tôi."  


"Nhưng em đã từng hứa sẽ ở bên anh cả đời mà!"  


Giọng anh ta khàn đặc, run rẩy.  


Tôi mỉm cười:  


"Anh chỉ là đã quen với việc có ai đó luôn ở bên mình thôi. Đổi thành ai khác, cũng sẽ như vậy."  


"Nuôi một con c//h//ó bảy năm cũng có tình cảm mà, huống hồ là một con người."  


"Nếu anh thực sự yêu tôi, anh đã cầu hôn từ lâu rồi."  


Tôi nhìn thấy bờ môi Kỷ Phong dần trở nên tái nhợt.  


Anh ta dùng ánh mắt bi thương và tuyệt vọng nhìn tôi:  


"Vậy nên, em cũng sẽ rời bỏ anh sao?"  


"Cũng?"  


Anh ta đưa cho tôi một tờ giấy.  


Tôi mở ra, khoảnh khắc đó, tôi suýt nữa đứng không vững.  


Là giấy báo tử.  


Mẹ của Kỷ Phong.  


Đã qua đời.  


Tôi vậy mà lại hoàn toàn không hay biết gì cả? 


28  


"Bức ảnh hôm Trung thu chỉ là chiêu trò PR."  


Giọng Kỷ Phong nghẹn ngào như thể đang rỉ máu.  


"Bà ấy đã chờ em cả đêm hôm đó."  


"Tống Uyển chụp ảnh xong liền rời đi. Bà ấy hỏi anh tại sao em không đến?"  


"Người mà bà ấy thật sự chấp nhận, từ trước đến giờ chỉ có em."  


"Bà ấy không thể chịu đựng được việc anh vì sự nghiệp mà phải dùng đến chiêu trò với người phụ nữ khác. Bà ấy cứ liên tục thúc giục anh đi đón em về..."  


"Đêm hôm đó, đột nhiên bà ấy bị xuất huyết não..."  


Anh ta ôm mặt, thở dài một hơi thật nặng nề.  


"Không kịp cứu chữa nữa."  


Vậy ra, vào cái đêm Trung thu tôi đang cùng Lữ Thần ngồi bên nhau…  


Kỷ Phong lại ở bệnh viện, một mình tiễn biệt mẹ anh ta.  


Nghĩ đến người phụ nữ dịu dàng đó, tôi bỗng không biết phải nói gì.  


Đó từng là người mà tôi yêu quý nhất, cũng là hình ảnh gần gũi nhất với một người mẹ trong lòng tôi.  


"Mẹ có để lại thứ này cho em."  


Giọng anh ta đầy van nài.  


"Theo anh về nhà một chuyến, có được không?"  


Tôi gọi điện cho Lữ Thần.  


Anh ấy suýt nữa nhảy dựng lên:  


"Tại sao em lại phải về với hắn ta?!"  


Thậm chí còn muốn đưa tôi đi.  


"Em chỉ lấy đồ rồi quay lại ngay."  


Lữ Thần im lặng rất lâu.  


"...Được."  


Đây là lần đầu tiên sau khi rời đi, tôi quay về căn nhà từng là của chúng tôi.  


Tất cả vẫn y như cũ.  


Những thứ tôi đã mang đi, anh ta không biết bằng cách nào đã mua lại những món giống hệt để thay thế.  


Nhưng mất rồi thì chung quy vẫn là mất rồi.  


Dù có mua lại đồ giống đến đâu, cũng không thể nào là những thứ thuộc về năm ấy nữa.  


Thứ mà dì Kỷ để lại cho tôi là một chiếc vòng tay mà bà đã đeo nhiều năm.  


Bà từng nói không biết bao nhiêu lần rằng:  


"Đây là vòng tay của con dâu nhà họ Kỷ."  


Khi Kỷ Phong đưa cho tôi, tôi im lặng rất lâu.  


"Cầm lấy đi."  


Anh ta thở dài, giọng đầy cay đắng.  


"Cho dù em không lấy anh cũng không sao."  


"Mẹ anh luôn rất rất thích em."  


"Người bà công nhận, từ đầu đến cuối vẫn chỉ có em."  


Tôi lắc đầu, không nhận lấy.  


"Sẽ có người phù hợp hơn xuất hiện."  


Tôi mỉm cười với anh ta.  


"Kỷ Phong, từng có lúc tôi nghĩ rằng mình sẽ cùng anh đi đến cuối con đường."  


"Nhưng giờ chúng ta chỉ có thể dừng lại tại đây."  


"Chặng đường còn lại, anh phải tự đi một mình rồi."  


Đôi mắt anh ta đỏ lên:  


"Anh chỉ có một mình thôi… Em không thể ở bên anh nữa sao?"  


Tôi cười, lắc đầu.  


"Vậy là em thật sự phải đi rồi sao?"  


Anh ta hỏi khi tôi bước ra cửa.  


"Ừ."  


Tôi khẽ vẫy tay.  


"Không nói tạm biệt đâu."  


"Vì chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa."  


29  


Tôi và Lữ Thần đã dọn về sống chung.  


Dù đôi lúc có chút căng thẳng mơ hồ, nhưng mỗi lần như vậy, anh ấy đều kiềm chế kịp thời.  


Đã có vài lần tôi cảm nhận được gì đó chạm vào người mình…  


Nhưng cũng chẳng có gì xảy ra sau đó.  


