03.
Sau đó, mọi người đều thấy tôi lẽo đẽo theo sau Lý Nhan.
Tham gia các lớp học của anh, giả vờ đọc sách mỗi khi anh đến thư viện hay đưa nước cho anh sau mỗi trận banh.
Lý Nhan đã từ chối lời tỏ tình của tôi rất nhiều lần, và lần nào cũng rất thô lỗ, nhưng tài ăn nói độc địa của anh có vẻ vô dụng với cái mặt dày của tôi —
Lần đó trong thư viện, anh hỏi nghiêm túc tôi: "Tô Trừng, cậu thích tôi vì cái gì?"
"Tất cả mọi thứ, cậu chính là gu của tôi nha, cái gì cũng thấp hợp hết.”
Tôi nở một nụ cười lấy lòng, nghiêm túc trả lời lại.
Khi đó, anh đã nói: "Tô Trừng, tôi không có ý định vừa học vừa yêu, cậu tốt nhất đừng lãng phí thời gian ở tôi."
Tôi nói: “Lý Nhan, vậy thì bây giờ tôi sẽ bắt đầu xếp hàng, chờ đến khi cậu tốt nghiệp, tôi liền có thể trở thành người yêu của cậu rồi.”
Lúc ấy, tôi theo đuổi anh ấy rất nhiệt tình, còn có chút dũng cảm, nhưng bây giờ, đến một câu cũng không nặn ra được.
Tôi tiếp tục theo đuổi anh trong một tháng, không chỉ khoa y biết tôi, mà cả trường đều biết: Tô Trừng khoa văn học điên cuồng theo đuổi Lý Nhan .
Lúc đó, tất cả các bài đăng trên confession trường đều là đánh cược, xem coi tôi có cưa đổ được anh hay không, nhưng hầu hết đều là chế giễu, cho rằng tôi không thể làm được.
Bạn cùng phòng cũng khuyên tôi nên từ bỏ.
"Tô Trừng, dù sao cậu cũng là hoa khôi khoa văn học, tại sao phải đâm đầu vào nơi không thấy ánh sáng đó chứ."
"Không được. Lý Nhan chính là ánh sáng đẹp nhất trong đêm tối. Tớ sẵn sàng đi vào đêm tối để theo đuổi ánh sáng."
Sau khi cuộc nói chuyện kết thúc, tôi liền đi ra ngoài, hôm nay Lý Nhan hôm nay có một tiết học giải phẫu, vì vậy tôi đã mua một cốc trà sữa và đợi anh ở cửa phòng thí nghiệm.
Chỉ là người tôi gặp được không phải Lý Nhan mà là Khương Nhã Nguyệt, là bạn cùng lớp và là con gái của thầy hướng dẫn của anh .
Kể từ khi tôi bắt đầu theo đuổi Lý Nhan, tôi đã tìm hiểu rất nhiều về anh, trong đó Nhã Nguyệt là cô gái được nhắc đến nhiều nhất, hầu như mọi người đều nói rằng cô ta mới là người phù hợp nhất với anh.
Đương nhiên tôi không đồng ý, Lý Nhan, đóa hoa cao lãnh đó, là của tôi!
"Cậu là Tô Trừng? Cậu nghĩ rằng Lý Nhan sẽ đồng ý hẹn hò với cậu sao? Tôi khuyên cậu nên từ bỏ sớm đi.”
Vừa thấy tôi, cô ta đã nhìn tôi bằng thái độ khinh người khiến tôi rất khó chịu.
"Tôi thích anh ấy, theo đuổi anh ấy là lựa chọn của tôi, từ bỏ hay không cũng là việc của tôi."
Không biết do sự ngang ngược hay việc theo đuổi Lý Nhan trắng trợn của tôi nhưng cô ta trông có vẻ rất ghét tôi.
