Trời thành phố vào cuối thu se lạnh, những cơn gió lùa qua con hẻm nhỏ khiến những lá cây vàng úa run rẩy rơi xuống mặt đường. An Nhiên kéo cao cổ áo khoác, bàn tay ôm túi xách trước ngực, bước nhanh trên con đường quen thuộc dẫn về căn hộ thuê. Cô vừa tan ca ở tiệm thuốc Đông y, công việc không quá vất vả nhưng cũng đủ làm vai gáy cô mỏi nhừ sau một ngày đứng nghiền dược liệu, bốc thuốc cho khách. Mùi thảo dược dịu nhẹ vẫn còn phảng phất trên tóc và áo khoác, như một dấu hiệu quen thuộc của nghề.
Hôm nay cũng chẳng có gì đặc biệt. Chỉ là một ngày dài như bao ngày khác. Nếu có khác, chắc là đôi bàn tay cô đang lạnh hơn thường lệ, còn trái tim lại bình yên lạ lùng sau những năm tháng bão tố đã đi qua.
Cô cũng quên mất hôm nay là ngày gì. Chỉ biết mệt mỏi và muốn nhanh về nhà.
Khi bước đến trước cửa căn hộ, An Nhiên hơi sững lại. Từ khe cửa, cô thấy ánh sáng lạ len ra ngoài. Rõ ràng sáng nay trước khi đi làm, cô đã tắt hết đèn. Còn Tư Thần đã đi công tác. Không lẽ...Tim cô khẽ đập nhanh. Trong đầu thoáng qua một chút cảnh giác — nhưng rồi, ngay lúc cô vừa tra chìa khóa vào ổ, cửa chợt mở ra từ bên trong.
Ánh sáng vàng ấm áp tràn ra, cùng với mùi bánh kem ngọt nhẹ. Giữa phòng khách nhỏ, Tư Thần đang đứng đó — anh mặc áo len cổ tròn màu be giản dị, mái tóc đen mềm rủ xuống trán, nụ cười hơi gượng nhưng rạng rỡ. Trong tay anh là một chiếc bánh kem tròn nhỏ xinh, phía trên cắm vài cây nến đang cháy lung linh.
Và anh… đang hát. Giọng nam trầm ấm, không quá hay nhưng đủ khiến tim cô chấn động:
> “Happy birthday to you…
Happy birthday to you…”
An Nhiên chết lặng ngay ngưỡng cửa. Trong vài giây, mọi thứ như dừng lại: gió lạnh ngoài hành lang, tiếng xe xa xa, tất cả đều tan biến. Chỉ còn lại hình ảnh người đàn ông ấy, nụ cười chân thành, ánh nến lung linh phản chiếu trong đôi mắt anh.
Cô bất giác buột miệng:
— Anh…?
Tư Thần ngừng hát, nhìn cô, ánh mắt vừa dịu dàng vừa căng thẳng. Anh nâng bánh kem lên một chút, giọng khàn khàn vì hồi hộp:
— Chúc mừng sinh nhật, An Nhiên.
Cô sững người. Mãi mấy giây sau mới thốt được thành lời:
— Hôm nay… sinh nhật em à?
Anh bật cười khẽ, cái cười vừa trêu ghẹo vừa xót xa:
— Em quên thật à? Ngày hai mươi tư tháng chín. Anh nhớ.
Tim cô run lên. Một thứ cảm xúc ấm áp, mềm mại mà cô đã quên mất từ lâu chậm rãi tràn vào lồng ngực. Từng năm qua, sinh nhật với cô chẳng còn là gì đặc biệt. Thậm chí có năm cô chỉ tự mua cho mình chiếc bánh nhỏ rồi thổi nến trong căn phòng trống. Có năm còn quên cả ngày, như năm nay.
Vậy mà anh… lại nhớ.
Tư Thần bước đến gần, đặt chiếc bánh kem lên bàn nhỏ giữa phòng. Ánh nến bập bùng phản chiếu trên gương mặt anh, khiến đường nét vốn lạnh lùng bỗng trở nên ấm áp lạ lùng.
— Lại đây, ước đi, — anh nói nhẹ.
An Nhiên chần chừ một chút rồi cũng bước tới. Cô đứng trước chiếc bánh, tim đập loạn. Ánh mắt cô khẽ liếc sang anh. Người đàn ông ấy đang nhìn cô, ánh nhìn trầm tĩnh mà đầy mong đợi.
Cô khẽ nhắm mắt. Trong đầu thoáng qua bao nhiêu thứ, nhưng rồi cuối cùng cô chỉ ước một điều thật giản dị: “Mong bản thân được hạnh phúc.”