Bạn thân tôi nghi ngờ:  


"Sếp của cậu không phải gay chứ? Có khi nào lừa cậu kết hôn không?"  


Tôi: "???"  


Không thể nào?!  


Bạn thân gật gù đầy nghiêm túc:  


"Bây giờ nhiều gay lắm, không chừng anh ta tìm cậu chỉ để che mắt thiên hạ."  


"Không thì sao điều kiện tốt như vậy, tự dưng lại đi thích cậu?"  


Nghe mà tức thật đấy, nhưng nói thật thì…  


Nếu một người xui xẻo suốt hơn hai mươi năm, tự nhiên một ngày lại được trời ban bánh ngọt, cũng khó mà không hoài nghi chính mình.  


Thế là tôi quyết định đối xử với anh ấy tốt hơn một chút.  


Dạo này Lữ Thần rất bận rộn.  


Tôi căn đúng giờ tan làm của anh ấy, nấu một bàn đầy hải sản chờ anh về.  


Anh ấy vừa mở cửa, nhìn thấy bàn ăn đầy ắp món ngon, liền sững người.  


"Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?"  


Tôi bị hỏi đến đơ người.  


"Hình như… không?"  


Anh ấy rút tay khỏi túi, khựng lại một chút, rồi thất vọng thở dài.  


"Không có gì, chỉ là nhớ lại… trước đây, người từng được chăm sóc như vậy không phải là anh."  


"Nên tim hơi nhói một chút."  


Tôi phì cười.  


"Sau này ngày nào em cũng nấu cho anh ăn."  


Lữ Thần lập tức cắm đầu vào ăn ngấu nghiến.  


Chỉ là…  


Ngay sau đó, tôi tận mắt chứng kiến gương mặt đẹp trai của anh ấy sưng vù lên như đầu heo.  


Anh ấy bị dị ứng hải sản?!  


Lữ Thần bị xe cấp cứu chở vào bệnh viện ngay trong ngày đầu tiên tôi nấu cơm cho anh ấy.  


"Anh bị ngốc à?! Biết dị ứng mà còn ăn?!"  


Tôi tức giận mắng anh ấy.  


Anh ấy lè lưỡi phản bác:  


"Đây là lần đầu tiên em nấu cho anh ăn."  


"Dù là thuốc chuột, anh cũng ăn hết."  


Cũng không cần cực đoan vậy đâu…  


Nhìn anh ấy sưng húp cả mặt, tôi vừa giận vừa xót, không biết nên chạm vào đâu cho anh ấy bớt khó chịu.  


Nhưng đúng lúc này, anh ấy lật tay một cái…  


Từ đâu đó, một chiếc nhẫn lấp lánh xuất hiện.  


"Anh vốn định cầu hôn em hôm nay."  


"Còn chuẩn bị cả buổi trời."  


"Nhưng khi bước vào nhà, thấy em nấu cơm, anh vui quá nên hủy hết mấy kế hoạch đó."  


"Chúng ta sẽ làm một màn cầu hôn tử tế sau nhé."  


Gương mặt sưng vù như heo của anh ấy, lúc này lại trông đầy chân thành:  


"Nhưng hôm nay…"  


"Em có đồng ý lấy anh không?"  


Tôi vung tay, tát cái mặt heo của anh ấy qua một bên.  


"Đợi anh hết sưng rồi nói sau!"  


Anh ấy cười lớn, còn cười ra thành tiếng…  


Nghe y như tiếng heo kêu.


30  


Ngày chúng tôi xuất viện về nhà.  


Trùng hợp thế nào lại đúng vào ngày sinh nhật của tôi.  


Vừa mở cửa ra.  


"Surpriiiiise——!!!"  


Vô số pháo giấy nổ tung trước mặt.  


Tôi hoảng loạn xua tay gạt đi đám giấy lấp lánh bay tứ tung, rồi sững người…  


Trước mặt tôi là một nhóm đông đúc, toàn là bạn bè, đồng nghiệp và cả họ hàng của Lữ Thần.  


"Chúc mừng màn cầu hôn thành công!!!"  


Lúc này, có người nhẹ nhàng kéo tay tôi.  


Tôi quay đầu lại.  


Ngay trước mắt tôi, Lữ Thần đang quỳ một chân xuống đất, giơ cao một chiếc hộp nhẫn.  


Bên trong là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, to đến mức khiến người ta lóa mắt.  


Cùng lúc đó, hai đứa cháu nhỏ đáng yêu vô địch của anh ấy níu váy tôi, giọng non nớt kéo dài:  


"Đồng ý đi——đồng ý đi……"  


Tôi đưa tay che miệng.  


Nước mắt bỗng dưng tràn đầy khóe mắt.  


Tôi không có gia đình, không có người thân.  


Điều tôi khao khát nhất chính là có một mái nhà của riêng mình.  


Vậy nên, anh ấy đã cầu hôn tôi ngay tại nhà.  


Vậy nên, anh ấy đã mời đồng nghiệp, bạn bè của tôi.  


Vậy nên…


Lữ Thần vẫn đang nhìn tôi, ánh mắt đầy mong chờ.  


"Cục cưng, đồng ý với anh nhé?"  


Khoảnh khắc tôi gật đầu.  


Xung quanh nổ tung tiếng hét chúc mừng chói tai.


Bình luận (0)
Đăng ký tài khoản (5s xong)

Hãy là người bình luận đầu tiên