"Một cô gái như cô không phù hợp với Lý Nhan đâu. Nếu anh ấy chăm học thì sẽ được tham gia Đại hội Y học toàn quốc, mở ra một tương lai rộng mở. Còn cô thì sao, chỉ là một đứa con hoang đang học năm cuối, thậm chí còn không thể tìm được việc làm, chứ đừng nói đến việc có thể giúp đỡ được cho anh ấy!"
"Tôi không cần sự giúp đỡ của bất cứ ai."
Lúc này, Lý Nhan đi ra với khuôn mặt lạnh lùng, anh bước đến bên cạnh tôi rồi kéo tôi đi.
Chính là chủ động kéo tôi đi đó!!
Hành động khiến tôi vô cùng sửng sốt và choáng váng, đợi đến khi bị dắt đi một đoạn đường dài, tôi mới kịp phản ứng.
Tất nhiên, anh ấy đã tự đưa mình đến cửa, làm sao tôi có thể để anh đi dễ dàng được.
"Lý Nhan, anh đây là đồng ý với em sao? " Tôi hỏi anh, muốn anh cho tôi một câu trả lời rõ ràng.
Khi đó, tôi theo đuổi lâu như vậy, nhưng anh lại rất thờ ơ với tôi.
Lý Nhan bình tĩnh nói: "Tôi không dẫn ai đi ngoài bạn gái mình.”
Trở lại kí túc xá vào đêm đó, tôi vui đến mức không ngủ được.
Thực ra, yêu đương với anh ấy nhẹ nhàng hơn tôi tưởng tượng, Lý Nhan trông thì lạnh lùng, nhưng lại rất ấm áp, tuy rằng cái miệng choá của anh vẫn không bỏ được.
Anh thường đứng dưới ký túc xá để chờ đưa bữa sáng cho tôi mỗi ngày, cùng tôi đến lớp mỗi khi không có tiết và làm những gì mà một người bạn trai mẫu mực sẽ làm.
Chúng tôi dự định sẽ cùng nhau đi nước ngoài sau khi tốt nghiệp, còn tính tới cả việc sinh con đẻ cái với những ngày tháng vô cùng hạnh phúc sau này.
Nhưng chúng tôi lại chia tay nhau vào gần lúc tốt nghiệp, là tôi nói ra.
Khi đó, Lý Nhan đang rất bận rộn để giành được suất học bổng duy nhất để ra nước ngoài nên không có thời gian để gặp tôi, tôi biết điều này rất quan trọng với anh nên đã âm thầm ủng hộ.
Không ngờ, Khương Nhã Nguyệt lại rất tranh thủ thời cơ đến tìm tôi.
"Tô Trừng, cậu biết hoàn cảnh gia đình của Lý Nhan không tốt. Suất học đó là cơ hội để anh vươn lên, ba tôi còn là người hướng dẫn của anh. Có nên cho anh ấy suất học hay không là do ba tôi quyết định."
"Tô Trừng, nếu hai người tiếp tục ở bên nhau, anh ấy vĩnh viễn cũng không có được vị trí này, cậu chắc hiểu ý của tôi chứ nhỉ?"
Vẫn là giọng điệu xa cách đó, nhưng thái độ của cô ta rõ ràng là đã kiên quyết hơn .
Cô ta chắc chắn rằng tôi sẽ chủ động chia tay vì việc học và tương lai của Lý Nhan.
Cô ta đã đoán đúng, tôi đã làm theo vì không muốn tiền đồ của Lý Nhan bị trì hoãn chỉ vì tôi.
Vào ngày chia tay, tôi đã cố ý nhờ bố đưa đi ăn tối, sau đó chở tôi về trường học để Lý Nhan có thể nhìn thấy.
Anh hỏi tôi lý do, cho rằng mình quá bận nên không có thời gian cho tôi, và hứa sẽ bù đắp lại cho tôi sau khi mọi thứ đã ổn định.
Có quỷ mới biết lúc đó tôi khó chịu như thế nào.
