Tôi xuyên thành mẹ kế của nữ phụ độc ác

[2/8]: Chương 2

3.


"Đồng chí cảnh sát, anh đừng tin lời cô ta! Loại người đi phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, thì có chuyện gì mà không dám nói!"


Cô ta nói lớn, giọng đầy châm chọc.


Rõ ràng tôi đã giải thích cặn kẽ, nhưng cô ta vẫn cố tình tìm cách khiến tôi khó xử.


Vì có những người, họ không cần biết đâu là sự thật – họ chỉ muốn làm tổn thương người khác mà thôi.


Lúc này, cánh cửa bật mở.


Một người đàn ông mặc vest bước vào, dáng vẻ trầm tĩnh, khí chất sắc bén.


Anh ta có gương mặt tuấn tú, ánh mắt lạnh lùng, mang theo khí thế khiến cả căn phòng như lặng đi.


Anh đi tới bên tôi, giọng trầm ổn vang lên:


"Đây là vợ tôi, Quý Tư Nhiên. Nếu cô còn tiếp tục vu khống, tôi e rằng vụ này sẽ không chỉ dừng lại ở đây đâu."


Mẹ của Trần Tử Hằng sững người, ánh mắt đảo qua lại giữa hai chúng tôi, vẻ kinh ngạc hiện rõ trên mặt.


"Hệ thống nhắc nhở: nhân vật mục tiêu - Từ Sâm, chồng của Quý Tư Nhiên."


Thì ra, sau khi xe cảnh sát xuất hiện ở cổng trường, nhóm phụ huynh đã bàn tán rầm rộ.


Nghe tin con gái bị bắt nạt, Từ Sâm lập tức hủy cuộc họp, đưa luật sư tới thẳng đồn cảnh sát.


Anh nhìn tôi, giọng hơi trầm:


“Em không sao chứ?"


Tôi khẽ lắc đầu:


"Không sao, em xử lý được."


Từ Sâm gật nhẹ, rồi cúi xuống nhìn Từ Tri Miểu:


"Xin lỗi con, Miểu Miểu. Bố không biết con đã phải chịu những chuyện này."


Anh ngừng một lát, ánh mắt thoáng mềm đi:


"Bố và… mẹ sẽ không bỏ qua cho kẻ b//ắt n//ạt con, được chứ?"


Luật sư đi cùng Từ Sâm nhanh chóng phối hợp cùng cảnh sát trích xuất camera giám sát.


Trong đoạn video, cậu bé kia rõ ràng dùng dao rọc giấy cắt váy của Tri Miểu, còn cố ý véo vào đùi con bé khi thấy đối phương không phản kháng.


Khi sự thật hiện ra, cậu bé đỏ bừng mặt, bật khóc nức nở:


"Con chỉ… chỉ muốn chơi với bạn thôi mà!"


Mẹ cậu ta vẫn cố chống chế:


"Trẻ con chơi đùa một chút thì có sao!"


Viên cảnh sát ngồi đối diện khẽ gõ ngón tay lên bàn, giọng nghiêm nghị:


"Đây không phải trò đùa. Hành vi này có thể cấu thành tội quấy rối trẻ em."


Sắc mặt hai mẹ con lập tức trắng bệch.


Người phụ nữ kia vẫn cố gào lên:


“Trẻ con mà, ai chẳng nghịch một chút!"


Tôi cười lạnh:


"Nếu cô phát hiện trên người con mình có cả chục vết bầm, liệu cô còn thấy ‘nghịch một chút’ là chuyện nhỏ không?"


Cô ta nghẹn lời, bực bội quay sang đánh nhẹ vào đầu con trai:


"Còn không mau xin lỗi!"


Trần Tử Hằng đỏ mặt, lí nhí nói như muỗi kêu:


"Xin lỗi..."


Vì cậu bé mới sáu tuổi, cảnh sát và luật sư đều đề nghị hòa giải.


