9
Sau khi chiếm đoạt Chú Kiếm Sơn Trang, Tạ gia dựa vào số huyền thiết còn sót lại của Giản gia cùng kỹ nghệ đúc kiếm cao siêu mà huy hoàng suốt hơn mười năm.
Mãi đến hai năm trước, vì cạn kiệt huyền thiết, họ mới tuyên bố không dễ dàng đúc kiếm nữa.
Lần này, vì bị Nhân Hoàng ép buộc, họ đành cắn răng lấy ra khối huyền thiết cuối cùng.
Vậy nên khi nghe tin Giản Vân Hề rơi xuống nước, Tạ phu nhân vô cùng hoảng hốt.
Dù sao, nàng cũng là hy vọng duy nhất để Tạ gia tìm ra mỏ huyền thiết.
Dẫn theo một đoàn nô bộc đi thăm Giản Vân Hề, vừa ra đến cửa, bà ta liền chạm mặt ta.
Chẳng nói chẳng rằng, bà ta xông tới tát thẳng vào mặt ta một cái.
Giọng nói sắc bén vang lên đầy đe dọa:
"Nếu ngươi dám động đến dù chỉ một sợi tóc của Vân Hề, dù ngươi đang mang thai, ta cũng sẽ ném ngươi vào lò luyện kiếm!"
Tốt lắm, xem ra Tạ Chi Hành đã nói cho bà ta biết sự thật về mối hôn sự này rồi.
Vậy thì ta cũng chẳng cần khách sáo nữa.
Ta vung tay tát lại một cái, bắt chước ngữ điệu của bà ta mà đáp trả:
"Nếu bà còn dám động đến ta một lần nữa, dù có chết ta cũng phải kéo theo Tạ Chi Hành và Giản Vân Hề chôn cùng!"
Bà ta giận đến run người, lập tức ra lệnh cho hai mụ vú nuôi dìm chặt ta xuống.
Tay giơ lên cao, định tát ta thật mạnh.
Ta liếm vết máu nơi khóe miệng, lạnh lùng nhìn người phụ nữ tuổi xuân đã qua từ lâu trước mặt.
Năm đó, chính bà ta lợi dụng danh nghĩa đồng môn với phụ mẫu ta, dẫn theo Tạ gia bị truy sát đến nương nhờ.
Vậy mà trong tiệc đón tiếp do Giản gia tiếp đãi, bà ta lại âm thầm bỏ thuốc, giết sạch ân nhân của mình.
Nếu hôm đó sư phụ không đưa ta và Mộc Đồng lên núi bắt thỏ hoang, lại còn ăn rất no mới trở về, e rằng chúng ta cũng khó thoát khỏi cái chết.
Trong lòng ta âm thầm đếm.
Chỉ cần mười nhịp, độc dược ta bôi lên tay khi tát bà ta ban nãy sẽ phát tác.
Ta muốn bà ta chẳng còn chút sức lực nào, chỉ có thể bò lết trên mặt đất như một con giòi.
Không ngờ, vừa đếm đến năm, một lưỡi dao ngắn từ đâu bay đến, xuyên thẳng qua bàn tay bà ta.
Là Tống Tiềm.
Hắn tựa như vội vàng chạy đến, gò má còn đẫm mồ hôi.
Mũi kiếm nhuốm máu vạch xuống nền đất, tóe ra những tia lửa nhỏ vụn.
Từng bước tiến lên, sát khí cuồn cuộn, khí thế như thần cản giết thần, phật cản giết phật.
Tạ phu nhân giận dữ:
"Tống Tiềm, ngươi điên rồi sao?!"
Tống Tiềm gật đầu:
"Ta muốn đưa nàng đi."
"Ngươi dám?!"
Lời còn chưa dứt, bà ta đã mềm nhũn ngã xuống đất.
Thuốc của ta có tác dụng rồi.
Mấy mụ vú lực lưỡng bên cạnh cũng lần lượt trúng độc, đổ rạp xuống.
