Con trai bước sang tuổi mười tám.
Nó ước ông bà nội sống lâu trăm tuổi.
Ước ba nó công việc thuận lợi.
Đến lượt tôi, tôi nhìn nó đầy mong đợi.
Nó biết điều tôi mong nhất là sức khỏe.
Vậy mà nó lườm tôi một cái: “Con ước mẹ ly hôn sớm, tránh xa tụi con ra.”
Tôi ch^t sững.
Chồng tôi cười nhạo: “Ai bảo cô lúc nào cũng nghiêm khắc với nó, đáng đời!”
Về sau, con trai tôi đi di cư, đưa cả nhà ra nước ngoài, chỉ chừa lại mình tôi.
Khi tôi cầu xin, nó hất tay tôi ra: “Ba đã có bạn già hiền dịu rồi, mẹ đừng đến làm phiền nữa!”
Cuối cùng, tôi ch^t cô độc trong một căn phòng nhỏ hẹp.
Khi tỉnh dậy, tôi lại quay về đúng ngày sinh nhật mười tám tuổi của nó.
1
Khi được nhân viên quản lý chung cư phát hiện, chân tôi đã bắt đầu sinh dòi.
Chỉ còn thoi thóp một hơi thở.
Lần đầu tiên nhà tôi có nhiều người như vậy.
Có người quản lý, có cả cán bộ phường.
Một điều dưỡng trẻ tuổi dịu dàng đút tôi ăn, động viên tôi cố gắng sống tiếp.
Có người thắc mắc: “Bệnh này lúc đầu cũng dễ chữa, sao để ra nông nỗi thế này? Người nhà đâu rồi?”
Tôi không nói được.
Họ nhận ra con trai tôi từ những bức ảnh trên tường.
“Hóa ra con trai bà nổi tiếng thế, doanh nhân lớn, có tên trong danh sách tỷ phú.”
“Kỳ lạ, con trai di dân sao không đưa bà đi? Lần trước phỏng vấn còn nói người thân đều bên cạnh mà?”
Không lâu sau, họ giúp tôi liên lạc được với con trai.
Tôi gắng ngẩng đầu, muốn nhìn rõ người đàn ông trong màn hình.
Từ lần cuối gặp đến nay đã gần hai mươi năm.
Nay nó đã là người đàn ông năm mươi tuổi.
Nhưng trong mắt tôi, vẫn là cậu bé ngày nào.
Tôi dồn hết sức lực, gọi ra cái tên: “Đống Đống…”
Nó cau mày quát: “Mẹ còn chưa ch^t à?”
Nói xong liền tắt máy.
Tình nguyện viên gọi lại.
“Sao anh có thể như vậy, mẹ anh gắng gượng đến giờ này chỉ để gặp anh một lần.”
“Bác sĩ nói bà không còn bao lâu nữa, chẳng lẽ anh không về lo hậu sự cho bà sao?”
Đầu dây bên kia vang lên một tiếng tặc lưỡi đầy bực bội:
“Nói thẳng nhé, bà ta chỉ là một bà già xa lạ, sống chết chẳng liên quan gì đến tôi.”
“Chôn dưới đất hay rải ra biển, tùy các người, đừng làm phiền tôi.”
Nước mắt tôi tuôn rơi.
Trong đầu chợt hiện lên vô số ký ức.
Từ lúc nó còn nhỏ cho đến khi trưởng thành, từng cảnh từng cảnh lướt qua.
Bỗng có một khung hình dừng lại.
Tôi choáng váng.
Phát hiện mình đang đứng trước gương trong nhà vệ sinh, gương mặt là dáng vẻ trẻ trung ngày nào.
2
Tôi mất một lúc mới nhận ra mình đã trùng sinh.
Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của con trai.
Bên ngoài tiếng cười nói rộn rã, cha hiền con hiếu.
Tôi cầm trong tay một món quà sinh nhật.
Đây là vé tham dự trại đông Mỹ, tôi đã phải chạy vạy đủ đường, bỏ mặt mũi ra xin mới có được.
Những đứa trẻ tham gia đều là con cháu nhà quyền quý, thông minh chỉ là điều kiện cơ bản nhất.
Kiếp trước, chính nhờ cơ hội này, con tôi gặp được quý nhân, từ đó mới khởi nghiệp thành công.
“Y Lan, lề mề gì vậy, Đống Lương chuẩn bị ước rồi kìa!”
Nghe tiếng gọi của chồng, tôi bước ra.
Giống như kiếp trước, sự xuất hiện của tôi khiến bầu không khí đang rộn ràng bỗng lạnh ngắt.
Con trai liếc tôi một cái rồi chắp tay cầu nguyện.
“Làm ơn, phù hộ cho ông bà nội sống lâu trăm tuổi!”
