11
Có lẽ là vì tôi tỏ ra quá lạnh lùng.
Lại còn cố tình tránh né một cách quá rõ ràng.
Dần dần tôi không còn gặp Quyền Luật thường xuyên nữa.
Có chút hụt hẫng.
Nhưng cảm giác đó cũng nhanh chóng biến mất.
Có gì mà phải hụt hẫng chứ?
Tôi, Lý Thi Nghiên, sao có thể vì chuyện nhỏ này mà rung động chớ?
Chuyện kỳ lạ bắt đầu xảy ra.
Tôi bắt đầu nhận được những bức thư tình nặc danh.
Nét chữ đều giống nhau.
Nhưng nội dung thì càng lúc càng sến súa.
Tôi vứt hết.
Sau đó, trong ngăn tủ cuối cùng cũng không còn gì nữa.
[Ai gửi thư tình cho Lý Thi Nghiên vậy nhỉ?]
[Nội dung cũng được phết đấy chứ.]
Tôi đọc xong cũng muốn hỏi câu y chang.
Ai thế?
Nhưng mà…
Chẳng bao lâu sau.
Trong tủ tôi lại bắt đầu xuất hiện quà tặng.
Ban đầu, tôi vứt hết.
Nhưng sau đó, mấy món đồ càng ngày càng đắt tiền.
Tôi bắt đầu dao động.
Xét theo bản chất của tôi, thì tôi đã nhận lấy.
Bình luận hiện ra:
[Nói thật thì, người này chọn quà có gu thật.]
[Gu chứ gì, toàn là đồ hàng hiệu cả đấy.]
[Rốt cuộc là ai vậy? Có khi nào mấy bức thư tình cũng là do người đó viết không?]
Tôi cũng có cùng một nghi ngờ.
12
Ở trong trường, người đó thường xuyên tặng quà.
Nhưng tôi không bao giờ bắt được hắn.
Ngoài trường, dường như có người đang theo dõi tôi.
Đặc biệt là vào buổi tối lúc tôi về nhà.
Tôi cũng không bắt được.
Chẳng lẽ là do tôi tưởng tượng?
Mãi đến khi dòng bình luận lại xuất hiện, tôi mới biết không phải là ảo giác.
[Đây là tình tiết chưa từng xuất hiện nè!]
[Ai đang theo dõi Lý Thi Nghiên vậy? Trước giờ làm gì có đoạn này?]
Tôi âm thầm nghĩ, nhất định phải bắt được kẻ đó để hắn lòi đuôi chuột ra.
Hôm đó, tôi cố tình ngã xuống.
Còn mượn Lị Lị hai vệ sĩ, canh sẵn ở gần đó.
Tôi muốn xem thử, tên bi//ến th//ái theo dõi tôi rốt cuộc là ai?
Trong đầu tôi đang điên cuồng suy tính cách tóm gọn hắn như thế nào đây.
Không ngờ, Quyền Luật lại bất ngờ xuất hiện.
Cậu ấy cẩn thận đỡ tôi dậy.
Lấy điện thoại ra gõ chữ.
Hỏi tôi có sao không? Có cần đến bệnh viện không?
Tôi nhìn cậu ấy chằm chằm vài giây.
Cậu ấy chắc không phải tên bi//ến th//ái đó chứ?
“Quyền Luật, sao cậu lại ở đây?”
Ánh mắt cậu ấy có chút lảng tránh.
Không nói gì.
Nhưng tôi nhìn thấy trong tay cậu ấy có một túi đồ mua sắm.
Theo phản xạ, tôi hỏi: “Cậu đi mua đồ, đi ngang qua đây à?”
Cậu ấy như sững người trong chốc lát.
Tôi định hỏi tiếp thì cậu ấy gật đầu xác nhận.
Thôi bỏ đi, chắc không phải là cậu ấy đâu.
Ngay lúc đó, một dòng bình luận lướt ngang:
[Giờ cốt truyện đã phát triển đến mức tôi hoàn toàn không đoán nổi nữa rồi.]
