Sói nhỏ rất thích nũng nịu tôi

[3/3]: Chương 3

12.


Sau khi giằng co hồi lâu với Dư Kỳ, tôi nhìn căn phòng bừa bộn do anh ấy gây ra, tôi thật sự tức giận rồi.

Tôi đẩy anh ấy ra và đi đến cửa để thay giày.


“Sao em dám—” Dư Kỳ chống tay bên tường, các đốt ngón tay như căng cứng lại, khóe mắt đỏ hoe vì tức giận, anh ấy kéo tôi qua và cắn môi tôi một cách thô bạo.


Tóc anh ấy cọ cọ vào tai tôi rất đau, tôi cố đẩy ra nhưng anh ấy quá mạnh.


"Tôi nói rồi." Thanh âm của anh ấy lướt qua cổ ta, mang theo một tia lạnh lẽo, "Em dám đi, tôi liền xử hết bọn họ, nữ vương của tôi chỉ có thể là của tôi."


Chỉ một giây sau khi nhìn vào đôi mắt đen láy và lạnh lùng của anh ấy, một chút sợ hãi vô cớ mọc lên từ đáy lòng tôi, đột nhiên một chiếc chăn bông màu đỏ tươi trùm lên đầu tôi.


Sau khi vội vàng mở ra, liền thấy một con sói con đang ngồi xổm trên mặt đất.


"Ngao ngao?" Nó vẫy đuôi và nhìn tôi với vẻ mặt hơi choáng váng. Tôi cũng choáng váng.


Tại sao lại đổi ngược lại, rồi tôi cười to một tiếng "há há", cái này chắc gọi là phong thuỷ luân chuyển hả??


Tôi hung ác kéo hai lỗ tai của anh ấy, anh ấy đau đớn mà nhăn mặt lại, trông rất đáng thương,

Tôi nhếch miệng cười nói: "Vừa rồi anh uy hiếp tôi? Còn đòi xử hết mọi người, mà giờ trông đần độn như vậy ”.


Dư Kỳ đau đến mức vội vàng dùng móng vuốt ngắn ngủi muốn đẩy tay tôi ra: “Ôi, đau quá, đau quá, buông ra, buông ra!”


Điện thoại lại vang lên, là Chu Thước gọi đến, do còn có việc nên không trêu chọc anh ấy nữa, xoay người mở cửa rời đi.


Con sói con phía sau tôi đột nhiên lao tới, nó túm lấy quần áo của tôi, tức giận nói: “Không, đừng đi.”

Tôi quay đầu lại, giọng điệu cáu kỉnh: “Cái gì, anh lại muốn cản tôi sao?”


Anh mím môi tức giận cúi đầu.


Một lúc sau, nó lại ngẩng đầu lên, hai mắt ướt át, sau đó nó cẩn thận đặt chiếc đuôi mỏng manh nhất của mình lên tay tôi, một bộ dáng lấy lòng tôi: “Chạm vào, cái đuôi, đúng vậy, có thể tăng thêm độ sủng ái.”


Đây là cách mà các nhân vật đều sử dụng để làm nũng hả?


Thật tiếc, tôi đã chơi game nhiều năm như vậy, nên tôi đã quá quen điều này.


Trước khi đóng cửa đi xuống lầu, tôi nhìn thấy tiểu sói con đang ngơ ngác nhìn tôi ở cửa, trong mắt còn có nước.

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi.

Có lẽ anh ấy nghĩ rằng nếu tôi ra ngoài tìm một người đàn ông khác có nghĩa là tôi không còn muốn anh ấy nữa.


13.


Sau khi xuống lầu và giải thích rõ ràng với Chu Thước, sắc mặt của anh ta rõ ràng trở nên xấu đi rất nhiều.

“Cho nên.” Anh ta đứng khoanh tay dưới ánh đèn đường, tựa hồ không thể tin được tôi không thích anh ta nữa, “Em thích tìm một người chuyển giới làm bạn trai?”


Tôi nghĩ về Dư Kỳ, và có vẻ như lời giải thích này cũng khả thi.

Tôi gật đầu.


Chu Thước ngạc nhiên im lặng một lúc:

“Tôi thua kém anh ta chỗ nào?”


Hử, điều này khiến tôi không biết phải trả lời thế nào.


Một lúc sau, Chu Thước nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười giễu cợt: "Mắt của em đúng là kém."

