Vì lỡ làm một chuyện động trời, cậu ấy đến Thanh Hoa, tôi thì quay ngoắt chọn Bắc Kinh ở phút cuối.
Chúng tôi tình cờ gặp nhau trên phố Trung Quan Thôn.
Tôi tay trong tay với bạn trai, cậu ôm eo bạn gái mới.
Cả hai đều khinh thường đi lướt qua nhau.
Được một đoạn, tôi buông tay chàng trai ra, giục anh ta mở mã QR.
"Cảm ơn nhé, 200 tệ chuyển rồi, lần sau lại nhờ anh."
1.
Tôi kể với đám bạn cùng phòng về cuộc chạm trán với Ngôn Từ hôm nay, còn nhấn mạnh "chiến tích" vội vàng túm đại một người qua đường đóng giả bạn trai.
Bị chúng nó cười cho một trận.
"Hoa khôi của khoa ơi, cậu sợ cái gì chứ?"
"Còn phải tìm người đóng giả bạn trai? Có cần thiết không?"
"Nhưng cậu ấy còn ôm một cô gái khác cơ mà." Tôi cãi lại "Tớ không muốn bản thân trông thảm hại hơn Ngôn Từ."
"Thanh Thanh, đám con trai theo đuổi cậu xếp hàng dài từ khoa này sang khoa khác, giờ cậu lại bảo với bọn tôi là cậu sống không bằng Ngôn Từ à?"
"..." Tôi cứng họng.
Đám bạn lại tiếp tục khuyến khích: "Cậu xuống nước làm lành trước đi, chẳng phải hai người sẽ lại tốt đẹp sao?"
"Nhưng mà, lúc trước cũng là tớ hôn cậu ấy trước..."
2.
Kỳ nghỉ hè năm ấy, khi đăng ký nguyện vọng đại học, Ngôn Từ đăng ký Thanh Hoa, tôi đăng ký Bắc Kinh.
Không giống của cậu.
Ý định ban đầu của tôi là sẽ không bao giờ dính líu đến cậu nữa.
Nhưng tôi không ngờ...
Năm nay Thanh Hoa và Bắc Kinh lại có chương trình hợp tác!!!
Đúng như tên gọi, hai trường sẽ chia sẻ các khóa học xuất sắc, công nhận tín chỉ lẫn nhau.
Mà tôi, là sinh viên Đại học Bắc Kinh, học kỳ này lại chọn học môn Trí tuệ Nhân tạo của Đại học Thanh Hoa.
Rồi sau đó…
Tôi héo queo.
Bởi vì:
Ngồi ngay sau tôi, vậy mà lại là Ngôn Từ!!
Giáo sư đang giảng bài trên bục, tôi ngồi dưới chỉ muốn độn thổ.
Phía sau còn vọng đến tiếng Ngôn Từ thảo luận bài tập với bạn cùng phòng.
Hú hồn chim én!
Tôi nhất quyết không muốn để cậu ấy phát hiện ra mình, cả buổi cứ như đà điểu rúc đầu, cầm bút vẽ vòng tròn lên vở.
Cuối cùng cũng hết giờ.
Tôi vẫn cứ ngồi im như vậy.
Định bụng chờ Ngôn Từ đi rồi mới chuồn, tiết sau nhất định phải ngồi thật xa cậu ấy!!
Thì bỗng nhiên, ghế của tôi bị ai đó móc vào từ phía sau.
Còn đạp cho một cú rõ mạnh.
Người tôi bật nảy lên rồi lại rơi bịch xuống ghế.
"Ai đấy." Giọng tôi nghẹn lại.
Bởi vì người đạp lên ghế tôi chính là Ngôn Từ.
Thấy tôi quay lại, cậu ấy có vẻ hơi lúng túng, đưa tay lên sờ mũi.
Rồi hỏi: "Lâm Thanh, chưa đi à?"
"..."
3.
Tôi tức điên lên được.
Vậy mà Ngôn Từ vẫn cứ vô tư, mắt còn đảo một vòng quanh chỗ tôi "Bạn trai cậu đâu, không đi cùng à?"
Tôi nghẹn họng.
Làm sao tôi biết mình lại gặp Ngôn Từ ở đây chứ, dĩ nhiên chẳng thuê bạn trai giả rồi.
Nhưng tôi vẫn cố tỏ ra tự tin, không chút nao núng: "Anh ấy không học môn này."
"Ồ."
"Vậy bạn gái cậu đâu?" Tôi không chịu thua hỏi vặn lại.
Nghe vậy, người bạn bên cạnh Ngôn Từ định nói gì đó nhưng đã bị cậu ấy bịt miệng.
Ngôn Từ đứng tại chỗ cười cười, mày rậm mắt phượng: "Bạn gái đang đợi tôi ở canteen."
"Trưa nay định ăn gì?"