"Lý Nhan, như anh thấy, người đàn ông đó rất giàu có. Với ông ấy, em không phải làm việc mà vẫn có tiền để tiêu, nhưng anh thì có thể cho em được gì? Nếu em nhớ không nhầm, anh vẫn còn nợ tiền học phí."
"Em nghĩ thông rồi, em thích một cuộc sống giàu có chứ không phải như này"
Tôi thấy tay anh nắm chặt thành nắm đấm, rồi thất vọng buông ra, anh nhìn tôi lần cuối, quay người rời đi không nói một lời.
Sáu năm sau đó, tôi không bao giờ gặp lại anh nữa.
Sau khi chia tay Lý Nhan, tôi bận rộn chuẩn bị tốt nghiệp, không nghe được tin gì về anh nữa.
Hai tháng sau, tôi bị ngất và được đưa đến bệnh viện, lúc đó tôi mới biết mình có thai ...
04.
Mu bàn tay đột nhiên đau nhức nhắc tôi tỉnh táo lại, thì ra Lý Nhan đang rút kim ra cho tôi, do khoảng cách quá gần làm tôi có chút luống cuống.
"Tôi đã kê đơn thuốc cho cô, có hướng dẫn cách uống, chiều mai tôi sẽ quay lại truyền dịch."
Anh nói bằng giọng đều đều, với tư cách bác sĩ, anh rất có trách nhiệm với bệnh nhân.
"Cảm ơn chú đã cứu mẹ cháu, ngày mai cháu sẽ mang thức ăn ngon đến cho chú nhé."
Không biết có phải do tình máu mủ ruột thịt hay không nhưng con trai tôi có vẻ rất thích anh.
"Chú ấy không phải là trẻ con nên không cần đem đồ ăn vặt cho chú ấy đâu."
Tôi vội vàng rời khỏi giường để cái miệng của thằng bé lại, sợ rằng nếu nó còn nói nữa, gia phả dòng họ đều bị khai ra hết.
"Cảm ơn vì đã giúp, chúng tôi về trước nhé."
Nói xong, tôi kéo thằng nhóc rời đi.
Khi về đến nhà đã muộn, con trai tôi cũng ngủ quên trong xe, tôi đành bế nó lên lầu.
Đến sáng hôm sau, cơn sốt của tôi đã biến mất, không còn thấy mệt nữa .
Bên bàn ăn, con trai nói với vẻ mặt đau khổ: "Mẹ ơi, đêm qua con nằm mơ thấy chú đó.”
Thằng nhóc làm tôi bật cười, vô cùng hứng thú với giấc mơ của thằng bé.
"Con đã mơ thấy gì về chú đó?"
Có phải Lý Nhan rất được lòng trẻ con? Đã gặp là không rời, còn vào hẳn trong mơ.
Kết quả là vẻ mặt thằng bé càng đau khổ hơn, lông mày cau chặt, miệng mím lại: "Con mơ thấy chú ấy nói mình là bố con."
" Phụt!"
Tôi gần như phun hết sữa vừa uống ra, cổ họng đau rát.
Con trai của ta, đây là đang có ý định cho bà mẹ già này ra rìa sao?
Lát sau ttôi nói: "Con trai à, ăn có thể bừa, nhưng không được nói bừa. Đó không phải bố con."
Mặc dù sự thực là vậy, nhưng với ‘tình mẹ bao la như biển Thái Bình’ của mình, nếu nói ra, tôi sợ mình phải tranh giành quyền nuôi con mất.
Nghe tôi nói xong, thằng bé không còn vẻ mặt đó nữa, lập tức liền vui vẻ.
"May là không phải, nếu không thì con sợ mẹ sẽ mê mẩn cái mặt của chú ấy mà không làm tốt việc của mình. Mẹ sẽ bị biên tập viên trừ lương và rồi mẹ không thể nuôi con.”
Tôi sửng sốt, thầm nghĩ, không lẽ miệng hỗn cũng có thể di truyền hả? Cái miệng của thằng bé rõ ràng đang phát triển theo xu hướng khẩu nghiệp mà.