Nhìn ta thản nhiên phủi tay như không có chuyện gì, Tống Tiềm thoáng sững sờ.
"Là nàng làm sao?"
Ngay sau đó, hắn cúi đầu, bật cười khẽ đầy tự giễu:
"Xem ra, nàng cũng chẳng cần ta nữa."
"Cần chứ."
Ta giơ tay lướt nhẹ qua cánh tay hắn, nơi đã đẫm mồ hôi vì lao qua bao trạm gác để đến cứu ta.
Hắn thường rèn sắt trong lò luyện kiếm, nên có thói quen xắn tay áo.
Cơ bắp rắn chắc phủ đầy những hạt mồ hôi nhỏ, tạo nên một vẻ quyến rũ khó tả.
Thực ra, ta đã thấy hắn như vậy vô số lần.
Nhưng chưa lần nào giống hôm nay, khiến lòng ta gợn sóng.
"Dù sao thì, ngươi cũng khỏe mà."
Cuối cùng, ta không nhịn được, bóp nhẹ cánh tay hắn.
Thành công khiến hắn cứng đờ người, vành tai đỏ bừng.
Nhưng sự tử tế của ta cũng chỉ kéo dài được ba nhịp thở.
Ba nhịp thở sau, ta thu lại nụ cười, ra lệnh cho hắn vác Tạ phu nhân dưới đất theo ta đến lò luyện kiếm.
Không chút do dự, hắn tra kiếm vào vỏ, một tay xách bà ta lên rồi đi thẳng đến lò luyện kiếm.
Không cần hỏi lý do.
Bình luận trực tiếp như sống lại.
Tất cả đồng loạt gào lên:
"Cún con đúng là hormone di động!"
"Vừa trung thành, vừa mạnh mẽ, lại còn quá dễ ghẹo nữa!"
"Thật sự quá vui~."
"Cười ch…ết mất."
Sau bao nhiêu lần khinh bỉ nhau với đám bình luận, đây là lần đầu tiên ta có cùng cảm nhận với họ.
Ta cũng cảm thấy, Tống Tiềm mang theo nét yếu thế bẩm sinh này.
Trêu chọc hắn rất thú vị.
10
Sau khi ném được Tạ phu nhân xuống cạnh lò luyện kiếm, Tống Tiềm hưng phấn đá đá đám người Tạ gia dưới chân, những kẻ không chịu quy phục ta, tất cả đều đã bị hắn giết sạch.
Hắn háo hức, lấy lòng hỏi ta còn mệnh lệnh gì nữa.
Chuyện gì hắn cũng sẽ làm theo.
Ta nhìn thanh bảo kiếm trong lò luyện, rực đỏ vì lửa, sắp hoàn thành, chỉ thiếu nghi thức tế kiếm cuối cùng.
Chậm rãi lên tiếng: "Ngươi đi bắt Tạ Chi Hành về đây."
"Được." Hắn lập tức quay người đi.
Nhưng rồi lại đột ngột dừng ngay cửa lò luyện kiếm.
Ta khẽ bật cười.
Thì ra, Tạ Chi Hành đã tới rồi.
Nhưng lại là với bộ dạng xám xịt, lấm lem bùn đất, bị Mộc Đồng trói gô như con lợn rồi kéo vào.
Ta giả vờ kinh ngạc: "Muội muội, muội làm gì thế?"
Mộc Đồng liếc ta một cái: "Đừng giả vờ nữa, đây chẳng phải đúng ý tỷ sao?"
Quả nhiên là muội muội tốt của ta.
Luôn hiểu ta muốn gì.
Nếu thanh Tử Mẫu kiếm của Nhân Hoàng cần dùng mẹ con để tế, vậy thì dĩ nhiên, dùng ngay mẹ con Tạ gia sẽ hợp lý hơn nhiều.
Cần gì phải đợi thêm mấy tháng trời?
Ta hờ hững liếc mắt ra hiệu cho Tống Tiềm, bảo hắn ném hai mẹ con Tạ gia vào lò luyện.