Tôi thầm phỉ báng trong lòng: thị lực đúng là kém thật, nếu không sao có thể thích cái loại tự cao tự đại này. "


“Em vẫn đi xem bộ phim này chứ?"

Chu Thước lắc lắc tấm vé trên tay.


Tôi sững sờ: "Hả?"


Mặc dù tôi và cô bạn mình vẫn luôn muốn xem bộ phim đó, dù sao thì nó cũng do một ngôi sao tôi thích đóng, nhưng—— "Vậy chính em cùng dì nói rõ đi."


Thấy tôi im lặng, Chu Thước quay người bỏ đi: “Tôi không muốn lãng phí thời gian vào chuyện này”.


Cuối cùng tôi cũng giải quyết được rắc rối mang tên Chu Thước, trước khi về nhà, tôi ghé qua siêu thị mua một ít đồ ăn nhẹ và trái cây.


Chính là để an ủi con sói nhỏ kia nha.


Khi về đến nhà, tôi tìm khắp nơi nhưng không thấy Dư Kỳ đâu.


Sau đó liền tìm thấy anh ấy đang co ro trong cái ổ trong tủ quần áo được tôi làm cho.

Bên trong bị quần áo bao phủ nên rất tối.


Dư Kỳ đang ôm đuôi nằm trong cùng, trên chăn còn có một vệt nước.


Khi tôi chọc chọc đuôi nó, nó ngẩng đầu lên nhìn tôi rồi lập tức rụt đầu lại, trên lông mi vẫn còn đọng những giọt nước.


“Tôi mua đồ ăn ngon cho anh nè, ăn chút gì không?” Dư Kỳ vẫn không để ý đến tôi, chui rúc trong chăn.

Chắc anh ấy buồn lắm.


Vô luận hành động của anh ấy là uy hiếp hay để lấy lòng tôi, tôi đều rất thích.


Nhưng mà, tôi vừa giải thích xong, Dư Kỳ đột nhiên nhe ​​răng ngửi cổ của tôi, sau đó quay đầu đỏ mắt nhìn tôi: "Mùi đàn ông, ngao, phản bội, phản bội! Tôi sẽ không để em làm nữ vương của tôi nữa!"


TÔI:"....."


Anh bạn à, hóa ra lời giải thích vừa rồi của tôi là đàn gảy tai trâu sao?


Nhưng đồng thời, tôi thấy khả năng nói chuyện của Dư kỲ khi còn nhỏ nói ra ngày càng trôi chảy hơn.


Tôi bất lực.


Tôi tắt đèn, quyết định đi ngủ, dù sao tôi vẫn đang bán mình cho tư bản, ngày mai còn phải dậy sớm.


Nửa đêm, đột nhiên có một cuộc điện thoại gọi đến, sau khi tôi ngơ ngác kết nối, đầu dây bên kia không ai nói chuyện.


Còn chưa kịp cúp máy, một giọng nói khàn khàn quen thuộc pha chút rượu đột nhiên truyền đến: "Đừng cúp máy."


âm thanh "Đừng cúp máy" khiến tôi gần như nổi da gà, và cơn buồn ngủ biến mất ngay lập tức.


“Chu Thước, nửa đêm rồi mà anh còn làm gì vậy?” Bị phá cuộc ngủ ngon, tôi rất tức giận.


Lại có sự im lặng.


Tôi chợt nhớ ra hình như Chu Thước chưa bao giờ uống rượu, khi tôi tốt nghiệp cấp ba, các bạn cùng lớp tổ chức đi KTV, kết quả bị bắt hát một đống bài.


Đang hát đến đoạn buồn thì có người lại nói uống hai chai bia cho khuây khoả.


Tôi lúc ấy buồn bực, đầu óc quay cuồng, chưa từng uống rượu, trực tiếp bắt chước kịch bản phim truyền hình, vỗ bàn: "Uống rượu! Hôm nay uống say, để sau này nhớ lại tuổi trẻ đã mất của chúng ta!"


Kết quả tôi vừa rót một cốc, đã gần mười một giờ, trong KTV chỉ còn lại tôi và cô bạn thân, cô ấy kéo tôi không được, vội vàng chạy đi.


Tôi khó chịu đến mức khi đứng dậy, không kìm được mà nôn ra.


Khi tôi nhìn lên lần nữa, liền thấy Chu Thước với khuôn mặt đen như đít nồi kia.


Khi đó, tâm trí của tôi đối với Chu Thước vẫn còn rất trong sáng, tôi hả hê đứng bên cạnh Chu Thước, người bị ám ảnh bởi sự sạch sẽ.