Cô mở mắt, cúi người thổi tắt những ngọn nến nhỏ. Khói trắng mỏng manh bay lên, tan dần trong không khí. Và ngay khoảnh khắc ấy, Tư Thần bỗng đưa tay ra sau lưng, rút ra một bó hoa tươi. Những cánh hoa baby trắng xen lẫn vài nhánh hồng pastel, giản dị nhưng tinh tế.
Trái tim An Nhiên khựng lại.
Tư Thần nhìn thẳng vào mắt cô, lần đầu tiên trong suốt buổi tối ấy anh không còn che giấu sự hồi hộp. Giọng anh khẽ run, nhưng rõ ràng từng chữ:
— An Nhiên… anh thích em. Thích từ rất lâu rồi.
Cô ngẩng lên, bối rối. Anh hít một hơi sâu, như lấy hết dũng khí đã kìm nén bao năm:
— Anh từng nghĩ sẽ nói vào thời điểm nào đó, nhưng… hồi đại học, anh chậm một bước. Em đã có người khác. Lúc ấy anh chỉ biết lặng lẽ chúc em hạnh phúc.
— Nhưng… lần này anh không muốn bỏ lỡ nữa. Anh không biết em có sẵn sàng không, nhưng… anh muốn ở bên em.
Không gian yên tĩnh đến mức cô nghe rõ tiếng tim mình. Mọi kỷ niệm cũ ùa về: những lần cô cô độc trong sinh nhật, những lần bị bỏ quên, những tổn thương đã hằn sâu. Và bây giờ, có người đứng trước mặt, nhìn cô như một điều quý giá, hỏi xem liệu có thể nắm tay cô.
An Nhiên không kìm được nụ cười. Một nụ cười nhẹ, run rẩy nhưng chân thành. Cô khẽ gật đầu:
— Em đồng ý.
Trong khoảnh khắc ấy, Tư Thần sững người, đôi mắt mở to không tin nổi. Rồi anh cười — nụ cười rạng rỡ hiếm thấy, gần như ngay lập tức vỡ òa. Anh vứt bó hoa sang một bên (may mà nó rơi nhẹ xuống sofa), tiến tới ôm chầm lấy cô. Vòng tay anh siết chặt, như sợ cô biến mất.
— Thật không? Em nói thật chứ? — Anh gần như trẻ con.
An Nhiên bật cười, giọng nghèn nghẹn:
— Thật. Anh đừng vui như thế chứ.
— Không được. Anh chờ câu trả lời này lâu lắm rồi, — anh nói, giọng run run nhưng đầy hạnh phúc.
Cô dựa vào vai anh, lần đầu tiên trong nhiều năm cảm thấy tim mình ấm áp đến thế. Có lẽ lần này… mình sẽ không chọn sai nữa.
Hai người ăn bánh kem cùng nhau, không cần quá nhiều lời hoa mỹ. Anh hỏi han vài chuyện nhỏ nhặt trong ngày, cô kể về khách hàng khó tính ở tiệm thuốc, về bà chủ Lưu lúc thì nghiêm khắc, lúc lại hiền dịu. Tiếng cười nhẹ nhàng vang lên trong căn hộ vốn lâu nay yên ắng.
Đến khi gần nửa đêm, Tư Thần nhìn cô, ánh mắt hơi nghiêm túc hơn:
— Ngày mai… anh muốn đưa em về gặp ba mẹ.
An Nhiên tròn mắt:
— Gặp… gia đình anh?
Anh gật đầu, giọng chắc nịch:
— Ừ. Anh muốn giới thiệu em với họ.
Cô bối rối, tim đập nhanh. Mọi chuyện đến hơi gấp gáp, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của anh — ánh mắt chứa đầy quyết tâm và dịu dàng — cô không thể từ chối.
— Em… chưa chuẩn bị gì cả… — cô lắp bắp.
Tư Thần mỉm cười, đưa tay khẽ vuốt mái tóc cô:
— Chỉ cần là em, đã đủ rồi.
An Nhiên khẽ cắn môi. Trong lòng, có chút hồi hộp, có chút lo sợ, nhưng cũng có niềm tin len lỏi. Có lẽ lần này, cô nên cho bản thân một cơ hội thật sự.
Đêm hôm đó, An Nhiên về phòng,cô đứng tựa cửa sổ nhìn ra ngoài bầu trời. Cô đặt tay lên ngực mình. Trái tim đang đập dồn dập, nhưng không phải vì sợ hãi, mà là vì hy vọng.