Tôi chỉ liếc nhìn một cái, rồi lập tức rời mắt.
Không có hứng thú.
Việc cần làm bây giờ là phải bắt được tên bi//ến th//ái mới quan trọng.
Tôi liếc nhìn phía sau Quyền Luật.
Thật sự không thấy ai khác.
“Quyền Luật, lúc cậu đến đây, có thấy người nào khả nghi không?”
Cậu ấy chậm rãi lắc đầu.
“Thôi được, cảm ơn cậu nhé. Tôi về trước đây, cậu về cẩn thận nhé.”
Cậu ấy gật đầu đáp lại.
Lúc này dòng bình luận lại tràn ra:
[Ánh mắt Quyền Luật nhìn tình cảm thật đấy!]
[Rốt cuộc hai người họ có thành đôi không vậy?]
[Tôi bị mê cặp này mất rồi!]
[Nhưng tôi nhớ trong nguyên tác Quyền Luật là không có CP mà, chẳng lẽ biên kịch sửa kịch bản lớn vậy luôn?]
Đối mặt với mấy người chuyên hóng chuyện này, tôi chỉ muốn nói: chẳng có cảm xúc gì cả.
Tôi và Quyền Luật á?
Chuyện đó là tuyệt đối không thể nào, được chưa!
13
Thật không ngờ, sau khi về nhà, trước cửa nhà tôi lại có mấy gói hàng.
Kỳ lạ thật, tôi đâu có đặt mua gì.
Tôi mở ra, phát hiện là thỏi son tôi từng bàn với Lị Lị.
Còn có cả một sợi dây chuyền phiên bản giới hạn nữa.
Chẳng lẽ là Lị Lị tặng tôi à?
Nhưng mà, Lị Lị chưa bao giờ gửi bưu kiện cho tôi cả.
Tôi còn đang nghi hoặc, thì tin nhắn tới tấp được gửi đến.
Toàn là tin nặc danh.
“Bé con, có thích quà không?”
“Đừng ganh tỵ với người khác, những gì họ có, anh đều sẽ mua cho em.”
“Anh đã mua dây chuyền cho em rồi, đeo lên chắc chắn rất hợp với em đấy.”
Lúc tôi nhìn thấy những dòng chữ đó, tôi giật nảy người.
Ai vậy chứ?
Chẳng lẽ là cái tên đang theo dõi tôi á?
Hắn làm sao biết được sở thích của tôi vậy?
Chẳng lẽ là bạn học?
Khoan đã…
Không phải hắn chính là người đã tặng quà cho tôi ở trường sao?
Tôi không trả lời, nhưng cũng không chặn.
Tôi muốn lôi hắn ra ánh sáng.
Còn một điều nữa.
Những món quà hắn tặng, tôi thật sự thích.
Một phần nào đó đã chiều chuộng cái sự sĩ diện của tôi.
Những ngày sau đó, ngày nào cũng có tin nhắn:
6.1
“Bé con hôm nay xinh quá.”
“Có phải em đang dùng thỏi son anh tặng không?”
“Muốn hôn quá.”
6.2
“Bé con hôm nay thơm thật.”
“Chúng ta dùng chung một loại nước hoa đó.”
“Thích em lắm.”
6.3
“Bé con, anh đã mua cho em chiếc váy mới của LV, chắc chắn em sẽ thích.”
“Muốn nhìn em mặc nó.”
“Ngày mai, em sẽ mặc chứ?”
6.4
“Sao em không mặc chiếc váy anh mua vậy?”
“Rõ ràng rất hợp với em mà, lại còn xinh nữa.”
6.5
“Sao em có thể dịu dàng với người khác như vậy?”
“Còn đối với anh thì lạnh lùng thế này.”
“Bé con, đừng đối xử với anh như vậy.”
6.6
“Bé con, hôm qua anh mơ thấy em, trong mơ đã làm chuyện không tốt với em.”
“Xin lỗi.”
6.7
“Thật muốn ở bên em từng giây từng phút.”
“Bé con, đừng chỉ xem mà không trả lời.”
