TÔI DẠY HỎNG NAM CHÍNH RỒI

[4/12]: Chương 4

Tôi thậm chí còn không biết chỗ lấy nước nóng ở đâu.


Tôi hít sâu một hơi, có chút không dám nhìn vào mắt anh.


Giọng hệ thống vang lên: [Lâm Hiểu, cô…]


[Tôi biết.]


Tôi cắt ngang lời hệ thống.


Đầu ngón tay nắm chặt đến trắng bệch, tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Đoàn Kiều.


Từng chữ một vang lên, giọng nói vô cùng lạnh lùng: "Không cần."


Tôi nói: "Cậu dựa vào cái gì mà nghĩ tôi sẽ chờ loại người như cậu năm năm?"


Người như Đoàn Kiều, lạnh lùng hung hãn, thoạt nhìn cái gì cũng làm được.


Thì ra cũng sẽ bị vài câu nói làm cho tinh thần hoảng hốt, hốc mắt đỏ hoe.


Anh nắm chặt tay, cuối cùng lại bất lực buông ra, cúi đầu, giọng điệu không nghe ra cảm xúc: "Phải rồi, loại người như tôi sao xứng."


Loại người nào? Loại người nghèo hèn thấp kém.


Đánh tan ánh sáng trong mắt một người, thì ra dễ dàng như vậy.


Chỉ cần vài câu nói nhẹ bẫng.


Tôi biết Đoàn Kiều sẽ không tìm tôi nữa.


Bởi vì anh đã nhiều lần đâm đầu vào chỗ chết rồi.


15


Gần đến kỳ thi đại học, thầy giáo bảo mỗi người viết điều mình muốn nhất rồi dán lên tường.


Có người viết hy vọng thi đỗ vào trường đại học mình mong muốn.


Có người viết muốn trở thành vũ công ưu tú nhất.


Chỉ có Đoàn Kiều, viết ngắn gọn một chữ: Tiền.


Những thiếu niên thiếu nữ mười tám mười chín tuổi, đều có chút thanh cao khó hiểu.


Trong miệng chỉ nói chuyện thơ ca và những điều xa xôi, khinh thường những thứ tiền bạc tầm thường.


Cho nên lời nói thẳng thắn như vậy, khiến không ít người bật cười.


Chỉ có tôi nhìn chằm chằm vào chữ kia, có chút thất thần.


Hệ thống nói: [Thiết lập nhân vật của cô vốn là để kích thích khát vọng tiền bạc của nam chính, để hắn không cam tâm mãi ở tầng lớp dưới đáy, từ đó về sau không từ thủ đoạn leo lên.]


[Lâm Hiểu, cô hoàn thành nhiệm vụ khá tốt.]


Tôi nghe hệ thống khen ngợi hiếm thấy, không lên tiếng.


Hệ thống muốn đưa tôi đến ngày cuối cùng.


Tôi không nhịn được vẫn muốn nhìn Đoàn Kiều lần cuối.


Chiều tà ở bến tàu, vẫn còn rất nhiều người đang làm việc.


Đoàn Kiều im lặng khuân vác hàng, tấm lưng rắn chắc ướt đẫm mồ hôi.


Anh còn trẻ như vậy, mười tám tuổi, đáng lẽ vẫn còn được gia đình nuông chiều.


Không hợp với đám người trung niên đã lăn lộn ngoài xã hội nhiều năm ở bến tàu.


Nhưng anh lại rất thành thạo, như thể đã làm việc này nhiều năm rồi.


Tôi trốn sau cây đại thụ, lặng lẽ nhìn Đoàn Kiều.


Nhìn anh làm việc, rồi lại nhìn anh rời đi.


Trên đường về nhà, Đoàn Kiều ghé vào hiệu thuốc.


Tôi biết, đó là thuốc mua cho bà nội anh.


Đoàn Kiều không hề quay đầu lại, lạnh nhạt đi về phía trước.


Đúng lúc này, đột nhiên từ trong hẻm nhỏ xông ra một đám người.


Bọn họ cầm gậy, không nói một lời, xông thẳng về phía Đoàn Kiều.


Đoàn Kiều đánh nhau rất giỏi, mấy chiêu đã hạ gục người đi đầu.


Nhưng người quá đông, một sơ suất, gậy đã đánh vào đầu gối Đoàn Kiều.


Đoàn Kiều kêu lên một tiếng đau đớn, ngẩng đầu lên, đá bay kẻ đánh mình.


Nhưng đã không kịp nữa, những người khác đồng loạt xông lên.