Cô mỉm cười khẽ, một nụ cười chưa từng xuất hiện suốt bao năm qua.
Buổi sáng sớm, ánh nắng nhạt xuyên qua rèm cửa, len vào căn phòng nhỏ của An Nhiên. Cô mở mắt, đầu vẫn còn hơi choáng bởi đêm qua quá nhiều cảm xúc. Ánh nhìn đầu tiên của cô chạm phải một bó hoa baby trắng đặt ngay ngắn trên bàn. Tim cô chợt mềm đi. Hình ảnh Tư Thần đêm qua — gương mặt rạng rỡ khi nghe cô đồng ý — như một thước phim vẫn quay chậm trong đầu.
Cô đang mơ màng thì tiếng gõ cửa vang lên.
— An Nhiên, dậy chưa? — Giọng Tư Thần vọng vào, vừa dịu dàng vừa thấp thỏm.
Cô bật dậy, vội vàng chỉnh lại áo ngủ rồi chạy ra mở cửa. Anh đứng đó, tay cầm túi giấy, vẫn là bộ dáng giản dị nhưng sạch sẽ gọn gàng. Ánh mắt anh nhìn cô khẽ mềm đi, rồi hơi ngượng:
— Anh… chuẩn bị xe xong rồi. Chuẩn bị đi thôi.
— Đi đâu? — Cô ngơ ngác.
— Hôm qua anh nói rồi đấy. Hôm nay… anh muốn dẫn em về nhà. — Giọng anh nhỏ hơn, nhưng vẫn kiên định.
An Nhiên đứng hình vài giây, đầu óc chưa kịp tỉnh hẳn đã thấy tim nhảy thình thịch.
— Nhanh thế sao? Em chưa chuẩn bị gì hết…
Tư Thần khẽ cười, đưa tay xoa nhẹ mái tóc rối của cô:
— Em chỉ cần là chính em. Không cần chuẩn bị gì khác.
Câu nói đơn giản nhưng khiến tim cô run lên. Cô hít một hơi sâu, rồi gật đầu. Dẫu trong lòng có trăm nỗi bối rối, nhưng ánh mắt kiên định của anh khiến cô thấy an tâm.
Trên đường đến nhà anh, An Nhiên cứ ngồi im, tay vô thức mân mê túi xách. Cô nhìn cảnh vật lùi dần ngoài cửa kính, đầu óc hỗn loạn: Mình đang làm gì thế này? Mới đồng ý hôm qua, hôm nay đã đi ra mắt phụ huynh. Có quá nhanh không?
Nhưng khi liếc sang bên, thấy Tư Thần đang lái xe nghiêm túc, bàn tay anh nắm vô-lăng vững chãi, khóe môi khẽ cong vì niềm vui không giấu nổi, lòng cô lại dịu xuống. Người đàn ông này, từ ánh mắt đến từng hành động, đều rõ ràng và chân thành. Không vội vã hời hợt, mà như thể đã chờ khoảnh khắc này quá lâu.
— Nhà anh… xa không? — Cô khẽ hỏi, phá tan im lặng.
— Không xa lắm. — Anh liếc nhìn cô, giọng trầm ấm. — Gần tiệm thuốc em làm.
An Nhiên giật mình:
— Gần tiệm thuốc?
Tư Thần cười nhẹ, không giải thích thêm, chỉ nắm chặt vô-lăng hơn.
Xe rẽ vào một con đường yên tĩnh, rợp bóng cây xanh. Những căn nhà mang phong cách Á Đông hiện đại san sát nhưng vẫn giữ nét ấm áp. Khi xe dừng trước một cánh cổng sắt đen sang trọng, An Nhiên hơi căng thẳng. Tim cô đập nhanh như trống.
Cánh cổng mở ra, Tư Thần đưa xe vào sân. Căn nhà hai tầng mang kiến trúc pha trộn hiện đại và cổ điển, vườn trước đầy hoa xanh lá, thoang thoảng mùi thảo dược. Cảnh này quen quen…
Khi cửa chính mở ra, một giọng nữ quen thuộc vang lên:
— Về rồi à, Tư Thần?
An Nhiên sững người. Người phụ nữ bước ra chính là bà chủ Lưu của tiệm thuốc Đông y!
— Bà… bà chủ?! — An Nhiên thốt lên.
Bà Lưu thoáng bất ngờ khi thấy cô, nhưng nhanh chóng mỉm cười hiền hậu, như thể đã đoán trước:
— Ồ… thì ra là An Nhiên.