“Phù hộ cho ba con công việc thuận lợi, thăng tiến liên tục, mỗi năm kiếm triệu bạc!”
Ba người lớn vỗ tay vui vẻ, đưa quà mừng.
Ông bà nội tặng bóng rổ.
Ba nó tặng đôi giày bóng rổ.
Con trai nhận lấy đầy cảm kích, còn thơm lên mặt từng người một.
Ngay sau đó, nó chuẩn bị thổi nến.
Mẹ chồng tôi giữ tay nó lại, liếc tôi một cái.
Ánh mắt như muốn nói: “Không ước cho mẹ con, cô ta lại làm ầm lên.”
Thế là, giống như kiếp trước, con trai tôi miễn cưỡng chắp tay:
“Con ước ba mẹ ly hôn, mẹ biến đi càng xa càng tốt, đừng xuất hiện trong cuộc đời con nữa!”
Lời nói y hệt kiếp trước.
Nhưng cái khác là, tôi không còn phản ứng dữ dội như xưa, cũng không khóc lóc hỏi tại sao.
Càng không quỳ gối dâng món quà cầu xin nó nhận.
Tiền Cẩm Phong cười cợt tôi: “Ai bảo cô nghiêm khắc quá, giờ nó không thân với cô nữa, đáng đời!”
Cha mẹ chồng cũng mỉa mai:
“Trẻ con lớn rồi, biết ai thương nó thật lòng, không như ai đó suốt ngày lấy danh nghĩa vì con mà hành hạ con.”
“Nếu mẹ Đống Đống dịu dàng hơn, nó còn có tương lai sáng hơn!”
Tôi gật đầu.
“Ừ, nếu là ước nguyện sinh nhật thì tôi không có lý do gì từ chối. Vậy ly hôn đi.”
Tiếng ồn ào lập tức im bặt.
Cả bốn người đồng loạt cười khẩy.
Tiền Cẩm Phong vắt chân cười cợt: “Lần đầu thấy cô sảng khoái vậy đó, mai đi làm thủ tục nhé.”
Tôi lắc đầu: “Không được, mai tôi bận.”
Họ cười lớn hơn.
Con trai tỏ vẻ “biết ngay mà”, chế giễu: “Lại viện cớ, thật ra chẳng muốn ly dị chút nào, đồ cuồng kiểm soát, sư tử cái!”
Tôi nhìn thẳng họ: “Ý tôi là, bây giờ mới mười hai giờ trưa, không cần đợi tới mai, chiều nay làm thủ tục cũng được.”
Mẹ chồng tôi trừng mắt giận dữ: “Cô đừng có diễn nữa! Tôi tin trời sập còn hơn tin cô ly dị! Mau đưa quà cho Đống Đống đi!”
Bà ta giật lấy món quà từ tay tôi.
Con trai lơ đãng bóc ra: “Nhìn cái hộp là biết đồ rẻ tiền! Con không thèm!”
Nó thô bạo xé giấy gói, một tấm vé nhựa rơi ra.
Khi thấy rõ, mắt nó lập tức sáng rỡ:
“Là vé trại đông Sion!”
Tôi cầm lại vé.
“Cậu đã không nhận tôi là mẹ, vậy đồ của tôi, cậu cũng đừng lấy.”
3
Nụ cười trên bốn gương mặt biến mất trong tích tắc.
Tiền Cẩm Phong trách tôi: “Cô phiền quá đi! Diễn vai đạo đức chắc? Nó là con cô mà, không cho nó thì cho ai?”
Mẹ chồng tôi độc miệng: “Chắc cô có đàn ông bên ngoài rồi! Đúng là gái quê, hạ tiện không ai bằng!”
Mấy lời đó, kiếp trước tôi nghe cả trăm lần.
Lần nào cũng khóc.
Nhưng vì con, tôi nhịn, mong nó có gia đình trọn vẹn.
Cuối cùng, sự nhẫn nhịn của tôi chỉ là trò cười.
Đã vậy, tôi còn nhịn làm gì nữa?
“Tôi hỏi lại: có ly hôn không?”
Tiền Cẩm Phong vừa định nói, con trai đã nhảy dựng lên:
“M^ cái đồ đàn bà! Ly hôn! Ba, ly hôn đi! Chỉ là vé trại đông thôi! Ba con cũng xin được, nội con cũng xin được!”
Nó giận đến phồng mũi, mắt đỏ rực như sói.
Từ khi biết nói, nó đã nhiều lần nói mấy lời kiểu đó.
Nó bảo ba nó là quản lý kinh doanh, biết kiếm tiền.
Ông bà là giáo viên nghỉ hưu, có học thức.
Chỉ tôi là gái quê, học cao đẳng, đầu rỗng.
Cả nhà họ coi những gì tôi hi sinh đều như không khí.
Tôi từng nghĩ: khi con lớn, tiếp xúc nhiều hơn, nó sẽ hiểu lòng tôi.