Hắn hít sâu một hơi, nắm lấy mắt cá chân của tôi, lạnh lùng nói:

"Lên đi."


Tôi sững sờ: "Cái gì?"


"Cõng em về."

Chu Thước tức giận nói: "Nửa đêm không về nhà, lỡ xảy ra chuyện thì sao."


Tôi dựa vào lưng anh ta, tò mò hỏi: “Sao anh biết em không có ở nhà?


“Mẹ em gọi điện thoại đến nhà tôi, làm sao có thể không biết?”


Tôi ngoan ngoãn đáp, nghĩ tới cảnh về nhà liền bị mắng.


Trăng đêm ấy sáng tròn vành vạnh, tôi thậm chí còn nghe rõ nhịp đập mạnh mẽ từ lồng ngực anh ta.

Hình như cũng vào đêm hôm đó, khi tôi nhìn thấy đôi mắt của Chu Thước rũ xuống và đôi mày khó chịu cau lại, vành tai tôi gần như lập tức đỏ lên.


Nếu không phải sau lưng Chu thị phiền toái như vậy, có lẽ hai chúng tôi cũng đã có khả năng.


Có quá nhiều sự im lặng ở đầu dây bên kia, tôi mất kiên nhẫn và cúp máy sau khi nói "Tạm biệt".


Chu Thước đột nhiên cười khan, không biết là cười nhạo tôi hay là chính mình: “Nếu như tôi nói, tôi cảm thấy hối hận rồi, em có tin hay không?” Tôi cũng là trầm mặc.


Tôi không hiểu, tình cảm của Chu Thước dành cho tôi từ đâu mà có, có lẽ là do tình bạn mà anh ta chợt nhận ra sau khi đánh mất nó, hoặc cũng có thể là do anh ta là người kiêu ngạo, rất kiêu ngạo nên không thể chịu được cảm giác thất bại?


Mọi người đều có cho mình một tôn nghiêm khác nhau, riêng anh ta, chắc chắn là do không chịu nổi sự xấu hổ khi bị một cô gái bình thường như tôi từ chối.


Tôi đã quá mệt, nói xong câu: “Hai chúng ta không thể, lần sau gặp.”

Tôi liền tắt máy


Sau đó, tôi lăn lộn trên giường và bắt gặp một đôi mắt phát sáng trong bóng tối.


14.


Khoảnh khắc đó, tôi thật sự bị doạ sợ.

Thậm chí còn nghĩ rằng phòng mình có ma.


Dư Kỳ có lẽ đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa tôi và Chu Thước, và tâm trạng anh ấy bây giờ có vẻ rất phấn chấn và rất vui vẻ.


Không biết có phải do tôi ảo giác hay không, nhưng luôn cảm thấy Dư Kỳ càng ngày càng thông minh.


Anh nằm kế bên tôi, chớp chớp mắt nhìn tôi nói: "Chị, em muốn, hôn hôn."


Mặt tôi đỏ lên.


Không được, tôi chỉ là cô gái mới lớn còn rất mơn mởn, sao có thể chủ động chứ!


Hừ, sao đáp ứng dễ dàng như vậy được!


Tôi thẳng thừng từ chối.


Dư Kỳ bị từ chối nên sắc mặt có chút ủ rũ, một lúc lâu sau lại nhét cái đuôi nhỏ mềm mại vào tay tôi: “Vậy, sờ sờ cái đuôi nhỏ một chút đi.”


Anh ấy nghiêm túc nhìn tôi và nói: "Sau khi sờ đuôi, liền hôn hôn, được không?"


Aaa, con sói nhỏ này dễ thương quá đi mất!


Do đang đêm, trời lại tối nên tôi không phát giác ra được sự không thích hợp trong lời nói của Dư Kỳ, thậm chí là đôi mắt giảo hoạt kia.


Khi anh ấy cúi đầu và cẩn thận hôn tôi, tôi đỏ mặt, nhưng không từ chối.


Cảm giác lạnh như băng, đôi môi mềm mại giống như kẹo dẻo có nhân ngọt, cái đuôi trong tay thì mềm mại, sờ vào rất thích.


Đột nhiên có mùi máu tanh lan trong không khí, tôi cảm thấy có chút đau đớn, không chỉ bị cắn, mà quai hàm còn bị nhéo nhéo.


Tôi vô thức muốn mở mắt ra, nhưng đột nhiên có một bàn tay che mất tầm nhìn của tôi.