An Nhiên trố mắt, đầu óc quay cuồng: Sao lại… là mẹ anh?
Cô quay sang nhìn Tư Thần, ánh mắt đầy dấu chấm hỏi. Anh nhún vai, nở nụ cười nhỏ đầy ý trêu ghẹo:
— Anh chưa kịp nói thôi.
— Trời đất ơi… — An Nhiên lắp bắp, vừa xấu hổ vừa hoang mang.
Bà Lưu cười khẽ, tiến đến nắm lấy tay cô:
— Con làm ở tiệm của bác cũng mấy tháng rồi, phải không? Không ngờ hôm nay lại đến nhà bác với tư cách bạn gái của Tư Thần.
An Nhiên đỏ mặt, cúi đầu lí nhí:
— Dạ… con cũng không nghĩ…
— Con bé đáng yêu quá. — Bà Lưu quay sang nhìn con trai, ánh mắt pha chút trêu chọc. — Con giỏi lắm nhỉ, giấu mẹ kỹ thật.
Tư Thần hơi gãi đầu, nhưng ánh mắt lại không giấu được sự hạnh phúc. Anh nắm nhẹ tay An Nhiên, như để trấn an.
Sau vài câu chào hỏi, bà Lưu dẫn cô vào nhà. Không khí trong căn nhà ấm áp và thân thuộc: mùi gỗ, mùi trà, mùi thảo dược phảng phất — giống hệt tiệm thuốc nhưng ấm hơn.
Bà Lưu nhẹ nhàng:
— Con cứ tự nhiên nhé. Hôm nay bác không báo trước gì, nhưng coi như gia đình gặp mặt lần đầu.
An Nhiên gật đầu rối rít, trong lòng vừa nhẹ nhõm vì bà hiền, vừa xấu hổ vì tình huống bất ngờ.
Tư Thần kéo cô lên lầu:
— Lên phòng anh một chút nhé, anh muốn cho em xem cái này.
Phòng Tư Thần gọn gàng, tối giản, nhưng khi mắt An Nhiên quét qua, tim cô bỗng khựng lại. Trên kệ sách, tường và cả bàn làm việc… đều có ảnh cô. Không nhiều đến mức đáng sợ, nhưng đủ để thấy anh đã dõi theo cô từ lâu: tấm ảnh cô đứng trong sân trường, ảnh cô cười bên quán cà phê nhỏ, vài bức chụp lén từ xa.
Cô quay phắt lại, bàng hoàng:
— Anh… đây là…
Tư Thần đứng sau, không né tránh ánh nhìn của cô. Anh tiến lại gần, giọng nhẹ nhưng chắc:
— Anh thích em từ hồi cấp ba, rồi đại học… Anh vẫn giữ vài tấm ảnh. Không phải để theo dõi, chỉ là… anh sợ quên mất một người từng làm tim mình rung động.
An Nhiên lặng người. Ánh mắt anh bình tĩnh, không có chút gì mập mờ hay xấu hổ, chỉ có sự chân thành.
Anh tiếp tục, giọng khẽ trầm xuống:
— Lúc định tỏ tình thì em đã có người yêu. Anh không muốn chen vào, chỉ âm thầm chúc em hạnh phúc. Nhưng… nhiều năm rồi, anh vẫn không quên được em.
— Lần này, anh không muốn bỏ lỡ nữa.
Những lời ấy như một làn gió ấm len vào từng kẽ tim. An Nhiên không ngăn được cảm xúc dâng trào. Cô bước tới, bất ngờ ôm chầm lấy anh.
— Cảm ơn anh… vì đã chờ em. — Giọng cô nghẹn lại.
Tư Thần thoáng sững, rồi siết chặt cô trong vòng tay. Anh hơi run, nhưng vẫn dịu dàng như thể đang nâng niu điều quý giá nhất.
Cô ngẩng lên, nhìn sâu vào mắt anh, và lần đầu tiên trong đời, cô chủ động:
— Em cũng thích anh.
Chưa kịp để anh phản ứng, cô khẽ nhón chân, đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ. Chỉ là chạm khẽ, nhưng đủ làm cả hai tim đập dồn dập. Anh sững lại nửa giây, rồi đáp lại — vụng về nhưng đầy yêu thương.
Ngay lúc bầu không khí đang trở nên ấm áp, cửa phòng bất ngờ bật mở.
— Hai đứa xuống ăn cơm đi… — Giọng bà Lưu vang lên, rồi ngưng bặt.
