"Nghe này, Hải Tử. Chúng tôi đều bị Vương Nhân Kiệt nhốt ở đây.
Mỗi học sinh bị phát thẻ đỏ, trên danh nghĩa là được về nhà, nhưng thực ra là bị chôn sống tại đây.
Cho đến khi ch//ế//t, rồi hóa thành cỏ.
Nhưng những ngọn cỏ này không chỉ là tóc...
Chúng là toàn bộ thân xác của bọn tôi sau khi ch//ế//t đi.
Vậy nên mỗi khi các cậu nhổ cỏ, bọn tôi sẽ đau đớn như bị chặt đứt tứ chi.
Cỏ cứ mọc lên rồi bị nhổ đi... nỗi đau ấy lặp lại không ngừng..."
Lời của Lôi Ca như một lưỡi dao cắm thẳng vào tim tôi.
"Lôi Ca, chờ tôi! Tôi sẽ báo cảnh sát, sẽ cứu cậu ra!"
"Không được! Đất ở đây quá tà dị, người sống không thể tìm thấy bất kỳ thi thể nào.
Không có bằng chứng, cảnh sát cũng chẳng làm gì được.
Trái lại, cậu sẽ bị kéo xuống đây, bị chôn sống cùng bọn tôi."
"Nhưng không thể để các cậu bị nhốt ở đây mãi được! Phải làm sao để giải thoát các cậu?"
"Tôi cũng không biết... Có lẽ, cậu hãy tìm bố tôi. Ông ấy chắc chắn sẽ biết cách."
"Được! Cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ tìm thấy ông ấy!"
Bóng dáng của chú bảo vệ đã dần tiến lại gần.
Giọng nói của Lôi Ca cũng vội vã hơn.
"Hải Tử... Chỉ có thể trông cậy vào cậu thôi.
Bảy ngày nữa, ý thức của tôi sẽ biến mất theo cơ thể đang phân hủy.
Khi đó, ngoài đau đớn, tôi sẽ chẳng còn cảm nhận được gì nữa.
Tớ không còn nhiều thời gian đâu...
Cầu xin cậu, hãy đưa bọn tôi rời khỏi đây khi tôi vẫn còn tỉnh táo."
"Tôi hứa! Nhất định sẽ cứu cậu ra!"
Tôi lại bật khóc.
Lúc này, trong văn phòng, hình phạt điện giật vẫn tiếp tục.
Hiệu trưởng thích thú nhìn khuôn mặt đầm đìa nước mắt của tôi, nụ cười hài lòng hiện rõ trên gương mặt ông ta.
Tôi siết chặt tay nắm ghế, gân xanh nổi lên.
Ông ta nghĩ rằng tôi đang đau đớn vì điện giật sao?
Không... tôi đau là vì thứ khác.
Ngọn lửa thù hận đang bùng cháy trong lòng tôi.
6
Điện giật kết thúc, hiệu trưởng vẫn nở nụ cười.
"Về sau còn dám không?"
"Không dám, không dám nữa."
"Tốt. Chỉ cần ngày mai, trước toàn trường, cậu đọc bản kiểm điểm, tôi sẽ xóa hết thẻ trắng của cậu."
"Thật chứ?"
"Đương nhiên."
Ông ta cười rạng rỡ, rồi đột nhiên hỏi:
"Từ nay, lời bố mẹ nói, có nghe theo hết không?"
"Có."
"Ước mơ của cậu là gì?"
"Thi công chức! Tôi muốn thi công chức!"
Đây là ước mơ của bố mẹ tôi.
Hiệu trưởng lập tức cười hài lòng.
Khi tôi rời khỏi văn phòng, vẫn còn nghe văng vẳng tiếng ông ta lẩm bẩm:
"Xem ra, biện pháp điện giật vẫn là hiệu quả nhất."
7
Sau khi đọc xong bản kiểm điểm, tôi như biến thành một con người khác.
Tôi không còn là kẻ ngang bướng nữa, mà chấp nhận đầu hàng trước nhà trường, trở thành một học sinh ngoan ngoãn, tuân thủ kỷ luật.
Tôi thành công được thăng lên lớp A, trở thành niềm ngưỡng mộ của mọi người.
Các bạn học nhìn tôi với ánh mắt thán phục, giơ ngón cái khen ngợi, còn thầy cô thì ngày càng hài lòng hơn về tôi.
Quan trọng nhất, tôi giành được một suất phát biểu tại buổi họp phụ huynh.
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng tôi đã trở thành một sản phẩm thuần hóa xuất sắc của họ.
Nhưng chỉ có tôi biết, từ đầu đến cuối, tôi vẫn luôn nhẫn nhịn, vẫn luôn diễn kịch.
Bởi vì chỉ có học sinh gương mẫu mới có tư cách tham dự họp phụ huynh.
Chỉ tại buổi họp phụ huynh, tôi mới có cơ hội gặp bố của Lôi Ca.
Ông ấy vẫn chưa biết con trai mình đã phải trải qua những gì.