Thế nên, kiếp trước tôi đưa vé này để nó thấy thế giới rộng lớn.
Cuối cùng, cái tôi nhận lại là căn phòng ẩm thấp, chờ ch^t trong cô độc.
Thật thảm thương!
Giờ nghe lại những lời đó, tôi không cãi nữa.
Chỉ liên tục gật đầu: “Đúng vậy, ba cậu, nội cậu đều giỏi, chắc chắn xin được.”
Ba người kia sắc mặt lập tức thay đổi, định nói lại thôi.
Tôi hít sâu: “Tài sản chung chia đôi. Con để cho các người. Vậy đi.”
Tôi vào phòng thu dọn hành lý, không muốn ở thêm giây nào nữa.
Con trai còn la hét bên ngoài.
Ba mẹ chồng thì vội vàng dỗ dành:
“Mẹ con độc ác, xấu xa, rồi sẽ gặp báo ứng. Đừng giận nữa, con mà ốm thì không tốt đâu.”
“Mẹ con chẳng nỡ bỏ con đâu, chỉ dọa vậy thôi. Con là con một của cô ta, bỏ con cô ta sống sao nổi? Gái quê lạc hậu, sống một mình không nổi đâu.”
Con trai gào lên: “Con không cần bà ta làm mẹ! Đồ chết tiệt, sao bà chưa ch^t đi cho rồi!”
Trái tim tôi vẫn đau nhói.
Khi tôi thu dọn xong hai vali lớn, bên ngoài cũng yên tĩnh lại.
Tiền Cẩm Phong mở cửa.
Tay đút túi, cười khinh bỉ: “Diễn cũng giống lắm đó! Đi thì đi, giờ đi ly dị luôn nè.”
Tôi đưa chứng minh thư, giấy kết hôn ra: “Đi.”
Nụ cười anh ta đông cứng.
“Muốn ly hôn thì cũng được. Cô tay trắng rời đi, tôi đồng ý. Thế nào?”
Tôi bật cười: “Ồ, ra là anh tiếc tôi quá, cố tình khiêu khích để tôi không đi chứ gì?”
“Haha, tiếc cô? Cười chết mất! Cô ly hôn rồi thì đi đâu được chứ? Nửa tài sản chứ gì, tôi cho cô! Đừng có nuốt lời!”
4
Khi đến cục dân chính, tôi mới biết vì sao Tiền Cẩm Phong lại dám nói những lời đó.
Anh ta đã chuyển đi 90% tài sản trong thời gian hôn nhân.
Ngay cả căn nhà cũng đứng tên ba mẹ anh ta.
Ly hôn chia đôi, tôi cũng chỉ được chưa tới ba vạn tệ.
Anh ta dứt khoát ký tên.
Tôi thở dài, thật sự không muốn lãng phí thời gian dây dưa với họ nữa.
Bèn cầm bút ký luôn tên mình.
Sắc mặt Tiền Cẩm Phong thay đổi, hừ lạnh nói:
“Chỉ vì một lúc bốc đồng mà làm ra mấy trò tưởng chừng oai phong này, sau này người khổ vẫn là cô thôi, tôi muốn xem cô dỗ con trai kiểu gì!”
“Dù sao thì, nếu cô không quỳ xuống xin lỗi, tôi sẽ không rút đơn ly hôn đâu, cứ chờ đến ba mươi ngày sau chính thức bị đuổi ra khỏi nhà tôi đi!”
Nói xong, anh ta liếc nhìn đầu gối tôi, chờ tôi quỳ xuống xin lỗi như những lần trước.
Chuyện này từng xảy ra rất nhiều lần.
Mỗi lần là anh ta ép tôi nộp đơn ly hôn, rồi lại dùng con để uy hiếp tôi quỳ xin lỗi và rút đơn.
Trước kia vì con, tôi chưa từng dám thật sự cắt đứt.
Lần này, tôi đứng dậy, đá một phát vào đầu gối anh ta rồi đi ra ngoài.
Anh ta chạy theo, mắng tôi vài câu “mụ đàn bà ác độc”.
Tôi không thèm đáp lại.
Trên đường về nhà chỉ nghe thấy tiếng chửi rủa của anh ta.
Vừa mở cửa, tôi đã cảm nhận được không khí có gì đó bất thường.
Ba mẹ chồng khẽ đẩy con trai, thì thầm điều gì đó.
Hãy là người bình luận đầu tiên
Nguyệt Truyện hoan nghênh các tác giả, dịch giả, nhóm dịch và các fanpage đăng truyện lên website của chúng tôi. Mọi chi tiết về nhuận bút, kiếm tiền và các thỏa thuận khác vui lòng nhắn tin trực tiếp đếnfanpage Facebook Nguyệt Truyệnhoặc email nguyettruyennet@gmail.com