Mẹ cậu ta lại ngẩng cao đầu:


"Trẻ con phạm lỗi là chuyện bình thường, vừa rồi cũng xin lỗi rồi, tôi sẽ dạy lại nó."


Tôi giơ tay ngăn lại:


"Khoan đã."


Tôi lật bản thỏa thuận mà luật sư vừa soạn xong, giọng điềm đạm:


"Trẻ vị thành niên gây ra tổn thương vẫn phải bồi thường thiệt hại vật chất — bao gồm chi phí y tế và tổn thất tinh thần."


Cô ta khinh khỉnh móc ra năm nghìn tệ:


"Không cần thối lại."


Tôi mỉm cười, ra hiệu cho Tri Miểu bước tới:


"Chiếc váy con cô cắt hỏng là hàng đặt riêng, giá mười một vạn."


Người phụ nữ tròn mắt:


"Cái gì? Sao lại đắt như thế!"


Cô ta lục tìm trên mạng nhưng dĩ nhiên sẽ không có.


Tôi nhàn nhã đáp:


"Đó là chiếc váy chồng tôi đặt riêng cho Miểu Miểu trong triển lãm của nhà C, độc bản. Tôi sẽ gửi tài liệu xác thực và hóa đơn cho cô qua luật sư. Mong cô bồi thường đầy đủ để tránh tranh chấp không cần thiết."


Mặt cô ta cứng đờ, tức đến run người - như thể vừa bị tôi tát một cái vào mặt bằng tiền vậy


4.


Từ Sâm – tổng giám đốc một công ty niêm yết, nắm hơn nửa cổ phần nhà họ Từ, trẻ tuổi, tài năng, trầm tĩnh.


Dù đã có con gái, anh vẫn là “miếng bánh ngon” mà bao nhà quyền quý khao khát.


Với anh, huyết mạch của người anh trai đã mất quan trọng hơn mọi nhu cầu tình cảm riêng.


Anh từng thử quen vài tiểu thư danh môn, nhưng chẳng ai có đủ kiên nhẫn để chăm sóc một đứa trẻ.


Cuối cùng, anh chọn một cuộc hôn nhân hợp đồng.


Và người được chọn — chính là tôi.


Ngày ấy, sau buổi phỏng vấn, khi tôi đang rời khỏi tòa nhà, anh bỗng đứng trước cửa, hỏi một câu khiến tôi sững sờ:


"Em có sẵn lòng kết hôn hợp đồng với tôi không?"


Tôi – Quý Tư Nhiên, xuất thân nông thôn, nhờ nỗ lực mà thi đỗ C9, bảo vệ thành công luận văn nghiên cứu.


Giữa hàng loạt lời mời từ các tập đoàn lớn, tôi lại dừng ánh mắt ở bản hợp đồng của Từ Sâm.


Mỗi tháng ba mươi vạn – đổi lấy danh phận “vợ trên danh nghĩa” và nhiệm vụ chăm sóc Từ Tri Miểu.


Ban đầu, tôi chỉ nghĩ đến tiền. Nhưng dần dần, tôi lại mong có được cả trái tim anh.


Song, ánh mắt Từ Sâm chưa từng dừng lại nơi tôi – anh chỉ quan tâm tới cô con gái bé bỏng mà vợ trước để lại.


Sự lạnh nhạt ấy khiến Quý Tư Nhiên trước kia bắt đầu trút giận lên Từ Tri Miểu.


Một người phụ nữ được giáo dục tốt, nhưng lại cố tình dạy con sai lệch, để rồi gieo bóng tối vào tâm hồn một đứa trẻ.


Còn tôi – người xuyên vào cơ thể cô ấy – thì không như thế.


Tôi có đạo đức nghề nghiệp. Đã nhận tiền, thì phải làm cho tròn vai.


Trở về nhà, tôi lập tức gọi bác sĩ gia đình tới xử lý vết thương cho Tri Miểu.


Trong phòng ngủ, chỉ còn lại tôi và Từ Sâm.