Tạ Chi Hành hoảng sợ tột cùng.
Hắn quỳ xuống cầu xin ta, mong ta nghĩ đến tình nghĩa vợ chồng mà tha cho hắn.
"Ta và Vân Hề thực sự không có gì, là do nàng quá đa nghi. Nàng cũng không muốn con mình vừa ra đời đã mất cha chứ?"
Lúc này, Tống Tiềm đột nhiên chen vào: "Con? Đứa bé chẳng phải của ta sao? Liên quan gì đến ngươi?"
Tạ Chi Hành lập tức cứng họng.
Còn Tống Tiềm thì quỳ một gối xuống, nói nốt câu hắn chưa kịp thốt ra vào đêm mưa hôm trước.
Ta xoa nhẹ chiếc bụng trống rỗng, thản nhiên đáp: "À, ta sớm đã biết rồi."
Đôi mắt hắn sáng lên: "Quả nhiên nàng biết! Không trách, không trách được… Nàng mới nói với ta như vậy."
Thì ra, đôi lúc hắn nghi ngờ rằng ta đã biết hết mọi chuyện.
Nhưng đôi lúc lại hoài nghi ta là một kẻ không biết liêm sỉ.
"Đúng là khổ thân chó con quá."
Bình luận trực tiếp và ta đồng loạt thở dài cảm thán.
Còn Tạ Chi Hành, thấy cầu xin ta vô ích, lập tức quay sang năn nỉ Mộc Đồng:
"Nữ nhân này là một kẻ điên! Sao muội lại hùa theo nàng ta?"
"Nói thật cho muội biết nhé, người ta thật lòng yêu luôn là muội. Nhân Hoàng bắt ta phải dùng vợ con để tế kiếm, ta không nỡ để muội chết, mới phải cưới nàng ta!"
"Ta thậm chí chưa từng động vào nàng ta! Tất cả những gì ta làm, đều là vì muội! Mau thả ta ra đi!"
"Thật sao? Vậy ngươi đúng là ghê tởm."
Mộc Đồng nhíu mày, giơ chân đạp hắn vào lò luyện kiếm.
Ta nhanh tay nhanh mắt, trước khi Tạ phu nhân kịp hét lên chói tai thì đã tung một cước đá bà ta vào theo.
[A a a a, cắn cp rồi, cắn cp rồi!]
Bình luận đang gào thét, nhưng chẳng mấy chốc, lò luyện kiếm đã trở lại vẻ yên tĩnh, chỉ còn ánh lửa bập bùng.
Cứ chờ đi.
Đợi lò lửa này cháy đến lúc thích hợp, thanh kiếm mà Nhân Hoàng thèm muốn sẽ ra lò.
Nhưng ta sẽ không dâng nó cho hắn.
Ta chỉ giao nó vào tay người anh hùng thật sự có thể lật đổ Nhân Hoàng.
Và trước khi hắn dùng thanh kiếm này chặt đầu Nhân Hoàng, ta muốn hắn gửi đến một câu:
"Thế gian này không có bất kỳ thanh kiếm nào cần dùng sinh mạng con người để tế."
Còn ta, sẽ cùng Mộc Đồng khôi phục lại Chú Kiếm Sơn Trang về dáng vẻ vốn có của nó.
Giống như mẫu thân và sư phụ ta từng mong ước.
Nơi mảnh đất đào nguyên này.
Sớm ngắm trời, chiều ngắm mây.
Sống đời an yên, vô lo vô nghĩ.
Hãy là người bình luận đầu tiên
Nguyệt Truyện hoan nghênh các tác giả, dịch giả, nhóm dịch và các fanpage đăng truyện lên website của chúng tôi. Mọi chi tiết về nhuận bút, kiếm tiền và các thỏa thuận khác vui lòng nhắn tin trực tiếp đếnfanpage Facebook Nguyệt Truyệnhoặc email nguyettruyennet@gmail.com