Vô tình chạm vào một lọn tóc mềm, tôi đã phát giác ra được có điểm gì không đúng.


Tôi hất bàn tay đang chặn mắt mình ra, liền bắt gặp đôi mắt đen và đẹp đó.


Anh chống tay bên người tôi, mái tóc dài, mượt mà buông xõa bên tai, đôi môi đỏ mọng gợi cảm, lúc này anh cau mày tỏ vẻ không hài lòng: “Đừng nhúc nhích.”


Sau đó lấy những dải vải bên cạnh buộc mắt tôi lại.


Giây sau, tôi liền cảm thấy ớn lạnh khắp người, bộ đồ ngủ của tôi bị cởi ra từng chút một??


Thần kinh của tôi căng thẳng, tôi đá anh ấy một cái.


Hình như tôi lỡ đá trúng chỗ kia của anh ấy, có tiếng hít thở hổn hển.


Bầu không khí nhất thời trầm mặc.


Vì lúng túng khó xử, tôi đành giả vờ ngủ.


Sau đó, một bên giường trống không, anh ấy đã đi.


Thừa dịp này, tôi tranh thủ thanh lọc đầu óc của mình.


Hình như tôi đã tìm ra quy luật biến đổi hình dạng của con sói con.


Chắc hẳn có liên quan đến việc hôn.


Lần đầu tiên là do Dư Kỳ làm vấy nước bọt lên trán tôi, sau đó khi tôi rửa mặt, có thể tôi đã vô tình chạm vào miệng mình.


Cả ba lần đều là tiếp xúc trực tiếp bằng miệng.


15.


Trước khi thức dậy vào sáng hôm sau, tôi nghe thấy những tiếng động dữ dội trong phòng khách.


Với ly cà phê trên tay, mẹ tôi thẫn thờ nhìn vị khách không mời đang dựa vào khung cửa trước mặt, dáng vẻ uể oải như đang ở trong chính ngôi nhà của mình, bà ấy chết lặng tại chỗ.


Vị khách bất ngờ này có xinh đẹp đến đâu cũng vô dụng.


Bà ấy run rẩy chỉ vào anh, và kinh hoàng hỏi tôi: "Đây là ai?"


Tôi vẻ mặt đầy tội lỗi, bộ dạng chịu chếc nói: "Bạn trai."


Dư Kỳ ở bên bĩu môi, không hài lòng nói thêm: "Là chồng."


?


Tôi kinh ngạc nhìn anh ấy.


Anh ấy học mấy từ này từ khi nào vậy?


Dư Kỳ chỉ vào chiếc TV đang bật với vẻ tự hào, trên đó đang chiếu "The Temptation of Going Home", một bộ phim tình cảm.


Mẹ tôi sắc mặt từ khó tin biến thành trắng xanh, cuối cùng suýt chút nữa không nói ra, gọi tôi: “Lại đây.”


Mẹ tôi là người khá thấu tình đạt lý, bà không trực tiếp đánh tôi mà yêu cầu tôi giải thích rõ ràng.


Tôi đã thành thật giải thích, vô cùng chi tiết từ việc nhân vật trong game cho đến nụ hôn đêm qua.


Tôi khâm phục bà ấy vì sự bình tĩnh đến cùng, sau đó, bà chỉ hỏi thầm tôi:

“Vậy con có thích cậu ấy không?”


Tôi ngập ngừng.


Nếu tôi không thích anh ấy, sao có thể cùng làm nhiều chuyện thân mật như vậy, còn nếu thật sự thích, tại sao cả hai chúng tôi chưa ai từng nói qua câu đó.


Mẹ tôi thấy tôi hồi lâu không trả lời, mà ôm tôi:

"Mẹ tôn trọng lựa chọn của con, con không thích cũng thì đừng sợ, cho dù cảnh sát không bảo vệ được con, mẹ cũng có thể bảo vệ con."


16.


Cuối tuần, tôi đưa Dư Kỳ đi cắt tóc.

Tóc anh ấy quá dài, và mẹ tôi không thích điều này lắm.

Dư Kỳ lúc đầu còn miễn cưỡng, nhưng sau khi bị mẹ tôi dùng chổi đuổi ra ngoài thì đành miễn cưỡng.


Aiza, sau này tôi mới phát hiện ra, sau khi Dư Kỳ thoát ra khỏi trò chơi, ngoại trừ những đặc điểm riêng của nhân vật, anh ấy không có bất kỳ sức mạnh thần kỳ nào cả.