Anh day trán, vẻ mệt mỏi: "Không ngờ Miểu Miểu lại gặp chuyện như vậy ở trường…"


Tôi khẽ nói với hệ thống: "Nếu anh ấy cho rằng tôi không chăm sóc tốt Miểu Miểu và đuổi tôi đi, thì nhiệm vụ coi như thất bại rồi!"


Không được để chuyện đó xảy ra.


Trước khi Từ Sâm kịp mở lời, tôi đã chủ động nhận lỗi:


“Xin lỗi, thời gian qua là lỗi của em. Em nghĩ trẻ con nên có không gian riêng để phát triển, nên đã lơ là, khiến con bé bị tổn thương. Nếu anh muốn truy cứu trách nhiệm, có thể trừ lương tháng này của em."


Miễn đừng đuổi là được, trừ tiền thì không sao cả.


Anh nhìn tôi, có vẻ bất ngờ — dường như không ngờ tôi lại thẳng thắn nhắc tới mối quan hệ tiền bạc giữa chúng tôi như vậy.


Bởi từ trước đến nay, tôi vẫn luôn tự coi mình là “bà Từ” thực thụ.


Một lúc sau, anh mới nói khẽ:


"Không sao. Đây không hoàn toàn là lỗi của em, tôi cũng có phần trách nhiệm."


"Đúng thế," tôi gật đầu tỉnh bơ.


Anh nghẹn lời, có vẻ không biết phải đáp thế nào.


Tôi mỉm cười:


"Dù đây chỉ là một cuộc hôn nhân hợp đồng, nhưng giáo dục một đứa trẻ không thể chỉ trông vào mẹ. Anh là bố, anh cũng nên tham gia vào quá trình trưởng thành của con."


Hệ thống khẽ nói trong đầu: “Có chắc không? Như vậy sẽ tăng thêm nhiều nguy cơ tiềm ẩn cho nhiệm vụ!”


Tôi đáp thầm: “Giáo dục không phải lập trình. Con người cần cảm xúc.”


Tôi nói với Từ Sâm: "Bản chất của giáo dục là: một cái cây lay động một cái cây khác, một đám mây đẩy một đám mây khác, một linh hồn đánh thức một linh hồn khác. Là cha mẹ, chỉ cần hành động của chúng ta thôi cũng đủ dạy con rồi. Anh là bố, em không muốn anh đứng ngoài xem."


Từ Sâm dập điếu thuốc, giọng trầm:


“Vậy anh cần làm gì?"


Tôi đưa anh bản lịch trình gia đình đã soạn sẵn:


“Tối nay xuống ăn cơm cùng bọn em. Nếu có món gì không hợp khẩu vị, anh cứ nói trước."


Tôi vừa định ra ngoài thì nghe anh khẽ nói sau lưng: "Quý Tư Nhiên, cảm ơn em… đã quan tâm tới Miểu Miểu."


Tôi quay lại, cười rạng rỡ:


"Không có gì đâu. Dịch vụ bổ sung thôi - nhưng phải tính thêm phí đấy."


Anh khựng lại, ánh mắt hơi ngỡ ngàng.


Tôi nhướn mày:


"Sao, không được à?"


Từ Sâm khẽ cười, giọng hiếm khi dịu đi:


"Được. Thêm tiền thì được."


Tôi gật đầu hài lòng, xoay người rời khỏi phòng.


Sau lưng, Từ Sâm lặng lẽ nhìn theo, đôi môi khẽ cong lên.


5.


“Cô chủ cứ trốn trong phòng khóc mãi, tôi dỗ thế nào cũng không nín.” Vừa bước xuống cầu thang, tôi đã thấy người giúp việc hốt hoảng cầu cứu.


Tim tôi khẽ thắt lại, vội vàng chạy đến phòng của Miểu Miểu.


Một người giúp việc khác đang cầm chiếc váy ngủ trong tay, vẻ mặt bất lực nhìn con bé ngồi thu mình trong góc tường, khóc đến nức nở.