Tôi nhìn Đoàn Kiều bị đánh đến phun máu, sốt ruột muốn xông ra.


Nhưng bị hệ thống quát lớn: [Không được, đây là lần đầu nam chính gặp Thẩm Vi, thuộc hạ đầu tiên của hắn, cô không được nhúng tay!]


Bước chân tôi khựng lại.


Đầu Đoàn Kiều bị đè mạnh xuống đất, gậy như mưa rơi xuống người anh.


Tim tôi thắt lại, lại không nhịn được nhấc chân.


Giọng hệ thống lạnh lùng:


[Đây là chuyện nam chính trưởng thành nhất định phải trải qua, hắn phải gặp Thẩm Vi, mới có thể tiếp tục cốt truyện sau này.]


[Nam chính không thể nghèo khổ cả đời, tương lai hắn sẽ công thành danh toại, quyền cao chức trọng.]


Tôi đứng đờ người tại chỗ, nhìn chằm chằm vào vết máu trên trán Đoàn Kiều.


Mà đúng lúc này, Đoàn Kiều đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào tôi.


Anh nhìn thấy tôi.


Giọng hệ thống đồng thời vang lên.


Giọng điệu của nó chưa từng nghiêm khắc như vậy:


[Lâm Hiểu, nam chính có tương lai của hắn, cô không gánh nổi hậu quả của việc thay đổi cốt truyện.]


[Cô muốn hắn cả đời ở bến tàu khuân vác hàng sao?]


[Đừng mềm lòng, bây giờ lập tức quay người rời đi.]


Tôi và Đoàn Kiều nhìn nhau trong tiếng ồn ào hỗn loạn đầy bạo lực và máu me.


Đoàn Kiều bị đánh đến gần như không còn hơi sức, đôi mắt kia vẫn nhìn chằm chằm vào tôi.


Anh nhìn tôi như vậy, nhưng tôi lại dời mắt đi.


Trong ánh mắt nóng rực phía sau.


Tôi mặt không cảm xúc quay người, nhanh chóng rời đi.


16


Hệ thống nói đúng.


Sau khi tôi rời đi, quả nhiên Thẩm Vi xuất hiện.


Cô ấy hoảng hốt báo cảnh sát, gọi 120, đưa Đoàn Kiều vào bệnh viện.


Tôi lén lút vào phòng bệnh.


Người nằm trên giường bệnh sắc mặt tái nhợt, toàn thân đều là những vết bầm tím đáng sợ.


Tôi hoàn toàn không dám tưởng tượng lúc đó Đoàn Kiều đã đau đớn đến mức nào.


Nhiều người như vậy, ra tay tàn nhẫn như vậy...


Tôi nhìn một lúc lâu, mới run rẩy đưa tay khẽ chạm vào má Đoàn Kiều.


[Giúp cậu ấy giảm bớt đau đớn đi, tôi có thể dùng điểm tích lũy đổi, coi như tôi cầu xin cậu, được không?]


Tôi nói ra cũng không ôm quá nhiều hy vọng.


Nhưng hệ thống vốn luôn khó tính, lúc này lại phá lệ đồng ý yêu cầu của tôi.


Tôi nhìn Đoàn Kiều nhíu mày vì đau đớn dần giãn ra.


Cuối cùng cũng thở phào một hơi, cảm giác đau nhức trong lòng cũng vơi đi một chút.


Tôi cứ nhìn Đoàn Kiều như vậy rất lâu.


Đến khi hệ thống mất kiên nhẫn thúc giục tôi mau chóng nhảy thời gian.


[Dùng điểm tích lũy của tôi chữa bệnh cho bà nội Đoàn Kiều đi, tôi biết cậu có thể làm được.]


Hệ thống há miệng: [Nhưng mà…]


Tôi cắt ngang lời nó: [Bà nội cậu ấy cũng không xuất hiện nhiều, chỉ cần để bà sống tiếp để bầu bạn với Đoàn Kiều, chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến cốt truyện sau này.]


Hệ thống dừng lại một chút, nói: [Tôi chỉ muốn nói, nếu thật sự chữa khỏi, cô sẽ dùng hết tất cả điểm tích lũy của mình.]


Tôi nói: [Không sao, dùng hết đi.]


Những điểm tích lũy đó, hệ thống nói, có thể đổi được rất nhiều đạo cụ hữu ích.


Nhưng bây giờ tôi không quan tâm nữa, tôi chỉ muốn làm gì đó để bù đắp cho sự áy náy trong lòng.


Giọng hệ thống có chút lạnh nhạt: [Đây là lần thứ ba tôi nói, Lâm Hiểu, mềm lòng không phải là chuyện tốt.]