Bà đứng ở cửa, ánh mắt thoáng ngạc nhiên rồi nở nụ cười đầy ẩn ý. An Nhiên lập tức giật lùi ra, mặt đỏ bừng. Tư Thần cũng lúng túng ho nhẹ, nhưng vẫn bình tĩnh nắm tay cô, không buông.
— Dạ… con xuống liền mẹ. — Anh cười trừ.
Bà Lưu lắc đầu nhẹ, mỉm cười hiền từ:
— Nhanh lên nhé.
Cửa khép lại. An Nhiên che mặt, lí nhí:
— Trời ơi… em xấu hổ chết mất.
Tư Thần bật cười khẽ, đưa tay chỉnh lại tóc cô:
— Không sao. Mẹ anh dễ lắm. Với lại… mẹ thích em.
— Thích gì chứ… em quê chết được. — Cô lườm anh, nhưng trong lòng lại ấm áp lạ thường.
Bữa cơm gia đình hôm ấy giản dị nhưng ấm cúng. Bàn ăn bày những món truyền thống: canh gà hầm thuốc Bắc, cá hấp, rau luộc . Ông Lưu — ba Tư Thần — trông nghiêm nghị nhưng ánh mắt hiền từ, thỉnh thoảng mỉm cười khi nhìn hai đứa.
— Con bé làm ở tiệm thuốc nhà mình đúng không? — Ông hỏi.
An Nhiên hơi khựng, gật đầu:
— Dạ, vâng ạ.
— Giỏi lắm. Thần, con mắt nhìn người tốt đấy. — Ông quay sang con trai, giọng vừa nghiêm vừa vui.
Tư Thần mỉm cười, khẽ nắm tay An Nhiên dưới gầm bàn. Cô giật mình, tim lại đập loạn.
Bà Lưu ân cần gắp thức ăn cho cô:
— Ăn nhiều vào con. Gầy quá đấy. Ở tiệm chắc mệt lắm phải không?
— Dạ không ạ, con làm cũng quen rồi… — An Nhiên đáp, giọng nhỏ nhẹ.
Không khí trong bữa cơm nhẹ nhàng đến lạ. Không ai tra hỏi khó xử, không áp lực hay dè bỉu, chỉ có sự ấm áp chân thành. An Nhiên thoáng thấy sống mũi cay cay. Đã bao lâu rồi cô không được ngồi trong một bữa cơm gia đình đúng nghĩa? Từ ngày ba mẹ ly hôn, rồi cuộc sống bôn ba, cô dần quên mất cảm giác này.
Tư Thần nhận ra sự xúc động của cô, khẽ siết tay cô dưới bàn, ánh mắt dịu dàng như một lời an ủi.
Bữa ăn kết thúc, bà Lưu vừa dọn dẹp vừa quay sang nói nhẹ với An Nhiên:
— Con cứ thoải mái nhé. Nhà này lúc nào cũng chào đón con.
An Nhiên cười, giọng run run:
— Dạ… con cảm ơn cô… à, .
Bà Lưu bật cười hiền, gật đầu. Tư Thần ở bên cạnh, ánh mắt đầy tự hào.
Trên đường đưa cô về, Tư Thần không nói nhiều. Anh chỉ lặng lẽ nắm tay cô, bàn tay ấm áp và chắc chắn. Khi xe dừng trước căn hộ của cô, anh quay sang, giọng khẽ nhưng sâu lắng:
— An Nhiên… từ nay, đừng sợ cô đơn nữa. Anh ở đây.
Cô nhìn anh, trái tim như được ai đó khâu lại những vết rách đã cũ. Nụ cười của cô nhẹ nhưng vững chãi:
— Vâng… em tin anh.
Tư Thần cười, ánh mắt long lanh niềm hạnh phúc. Anh cúi xuống, đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ, rồi mới buông tay.
Khi An Nhiên bước
vào nhà, cô chạy ùa lên phòng đóng cửa lại, cô tựa lưng vào cửa, hít sâu. Trái tim cô đang đập rộn ràng, nhưng không còn nỗi sợ nào nữa. Lần đầu tiên sau bao năm, cô cảm thấy mình được thuộc về.
Và có lẽ, lần này… tình yêu sẽ không còn là nỗi đau.
Hãy là người bình luận đầu tiên
Nguyệt Truyện hoan nghênh các tác giả, dịch giả, nhóm dịch và các fanpage đăng truyện lên website của chúng tôi. Mọi chi tiết về nhuận bút, kiếm tiền và các thỏa thuận khác vui lòng nhắn tin trực tiếp đếnfanpage Facebook Nguyệt Truyệnhoặc email nguyettruyennet@gmail.com