Miểu Miểu quấn khăn tắm quanh người, kiên quyết không chịu thay quần áo.


Tôi tiến lại gần, nhận lấy chiếc váy từ tay người giúp việc và ra hiệu cho mọi người ra ngoài.


“Miểu Miểu, sao thế con?”


Ai ngờ vừa thấy tôi cầm váy, con bé lại khóc to hơn. Tôi liền đặt váy sang một bên, ngồi xuống cạnh bé, khẽ vuốt lưng dỗ dành.


Con bé nhỏ xíu, khóc đến nghẹn ngào.


Một lát sau, con bé nấc lên: “Dì ơi…”


“Dì bế con đi.” - Đôi tay bé xíu níu chặt lấy áo tôi, như muốn tìm chút an toàn trong lòng người lớn.


“Con... con sẽ không mặc váy nữa.”


“Con nghĩ bởi vì mặc váy nên con mới bị bắt nạt à?”


“Không phải vậy sao?” - Đôi mắt đỏ hoe của con bé ngẩng lên nhìn tôi, vừa đáng thương vừa khiến người ta xót xa.


Từ khi sinh ra, Miểu Miểu đã không có mẹ.


Bố thì bận rộn suốt ngày, nên phần lớn thời gian con bé chỉ có một mình.


Những cảm xúc bị bỏ quên ấy dần tích tụ thành sự thu mình, im lặng đến mức ngay cả khi bị b//ắt n//ạt, con bé cũng không biết nổi giận.


Nhưng giận dữ - đôi khi lại là cách để con người bảo vệ ranh giới của mình.


Khi không thể giận, ta sẽ dần đánh mất cảm giác về bản thân, sống trong mặc cảm và sợ hãi.


Miểu Miểu chính là như thế - vì không biết phản kháng, nên dễ bị tổn thương.


Tôi nhẹ giọng: “Không phải lỗi của con đâu. Nếu ai đó muốn làm điều xấu, dù con mặc váy hay quần, họ vẫn sẽ tìm cách làm tổn thương con. Con không làm sai gì cả, Miểu Miểu à. Người sai mới là người cần bị trừng phạt.”


“Con còn nhỏ, nếu chưa đủ mạnh để tự bảo vệ mình, thì vẫn còn bố và dì ở đây. Chúng ta sẽ cùng con vượt qua, được không?”


Đôi mắt Miểu Miểu run run, ánh nhìn có chút dao động.


Con bé không hề xấu - chỉ là tâm hồn còn non nớt, bị uốn cong trong một môi trường lạnh lẽo.


Từ Tri Miểu từng mơ rằng nếu có mẹ, cuộc sống sẽ khác.


Con bé thường ngắm nhìn bạn bè được mẹ đón sau giờ học, ánh mắt tràn đầy khao khát.


Nó nghĩ: nếu mình cũng có mẹ, mình nhất định sẽ là đứa trẻ ngoan nhất, chạy đến ôm mẹ đầu tiên.


Hàng mi con bé khẽ rung, như cánh bướm khẽ đập trong gió. “Dì ơi, dì ôm con thêm chút nữa được không?”


Tôi ôm con bé vào lòng, siết nhẹ.


Cái ôm - là cách truyền đi tình yêu và sự an ủi mà con bé đã thiếu suốt bao năm.


“Được rồi, bây giờ ta quên hết chuyện buồn đi nhé. Đừng để lỗi của người khác làm uổng phí nước mắt của mình. Giờ con thay đồ đi, rồi chúng ta cùng xuống bếp nấu bữa tối. Dì sẽ làm món ngon cho con.”


Trẻ con vốn dễ bị cuốn theo những điều vui vẻ.


Miểu Miểu nhanh chóng gạt nước mắt, ngoan ngoãn đi thay quần áo.

Bình luận (0)
Đăng ký tài khoản (5s xong)

Hãy là người bình luận đầu tiên