[Rốt cuộc là ai gửi vậy? Tò mò quá đi mất.]
[Cảm giác u ám sắp trào ra khỏi màn hình luôn rồi.]
Tôi chặn hắn rồi.
Đồ bi//ến th//ái ch//ết tiệt.
14
Kết quả là chưa qua mấy ngày, tôi lại nhận được tin nhắn quấy rối.
“Bé con, sao em có thể thân thiết với Phác Hiền như vậy.”
[Chi tiết mờ ám: Hắn biết Phác Hiền.]
[Biết đâu lại là bạn học cùng lớp thì sao!]
[Tôi có một suy đoán táo bạo – chẳng lẽ là Quyền Luật à?]
[Bình luận phía trên có lý ghê đó.]
“Em có thể thân thiết với anh một chút được không?”
[Tên bi//ến th//ái thấp hèn.]
Tôi từng thân thiết với Phác Hiền khi nào chứ?
Cái tên khốn đó, tôi chỉ muốn đánh cho một trận.
Tôi còn chưa kịp suy nghĩ thêm.
Từng tin nhắn nữa lại tiếp tục gửi tới:
“Người hôm nay là ai vậy? Em có bạn trai rồi à?”
“Bé con, sao em có thể bỏ rơi anh?”
“Bé con chưa từng nhìn thấy anh bao giờ!”
[Cuối cùng cũng hiện thân: chính là kẻ âm u đích thực.]
[Đúng là kiểu si tình bệnh hoạn.]
[Là ai? Rốt cuộc là ai vậy chứ!]
Cách nói vẫn giống y hệt như trước.
Tôi chắc chắn là cùng một người.
Tôi chịu hết nổi rồi.
“Anh là ai?”
“Bé con, em muốn biết anh là ai à?”
“Dừng mấy trò vớ vẩn của anh lại đi, tôi sẽ trả hết đồ lại cho anh.”
“Sao phải trả? Em thích mà, đúng không?”
Tôi cảm thấy mình sắp phát điên.
Hắn nói như vậy, mà tôi lại thấy... có chút cuốn hút.
Chắc chắn là do sức mạnh của đồng tiền làm tôi mê muội.
“Lúc em nhận được quà, em đã cười.”
“Anh thích nhìn em cười.”
[Không đùa chứ, tôi hơi ghen tị với người có tiền rồi đó.]
[Thật sự... lại thấy có chút ngọt ngào.]
[Tôi cũng điên rồi, sao lại thấy có cảm giác được cưng chiều cơ chứ.]
Nhìn mấy dòng bình luận đó, tôi chỉ muốn trợn trắng mắt.
Loại cưng chiều này, ai cần thì lấy đi!
Tôi thì không thèm.
“Xê dừng, rốt cuộc anh là ai vậy hả? Muốn gì đây?”
“Anh chỉ muốn em vui vẻ thôi.”
Nhận quà thì tôi vui thật đấy.
Nhưng bị quấy rối, thì không vui nổi đâu!
Chịu không nổi nữa rồi.
Ngày nào cũng như bị giám sát zậy đó.
Chi bằng hẹn gặp trực tiếp một lần cho xong.
Tôi muốn biết hắn là ai!
“Anh xấu lắm hả?”
“Chắc là... không xấu lắm đâu.”
“Vậy thì đến gặp tôi đi. Nếu còn gửi mấy tin nhắn quấy rối này nữa, tôi sẽ báo công an đấy.”
“Tôi không thích như vậy đâu.”
Hắn im lặng rất lâu mới trả lời.
“Bé con, đừng ghét anh mà. Anh sẽ đến gặp em.”
Hãy là người bình luận đầu tiên
Nguyệt Truyện hoan nghênh các tác giả, dịch giả, nhóm dịch và các fanpage đăng truyện lên website của chúng tôi. Mọi chi tiết về nhuận bút, kiếm tiền và các thỏa thuận khác vui lòng nhắn tin trực tiếp đếnfanpage Facebook Nguyệt Truyệnhoặc email nguyettruyennet@gmail.com