Tôi không trả lời hệ thống, tiếng tích tắc của việc nhảy không gian vẫn đang thúc giục.


Tôi quay đầu nhìn Đoàn Kiều lần cuối.


"Tạm biệt."


Giọng tôi rất nhẹ.


Lần sau gặp lại đã là năm năm sau rồi.


Nhưng đến lúc đó quan hệ giữa chúng tôi sẽ không còn như bây giờ nữa.


Đùa giỡn lòng người, lạnh lùng sỉ nhục, thấy chết không cứu.


Những việc tôi đã làm, Đoàn Kiều chắc hẳn hận tôi đến chết rồi.


Giống như trong sách, lòng đầy thù hận muốn trả thù tôi.


Vừa gặp mặt đã vạch trần thân phận thiên kim giả của tôi.


Khiến tôi thân bại danh liệt, đem những tủi nhục đã phải chịu trả lại cho tôi từng chút một.


Vốn dĩ nên là như vậy.


Tôi nghĩ vậy.


17


Tôi bị đưa vào không gian hệ thống.


[Nơi này thời gian trôi khác với thế giới bên ngoài, cô có thể nghỉ ngơi một tháng ở đây, sẽ nhảy đến năm năm sau, coi như cho cô nghỉ phép.]


Hệ thống nói vậy, nhưng tôi vẫn ỉu xìu, chẳng có chút tinh thần nào.


Một tuần sau, tâm trạng tôi mới khá hơn một chút.


Thiết bị ở đây rất đầy đủ, nào là đồ ăn vặt, trái cây, cả TV và máy chơi game nữa.


Dù có dùng con mắt khó tính nhất, cũng chẳng thể chê được điểm gì.


Nhưng tối nào tôi cũng ngủ không ngon giấc.


Những giấc mơ kỳ quái luôn khiến trán tôi toát mồ hôi lạnh.


Tỉnh dậy rồi, lại khó mà nhớ nổi nội dung giấc mơ.


Hệ thống lạnh lùng quan sát, đột nhiên nói: [Nếu cô cần, tôi có thể tách ký ức trước đây của cô ra, trực tiếp làm nhiệm vụ từ mốc năm năm sau.]


Tôi khựng lại: [Không cần thiết.]


Tôi mỉm cười với hệ thống: [Giữ lại ký ức, mới có thể giữ vững hình tượng, hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn, đúng không?]


Hệ thống liền không nhắc đến nữa.


Không biết từ khi nào, hệ thống vốn luôn nghiêm khắc, nóng nảy, giờ rất ít khi mắng mỏ hay châm chọc tôi.


[Tôi mắng cô thì sao? Cô chẳng lẽ không đáng bị mắng à, hơn nữa, tôi cũng có nói là tôi ghét cô đâu.]


Hệ thống nghe tôi hỏi vậy, chỉ ném lại một câu rồi quay người rời đi.


18


Năm năm sau.


Tôi đứng ở cửa sân bay.


Tài xế gọi điện thoại nói xe bị hỏng giữa đường.


Tôi hết cách, đành định bắt taxi đến dự tiệc.


Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo gọi tôi lại: "Lâm Hiểu!"


Là Chu Ngang, một người trong giới, cũng là bạn học hồi tiểu học của tôi.


"Đúng là cậu rồi, từ hồi thi đại học xong cậu đi du học, tính ra chúng ta cũng mấy năm không gặp rồi."


Chu Ngang nhiệt tình chào hỏi, tiện tay kéo vali của tôi:


"Lần này cậu cũng về tham gia tiệc của nhà họ Lục à, vừa hay, chúng ta đi cùng nhau luôn."


Tôi nghĩ bụng, cũng đỡ phải bắt taxi, liền gật đầu.


"Thật ra tớ cũng đến đây đón bạn, không ngờ lại gặp được cậu."


Tôi vừa trò chuyện với Chu Ngang, vừa mở cửa xe.


Nhưng giây tiếp theo, tôi lại cứng đờ người ở cửa.


Chu Ngang vẫn vô tư thúc giục:


"Lên xe đi, tiện thể giới thiệu với cậu luôn, đây là bạn đại học của tớ, cũng là tổng giám đốc tập đoàn Sơ Thăng, lần này cũng đến dự tiệc, cậu ấy tên là..."


"Lâm tiểu thư..."


Chu Ngang còn chưa dứt lời thì đã bị cắt ngang.



Bình luận (0)
Đăng ký tài khoản (5s xong)

Hãy là người bình luận đầu tiên