Xuyên không thành nữ phụ

[3/11]: Chương 3

7


Tôi quyết định không cho Tần đại lang uống thuốc nữa, đây không phải là một công việc tốt.


Thứ nhất, tôi không hứng thú với Tần Chiêu, người đóng vai Võ Tòng;


Thứ hai, tôi cũng không định làm Phan Kim Liên;


Thứ ba, thôi, để tôi nghĩ thêm rồi bổ sung sau...


Dù sao! Tôi cũng thấy buồn theo: “Tần tổng, ngài lại làm sao nữa?”


Tần Xuyên Hòa khóe mắt đẫm lệ, sắc mặt u ám, trông rối loạn tinh thần, nhưng kỳ lạ thay, có một nét đẹp mâu thuẫn ở đó.


Nếu tôi là một nghệ sĩ, chắc chắn tôi sẽ biến Tần Xuyên Hòa thành món bảo vật quý giá của riêng mình; nhưng rất tiếc, tôi là một người làm trò hề, nên Tần bá tổng chỉ có thể trở thành nguyên liệu mới cho mấy câu chuyện cười của tôi.


Nếu có thể trở lại thời điểm đó, tôi nhất định sẽ viết một đoạn diễn hài về cảnh tổng tài bá đạo khóc lóc trước nhân viên, để châm biếm cái cảnh mấy nhân viên thời nay toàn lười biếng trong giờ làm việc.


Khi nguồn cảm hứng của tôi đang tuôn trào, Tần Xuyên Hòa dần bình tĩnh lại, ít nhất hắn không khóc nữa. Tổng tài bá đạo lườm tôi một cái, giọng khàn khàn: “Sao lại ngẩn người ra thế?”


Tôi ngớ ra, ngước lên, thở dài, nặn ra một nụ cười hoàn hảo: “Không có gì, Tần tổng có điều gì chỉ bảo không?”


Thôi, không đùa nữa, tôi cũng đang lười biếng trong giờ làm việc, châm chọc bản thân mình chẳng phải rất vô duyên sao.


Tần Xuyên Hòa đã lấy lại bình tĩnh, hít một hơi sâu, mắt vẫn đỏ hoe: “Sao cô lại để cô gái đó vào văn phòng của tôi?”


Giọng điệu này giống như “Sao cô lại chọc vào cô bé tội nghiệp kia vậy?”


Tôi cố nhịn cười, đứng lại, đúng là một bức tranh đẹp của tổng tài bá đạo rơi lệ, nhưng thư ký Hà lạnh lùng, cô ấy chẳng hề động lòng chút nào!


Tôi rất tự nhiên đổ lỗi, mở miệng là bán đứng đồng đội ngay: “Thư ký Lương bảo cô ta vào.”


Đùa đấy, lúc này mà không đổ tội thì còn đợi đến khi nào nữa?


Tần Xuyên Hòa suy nghĩ một lát: “Thư ký Lương sao có thể để cô ta vào? Thư ký Lương... Thôi bỏ đi, chắc là anh ta có lý do của mình. Thôi cô ra ngoài đi, lần này coi như xong, lần sau đừng để người ngoài vào nữa.”


Lần này coi như xong...


Lần này... xong rồi?!


Sao lần này lại có thể dễ dàng coi như xong được chứ?!


Tôi tuyệt vọng nhìn Tần Xuyên Hòa, rơi vào trạng thái mơ hồ, bất mãn nói: “Tần tổng, vậy nghĩa là! Thư ký Lương làm gì cũng đúng à?”


Tần Xuyên Hòa không để ý đến tôi, đổi chủ đề: “Còn ghi chú cuộc họp sáng nay, khi nào cô nộp?”


Tôi lập tức thay đổi giọng: “Vậy thư ký Lương đúng là đúng thật.”


Sau khi lịch sự gật đầu chào, tôi quay người ra ngoài. Thư ký Lương đứng ở cửa, kính phản chiếu ánh sáng lạnh lùng: “Đi mách lẻo à?”


Tôi: “...” Tai của anh cũng thính thật đấy.


Thư ký Lương liếc nhìn tôi: “Hà Ích Tư, cô thay đổi nhiều đấy.”