"Sườn xào chua ngọt." Ngôn Từ đáp.
Cuộc đối thoại này cứ như đang tỉ thí võ mồm.
Tôi nghiến răng, sườn xào chua ngọt là món tôi thích nhất.
Thèm quá!
Thôi, nói chuyện vớ vẩn đến đây thôi, tôi về ký túc xá đặt đồ ăn ngoài vậy.
Tôi xoay người dọn dẹp đồ đạc, đeo ba lô lên định rời đi.
Vừa bước ra khỏi chỗ ngồi.
Cổ tay tôi đã bị Ngôn Từ nắm lấy.
Cậu ấy nhìn tôi với vẻ mặt nửa cười nửa không, giọng điệu thản nhiên "Muốn ăn cơm cùng bạn gái tôi không?"
"..."
4.
"Cậu là Lâm Thanh?"
Một cô gái xinh đẹp ngồi đối diện nhìn tôi chằm chằm.
Ngôn Từ ngồi ngay bên cạnh cô gái ấy.
Cậu ấy thong thả ăn cơm, ánh mắt chẳng thèm để ý đến tôi, thậm chí còn chẳng quan tâm đến bạn gái mình.
"Chào cậu, Giang Mỹ Mỹ." Tôi vừa nói vừa ăn sườn xào chua ngọt.
Không sai.
Giang Mỹ Mỹ, chính là bạn gái của Ngôn Từ.
Cô ấy xinh đẹp động lòng người, dáng người chuẩn với vòng eo thon gọn cùng khuôn ngực đầy đặn, ánh mắt long lanh đa tình. Tôi liếc nhìn cô ấy với vẻ ghen tị, đúng là kiểu người Ngôn Từ thích.
"Chị Thanh Thanh?"
"... Khụ khụ."
Giọng nói của Giang Mỹ Mỹ kéo tôi về thực tại.
Bị sặc, tôi vội vàng với lấy nước thì chai nước đã nằm gọn trong tay.
Ngẩng lên đã thấy Ngôn Từ.
Cậu ấy đưa chai nước cho tôi.
Rồi lại theo thói quen đưa tay lên mũi, "Uống nước."
Tôi liếc mắt ra hiệu: Bạn gái cậu kìa.
Ân cần với tôi thế này, bạn gái cậu không ghen à?
Ngôn Từ chẳng phản ứng gì với ánh mắt hình viên đạn của tôi.
5.
Ăn xong, Ngôn Từ bảo Giang Mỹ Mỹ về ký túc xá trước.
Cậu ấy tiễn tôi ra cổng trường.
Hai chúng tôi im lặng bước đi trong khuôn viên Thanh Hoa.
"Cậu."
"Cậu..."
Tôi và cậu ấy đồng thời lên tiếng, rồi lại cùng im bặt.
Những sinh viên khác tay ôm sách vở vội vã đi qua, tiếng chuông xe đạp leng keng vang vọng sân trường.
Tôi đá nhẹ một viên sỏi, nhất thời không biết nói gì.
Ngôn Từ lên tiếng: "Mẹ tôi hỏi cậu có cần hoa quả không, bà ấy gửi cho."
Mẹ Ngôn Từ kinh doanh vườn cây ăn quả, quanh năm nhà tôi lúc nào cũng đầy ắp hoa quả, đều là do dì gửi.
Tôi lắc đầu: "Không cần đâu."
Ăn hoa quả gì chứ...
Người bản thân thích bấy lâu nay đã có bạn gái rồi còn tâm trí ăn sao...
Tôi cúi đầu, suy nghĩ miên man.
Nhớ lại những ngày thơ bé cùng Ngôn Từ nô đùa trong vườn cây, rồi lại nhớ đến nụ hôn chiều hè năm ấy.
Thậm chí còn nghĩ đến cô bạn gái chân dài ngực nở của cậu ấy.
Rồi lại đến Ngôn Từ, người tôi âm thầm thương trộm nhớ bao năm qua...
Cảm thấy khó chịu, tôi bèn buột miệng nói: "Khi nào rảnh tôi cũng sẽ dẫn bạn trai đi ăn với cậu."
"..." Nụ cười trên môi Ngôn Từ thoáng chốc nhạt đi, nhưng ngay lập tức, cậu ấy lại mỉm cười: "Chắc chắn là không đẹp trai bằng tôi rồi."
"Hứ..."
6.
Tôi nằm dài trên giường nhắn tin cho Chu Châu, người đã đóng giả làm bạn trai tôi lần trước.
Tôi: Chủ nhật này rảnh không? Cần anh giúp một việc.
Tôi: Ba trăm tệ?
Cầm điện thoại chờ Chu Châu trả lời, tôi nhìn chuông gió treo trên rèm cửa sổ ký túc, tiếng leng keng lanh lảnh vang lên.
Chợt nhớ đến Ngôn Từ.