Đúng lúc này, giọng nói của hiệu trưởng vang lên qua loa phát thanh:
“Chào mừng các bậc phụ huynh! Buổi họp phụ huynh đầu tiên của học kỳ 2023–2024 chính thức bắt đầu!”
Sau một bài phát biểu dài dòng, cuối cùng cũng đến lượt hiệu trưởng lên tiếng.
“Quyền uy của phụ huynh là thứ nhất định phải được thiết lập!
Chúng ta phải dạy trẻ biết nghe lời, biết phục tùng, để chúng hiểu rằng quyền uy của cha mẹ là bất khả xâm phạm!”
“Trong quá trình rèn luyện tính phục tùng, có ba phương pháp quan trọng:
Thứ nhất, phương pháp ‘sói dữ’- hủy diệt ý thức phản kháng tiềm ẩn của chúng.
Thứ hai, phương pháp ‘cô lập’- khiến chúng tin rằng chỉ có cha mẹ mới thật sự tốt với chúng, còn tất cả những người khác đều muốn hại chúng.
Thứ ba, phương pháp ‘ngu dân’- triệt để phá bỏ tư tưởng cá nhân của chúng, khiến chúng hoàn toàn phục tùng.”
Nói xong, ông ta không quên khoe khoang thành quả của mình:
“Đừng cảm thấy áy náy! Các vị là đấng tạo hóa của con mình, là Chúa Trời. Mối quan hệ huyết thống đã định sẵn rằng suốt đời chúng sẽ thuộc về các vị.”
“Giống như con gái tôi vậy, năm nay nó đã tốt nghiệp đại học, nhưng vẫn báo cáo cho tôi biết nó ăn gì mỗi ngày, tiêu bao nhiêu tiền, có kế hoạch nghề nghiệp thế nào…”
“Chuyện lớn chuyện nhỏ, nó đều nghe theo ý tôi. Đây chính là lý do giáo dục phục tùng là cần thiết!”
Vừa dứt lời, cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Nhưng điều khiến tôi sởn gai ốc nhất chính là câu nói cuối cùng của ông ta:
“Chúng ta phải nhớ kịp thời “ngưng tổn thất”. Nếu nuôi hỏng một đứa, thì lập tức tạo ra đứa thứ hai.”
“Không chỉ nhà trường có thể phát thẻ đỏ, mà phụ huynh cũng có thể làm vậy. Chúng tôi sẽ trực tiếp giúp các vị xử lý tất cả những đứa trẻ không thể cứu vãn!”
Nghe đến đây, tôi bỗng nhiên nhận ra một điều, Lôi Ca chắc chắn không còn đường sống.
Từ đầu đến cuối, các bậc phụ huynh đều biết rõ quy tắc của thẻ đỏ.
Họ biết rõ “được về nhà” thực chất có nghĩa là gì, vậy mà họ vẫn im lặng.
Từ đầu đến cuối, phụ huynh và nhà trường vốn là cùng một bọn.
Nghĩ đến đây, tôi siết chặt nắm tay đầy căm phẫn.
Lôi Ca đến chết vẫn tin tưởng họ, tin rằng bố mình sẽ cứu cậu ấy.
Nhưng trong mắt những bậc phụ huynh này, con cái chỉ là những con rối mang lại vinh quang cho họ.
Hỏng rồi thì vứt đi, dù sao cũng có thể tạo ra đứa khác.
Tôi nhìn thấy mẹ của Lôi Ca ngồi giữa đám đông.
Bụng bà ấy đã lộ rõ, hiển nhiên họ đã sớm bắt đầu kế hoạch “tạo tài khoản mới”.
Tôi không dám nói cho Lôi Ca biết điều này.
Càng không dám nói cho cậu ấy biết, chính bố mẹ cậu đã đẩy cậu vào chỗ chết.
Lúc này, ý thức của Lôi Ca đã bắt đầu trở nên mơ hồ.
Thời gian còn lại của tôi… chỉ còn năm ngày.
Tôi phải dốc hết sức, trước khi cậu ấy mất đi ý thức hoàn toàn, giúp linh hồn cậu ấy được giải thoát.
Nghĩ đến đây, tôi bắt đầu lên kế hoạch mới.
8
Nhờ màn trình diễn xuất sắc tại buổi họp phụ huynh, tôi đã giành được một cơ hội đi thuyết giảng ở một trường khác.
Trên đường đi, tôi có thể tranh thủ về nhà nghỉ ngơi vài tiếng.
Đây là cơ hội tôi nhất định phải nắm lấy.
Tôi phải trở về thế giới bình thường, tìm một người duy nhất có thể tin tưởng và cầu cứu.
Người đó chính là ông chú hàng xóm của tôi, một giáo sư dân tộc học.
May mắn thay, ông ấy có nhà.
Tôi lén tìm đến ông ấy.
Sau khi nghe tôi kể xong, khuôn mặt giáo sư trầm hẳn xuống:
“Đây là U Minh Thảo. Chỉ có đất cực âm và oán khí của người chết oan mới có thể nuôi dưỡng được nó.”