Với khuôn mặt lạnh lùng, anh ấy bực bội kìm nén tính khí nóng nảy của mình, tức giận khi bị đuổi đi.


Mặc dù tôi đã đội mũ cho Dư Kỳ nhưng dọc đường vẫn có khá nhiều người ngắm nghía anh ấy


“Nhìn kìa, thật đẹp trai!"

"Còn để tóc dài nữa, aaa đẹp trai quá đi mất!"


Tôi hơi không vui mà kéo mũ của anh ấy xuống.

Dư Kỳ liếc nhìn tôi, sau đó chơi xấu mà cởi mũ ra luôn


TÔI: "....."


Sau khi cắt tóc, anh ấy còn đẹp hơn cả lúc trước, đường nét khuôn mặt nhìn trong trẻo hơn còn có thêm chút lạnh lùng trông vô cùng lãnh đạm, cấm dục.


Trên đường về, tôi tình cờ gặp Chu Thước.

Còn có một cô gái khác bên cạnh anh ta, có lẽ là bạn gái mới.


Ánh mắt anh ta liếc nhìn mặt Dư Kỳ vài lần, sau đó chế nhạo:

“Thẩm Niên Niên, em cũng mát tay nhỉ, mỗi năm lại đổi một người.”

???


Trước khi tôi có thể trả lời, Dư Kỳ đã kéo tôi về phía sau anh ấy.


Anh ấy lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Thước, thật lâu sau đột nhiên phun ra hai chữ: "Trà xanh"

???


Từ này rất rất không hợp với khí chất của Dư Kỳ.


Khoan đã, anh ấy học từ ở đâu vậy??


Chu Thước cũng sửng sốt, sắc mặt trắng xanh, cực kỳ khó coi.


Cho đến khi tôi kéo Dư Kỳ đi, cô gái bên cạnh hắn vẫn chăm chú nhìn Dư Kỳ, ánh mắt sáng lấp lánh: "Mịe kiếp, đẹp trai quá!"


17.


Gần đây tôi phát hiện ra rằng Dư Kỳ đã thực sự trở nên thông minh hơn.


Trí thông minh của anh ấy được phản ánh trong khả năng học tập rất nhanh chóng.


Có lẽ đó là đặc điểm của các nhân vật, anh ấy chỉ cần xem qua TV, đọc sách, thậm chí là học lớp tiếng Pháp của tôi một lần là liền có thể lặp lại đúng hết những gì đã nghe và đọc được.


Dư Kỳ ngày càng quen với cuộc sống ở thế giới này, nhưng đồng thời, cũng trở nên thờ ơ với tôi.

Không để ý và quấn lấy tôi nữa.


Lúc đầu, tôi nghĩ là do anh ấy nhớ nhà.


Sau này mới biết anh ấy rất thích xem phim tình cảm, mê mẩn mà nhìn nữ chính trong phim.


Tôi buồn bã, nghĩ rằng anh ấy hẳn đã chán tôi và chỉ thích những người đẹp hơn tôi mà thôi.


Tôi tức giận lên trang web chính thức của trò chơi, chửi bới nhân vật tai sói, cuối cùng tóm gọn trong một câu: Đàn ông chẳng có gì tốt.


Cho đến tận ba đêm sau, Dư Kỳ dường như cảm nhận được tâm trạng gần đây của tôi không ổn, anh cau mày chặn tôi sau cánh cửa, hỏi tôi có chuyện gì.


Vậy mà còn có gan hỏi tôi... ??????


Tôi vô cùng tức giận mà lên án tất cả hành vi của anh ấy, cuối cùng còn có chút mệt mỏi nói: "Muốn tìm người khác thì đi mau đi, đừng quay lại nữa."


Dư Kỳ đột nhiên mỉm cười, nhẹ nhàng mổ mổ môi tôi, nhưng không hề hôn tôi

Tôi hơi bất ngờ, vừa muốn vùng vẫy thì anh đã nắm lấy cổ tay tôi.


Giọng anh khàn khàn ghé vào cổ tôi nói: “Lúc em ghen trông rất dễ thương.”


"Anh không dám tới gần em là vì sợ mình không nhịn được.”


"Nữ vương của anh, chúng ta mau sinh một bảo bảo đi."


Hóa ra trong tình yêu, bất kỳ ngôn từ nào cũng đều rất lãng mạn.


(Hoàn)

Bình luận (0)
Đăng ký tài khoản (5s xong)

Hãy là người bình luận đầu tiên