Đây là đồ cậu ấy tặng.
Tôi và Ngôn Từ là thanh mai trúc mã.
Từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên trong một khu tập thể.
Ngày có kết quả thi đại học, để chúc mừng cả hai đều đạt kết quả tốt, cậu ấy đã mua một cặp chuông gió.
Mỗi đứa một cái.
Khoảnh khắc cầm chuông gió trên tay, lòng tôi như nở hoa.
Liệu đây có phải là đồ đôi không nhỉ?
Ngôn Từ cũng có một cái y hệt.
Phải chăng cậu ấy cũng có chút thích tôi?
Với suy nghĩ ấy, suốt quãng thời gian sau kỳ thi đại học, mỗi lần nhìn Ngôn Từ, mắt tôi đều sáng long lanh.
Mong chờ cậu ấy thổ lộ tình cảm với mình...
Cho đến buổi chiều ngày cuối cùng điền nguyện vọng…
Sau khi có kết quả, cả hai chúng tôi cùng nhau ngồi điền vào phiếu đăng ký.
Thành tích của chúng tôi đều rất tốt, đỗ Thanh Hoa, Bắc Kinh là điều chắc chắn, vốn đã quyết định cùng nhau vào Thanh Hoa.
Lúc đó, Ngôn Từ chơi game mệt mỏi, nằm nghỉ trên chiếc ghế tre ngoài sân, đầu nghiêng sang một bên.
Gió hè oi ả thổi nhẹ.
Mấy sợi tóc lòa xòa trên trán cậu ấy khẽ lay động.
Không hiểu sao lúc ấy, tôi như bị ma xui quỷ khiến, bê ghế lại gần Ngôn Từ.
Nhìn chằm chằm sống mũi cao thẳng và khuôn mặt say ngủ của cậu ấy.
Tôi khẽ cúi xuống.
Và đặt một nụ hôn lên má cậu ấy.
Rất nhẹ, nhẹ tựa lông hồng.
Hành động này khiến tim tôi đập như trống, rồi ngay lập tức, lý trí đã chiến thắng cảm xúc.
Tôi cuống cuồng đứng dậy, chạy ra khỏi sân.
Bởi vì tôi nhìn thấy…
Ngay khoảnh khắc tôi đặt nụ hôn xuống, hàng mi của Ngôn Từ khẽ rung lên.
Cậu ấy không ngủ!
Nhưng cậu ấy cũng không mở mắt, chỉ lặng lẽ nằm đó. Gương mặt nghiêng của chàng trai thật dịu dàng, hàng mi cong vút tạo thành một đường cong thanh tú.
Tôi đoán…
Chắc là cậu ấy không muốn lên tiếng từ chối, làm ảnh hưởng đến tình bạn giữa chúng tôi?
Sự thật này khiến tôi xấu hổ vô cùng.
Đêm khuya, tôi ôm chăn khóc rất lâu.
Mười lăm phút cuối cùng, với đôi mắt sưng húp như hai cái bóng đèn tròn, tôi bò dậy sửa lại nguyện vọng.
Thôi thì đến Bắc Kinh vậy.
Tôi rất sợ gặp lại cậu ấy.
Sợ cậu ấy hỏi tôi về hành động chiều hôm đó.
Nhưng đến ngày nhập học, vì lý do an toàn, bố mẹ vẫn muốn chúng tôi cùng đi máy bay.
Điều này tôi không thể từ chối.
Chỉ có thể cố gắng tránh giao tiếp bằng mắt với Ngôn Từ.
Nhưng trước khi đi, ngay cả cọng rơm cuối cùng cũng đứt đè bẹp mối tình đơn phương thời thanh xuân của tôi…
Trong phòng của Ngôn Từ.
Chiếc chuông gió bị vứt lăn lóc dưới đất.
Những tua rua bên dưới không thể đón gió, càng không thể phát ra tiếng leng keng.
Cũng giống như tâm sự của tôi.
Bị chôn vùi sâu tận đáy lòng.
Thấy chưa.
Cậu ấy căn bản chẳng có ý gì với tôi cả.
Có khi chiếc chuông gió đó chỉ là quà tặng khuyến mãi khi mua hàng rong ngoài đường thôi.
Nhưng khóa học hợp tác của Thanh Bắc lại kéo cậu ấy về lại bên cạnh tôi.
Vậy nên tôi đành phải... giả vờ như không bận tâm.
Hãy là người bình luận đầu tiên
Nguyệt Truyện hoan nghênh các tác giả, dịch giả, nhóm dịch và các fanpage đăng truyện lên website của chúng tôi. Mọi chi tiết về nhuận bút, kiếm tiền và các thỏa thuận khác vui lòng nhắn tin trực tiếp đếnfanpage Facebook Nguyệt Truyệnhoặc email nguyettruyennet@gmail.com