Tôi cảm thấy có chút chột dạ, nhưng may mắn là tôi nhanh trí, miệng mồm lanh lợi, lập tức bắt đầu luyên thuyên: “Đương nhiên! Con gái lớn thì phải khác chứ, bây giờ tôi đã trở thành một người phụ nữ trưởng thành và độc lập trong công việc rồi!”


Thư ký Lương cứng họng, gật đầu một cách qua loa: “Được rồi, cô Hà. Lễ nào cũng phải đáp lễ, lát nữa tôi sẽ sắp xếp lại tất cả những lần cô lười biếng trong giờ làm việc và báo cáo đầy đủ cho Tần tổng.”


Tôi: !!!


“Sao con người anh lại nhỏ mọn thế hả?! Tôi chỉ nói thật thôi mà, mặc dù tôi thừa nhận, việc anh giúp tôi rồi tôi lại bán đứng anh là không đúng, nhưng Tần tổng cũng có làm gì anh đâu, anh không nhận ra à? Anh ấy hoàn toàn không tin tôi, hiểu chưa?” Tôi buồn bã, ấm ức phàn nàn.


Thư ký Lương cười khẽ: “Giờ cô mới nhận ra à, đồ nhóc con.”


Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ấy một cách thận trọng, bầu không khí có chút kỳ lạ.


Ánh mắt của thư ký Lương rất dịu dàng, tựa như một dòng suối trong vắt, sự hiền hòa giữa đôi mày khiến tôi đắm chìm.


Anh ấy dịu dàng đến mức khiến tôi có đủ can đảm để thốt ra câu nói đầy táo bạo—

“Nhóc cái đầu nhà anh!”


Thư ký Lương: “...”


Khi nhìn thấy đối diện là khuôn mặt tái xanh, tôi hài lòng, hiên ngang trở về bàn làm việc.


Haizz, thật là thoải mái.


Kỹ năng làm việc có thể không bằng người ta cũng không sao, chí ít miệng lưỡi của tôi còn sắc bén hơn, răng cũng nhọn hơn mà!


Tôi lo lắng chờ đợi Tần bá tổng gọi tôi vào lại, nhưng một tiếng đồng hồ, hai tiếng đồng hồ, gần hết giờ làm rồi mà thư ký Lương vẫn chưa ra, Tần tổng cũng không nói gì.


Ơ?


Không đúng?


Tôi đứng ngồi không yên, nghĩ mãi không ra, nhưng sếp chưa tan ca thì tôi cũng không dám về...


Thế là tôi nghe lén một chút.


Hai người họ ở trong đó thì có thể làm gì được chứ? Thảo luận công việc cũng đâu thể cả buổi chiều được...


Đang suy nghĩ miên man dựa vào tường, tôi chợt nghe thấy một câu: “Thế nào? Sau khi ngủ dậy cảm thấy thế nào?”


Xong rồi? Ai ngủ với ai? Đã xong rồi à? Hả? Tôi đã bỏ lỡ gì sao?


Tôi liền hoàn hồn, giả vờ bình tĩnh gõ cửa.


Tần tổng mệt mỏi nói: “Vào đi.”


Tôi hiểu chuyện, bước vào liền thấy thư ký Lương đang ngồi trên ghế sô pha, dọn dẹp đống tinh dầu và nhang thơm trên bàn trà.


Tần Xuyên Hòa thở dài, xoa trán, thẫn thờ nói: “Thành Trấn, kỹ thuật của cậu càng ngày càng tốt.”


Tôi lắp bắp lặp lại: “...Kỹ, kỹ thuật gì cơ?”


Tần Xuyên Hòa liếc nhìn tôi, nhướn mày: “Kỹ thuật điều chế hương, cô nghĩ là gì?”


Thư ký Lương đẩy kính, cười thản nhiên, nhanh chóng tiếp lời: “Tần tổng, tôi nghĩ chúng ta nên nghe ý kiến của ‘người phụ nữ trưởng thành trong công việc’ chứ nhỉ.”


Tôi: “...” Thư ký Lương, có cần thù dai thế không...

Bình luận (0)
Đăng ký tài khoản (5s xong)

Hãy là người bình luận đầu tiên