“Mỗi một nhánh cỏ đều là một thân xác của linh hồn. Mỗi lần bị chặt đứt, linh hồn đó sẽ phải chịu nỗi đau như bị cưa sống thành từng khúc.”
Tim tôi quặn thắt.
Bạn bè tôi đều đang phải chịu nỗi đau như vậy sao?
“Có cách nào cứu họ không?”
Giáo sư trầm ngâm một lúc, rồi đứng dậy lục tìm trên giá sách.
Cuối cùng, ông ấy đưa cho tôi một lọ nước và một túi hạt giống nhỏ.
“Muốn cứu họ, cậu phải tìm được hài cốt của họ và đưa chúng ra khỏi mặt đất, để họ có thể nhìn thấy ánh mặt trời.”
“Nhưng xương cốt trong cánh đồng U Minh Thảo không thể nhìn thấy bằng mắt thường, mà cậu thì chỉ có một mình.”
“Lọ nước này là nước mắt bò, bôi lên mắt, cậu sẽ thấy được toàn bộ hài cốt khi xuống đó.”
“Còn đây là hạt giống hoa Bạch Đầu. Nếu cậu ngậm một hạt trong miệng, cậu có thể hô hấp bình thường dưới lòng đất, nhưng chỉ kéo dài được một ngày.”
“Nhớ kỹ, nếu trồi lên mặt đất, hiệu lực sẽ mất ngay, nhớ thay hạt mới.”
Đêm đó, tôi lặng lẽ quay lại cánh đồng U Minh Thảo.
Hôm nay không ai bị phạt cắt cỏ, vậy mà đám cỏ xanh um đã mọc cao ngang người tôi.
Tôi khẽ bước đến chỗ cỏ của Lôi Ca, nhẹ nhàng vạch ra.
Không ngờ, bên trong có một người!
“Quả nhiên là cậu.”
Mắt Kính Nhỏ đứng lên, giọng điệu âm trầm:
“Tôi biết ngay cậu sẽ đến đây.”
“Cậu muốn làm gì?” Tôi cảnh giác lùi lại một bước.
“Cậu nghĩ sao?”
Cậu ta chỉnh lại gọng kính, cười lạnh:
“Tôi chỉ thấy khó chịu khi cậu được tung hô là học sinh ngoan mà thôi. Tại sao cậu lại được mọi người ca ngợi? Rõ ràng cậu chỉ đang giả vờ!”
“Anh bạn à, tỉnh táo lại đi!”
Tôi vừa bất lực vừa tức cười trước lời nói của cậu ta.
“Cậu thực sự quan tâm đến những thứ đó sao? Dù có được họ tán thưởng thì sao chứ? Cậu thật sự thích nghe mấy lời khen sáo rỗng đó à?”
“Sáo rỗng?” Mắt Kính Nhỏ gào lên giận dữ.
“Cậu không biết nó quan trọng với tôi thế nào đâu! Chưa từng có ai khen tôi cả! Chưa từng, chưa từng có ai!”
“Cậu điên rồi!”
Tôi túm lấy cổ áo cậu ta, ánh mắt đầy căm phẫn.
“Cậu tỉnh lại đi! Cậu không phải con rối! Họ đang thuần hóa cậu đấy! Như cách người ta huấn luyện chó vậy!”
“Họ không thực sự khen cậu đâu, họ chỉ muốn biến cậu thành một con rối biết vâng lời thôi!”
“Cậu quên rồi sao? Ngày đầu tiên cậu đến đây, cậu đã nói gì? Cậu muốn lớn lên rồi trở về quê trồng thật nhiều rau ngon cho bà.”
“Nhưng với tình cảnh bây giờ, cậu nghĩ mình còn có cơ hội quay về không? Họ sẽ để cậu đi sao?”
Mắt Kính Nhỏ hất tay tôi ra, nhưng im lặng. Rõ ràng cậu ta đã bị lay động.
“Hãy dừng lại đi! Đừng sa lầy thêm nữa! Nếu cậu chịu đựng được vài năm, lên đại học, rồi tốt nghiệp, cậu có thể tự do theo đuổi ước mơ của mình! Đừng sống chỉ vì ánh mắt của kẻ khác!”
Cậu ta cúi đầu xuống. Tôi tưởng rằng cuối cùng cậu ta đã tỉnh ngộ.
Không ngờ, đột nhiên cậu ta hét lớn: “Thầy hiệu trưởng! Cậu ta ở đây!”
Sau đó, cậu ta rút từ trong túi ra một chiếc còi và thổi mạnh.
Tiếng còi chói tai vang vọng khắp cánh đồng cỏ.
Hãy là người bình luận đầu tiên
Nguyệt Truyện hoan nghênh các tác giả, dịch giả, nhóm dịch và các fanpage đăng truyện lên website của chúng tôi. Mọi chi tiết về nhuận bút, kiếm tiền và các thỏa thuận khác vui lòng nhắn tin trực tiếp đếnfanpage Facebook Nguyệt Truyệnhoặc email nguyettruyennet@gmail.com