Để tránh cho thằng nhóc tiếp tục bàn luận về bố nó, tôi nhanh chóng chuyển chủ đề, may là nó đã chấp nhận việc không có bố từ nhỏ nên không hỏi nữa, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Vì không còn cảm nên tôi bắt tay vào viết để viết kịp hạn nộp, tôi và con trai mình đều dựa hoàn toàn vào bản thảo của tháng này để trang trải chi phí sinh hoạt cho tháng sau.
Để nuôi con trai, tôi có thể thay đổi bản tính trì hoãn của mình.
Bận rộn đến tối mặt tối mày khiến tôi quên mất lịch hẹn truyền dịch chiều nay với Lý Nhan.
Khi anh gọi tới, đầu tôi vẫn còn choáng váng:
"Alo, ai vậy ạ?"
Thật lòng, tôi không mong đợi Lý Nhan sẽ liên lạc lại với mình, dù sao thì cuộc chia tay chẳng mấy hoà bình, nào ngờ anh ấy còn giữ số của tôi.
Hơn nữa, anh ấy đã đổi số mới, nên tôi không đoán ra được người gọi là ai: “Hẹn gặp cô ở bệnh viện sau nửa giờ nữa."
Tôi có thể cảm nhận được sự lạnh lùng của đầu dây bên kia, và tôi chỉ mất một giây để nhận ra đó là giọng của Lý Nhan.
Chỉ là tôi không đáp lại lời anh.
"Không nhớ đến bệnh viện để làm gì sao?"
" ... "
"Truyền dịch."
Giọng điệu như thể anh ấy đang vừa nghiến răng vừa kìm kìm hãm cơn giận của mình.
Sau khi được anh nhắc nhở, tôi mới nhớ tới lời dặn tối qua, bảo tôi chiều nay đi truyền dịch, nhưng tôi đã hạ sốt rồi, không cần truyền nữa.
"Tôi đã hạ sốt rồi nên không cần truyền nữa."
Sự thật là tôi không muốn gặp anh, còn có sợ thằng con mình bị phát hiện ra.
Tôi tưởng mọi chuyện đã xong, ai ngờ Lý Nhan lại uy hiếp tôi:
"Nửa tiếng nữa không đến, tôi không ngại tới tận nhà để đón cô đâu."
Tôi bật cười, thầm nghĩ: ‘Dù gì anh cũng không biết nơi ở của tôi nên muốn làm gì thì tuỳ anh.’
Chỉ là tôi chưa kịp tự mãn thì đã bị đập cho quay về thực tại.
"Địa chỉ của cô có trong hồ sơ bệnh án... "
Tôi giật mình, vội hét lên: “Đừng đến, tôi lập tức tới ngay.”
Không thể để anh ấy đến khi con trai tôi đang ở nhà, hai người bọn họ càng ít tiếp xúc càng tốt, tuy nhìn không giống nhau lắm nhưng quan hệ huyết thống rất khó nói.
Cuối cùng, tôi chỉ có thể cam chịu thu dọn hành lý và đến bệnh viện.
Trước khi đi, con trai tôi hỏi: "Mẹ, mẹ có chắc là không muốn con đi cùng không?"
Tôi gật đầu: “Rất chắc chắn.”
"Nhạc Nhạc, lỡ như con đi theo mẹ và gặp lại chú kia rồi lại mơ thấy chú ấy là bố mình, con sẽ lại khó chịu cho mà coi.”
Quả nhiên, cậu bé ngoan của tôi không thích chịu thiệt thòi nên đã đóng cửa ngay trước mặt tôi.
Hãy là người bình luận đầu tiên
Nguyệt Truyện hoan nghênh các tác giả, dịch giả, nhóm dịch và các fanpage đăng truyện lên website của chúng tôi. Mọi chi tiết về nhuận bút, kiếm tiền và các thỏa thuận khác vui lòng nhắn tin trực tiếp đếnfanpage Facebook Nguyệt Truyệnhoặc email nguyettruyennet@gmail.com