Sao lại là câu tôi đã nói!
Tôi nhìn kỹ lại, ảnh đại diện của Chu Châu bên tôi... hình như cũng không phải của người này...
Ngay trước khoảnh khắc tôi bừng tỉnh, giọng nói của Chu Châu vang lên đúng lúc:
"Nói chia tay với Hạ Giang Bắc, em lại nhận thêm một người bạn trai nữa lúc nào vậy?"
Tâm trạng Chu Châu có vẻ không đúng lắm...
Lạnh lẽo khác thường.
Nhưng, Hạ, Hạ Giang Bắc ư?!!!
Tôi như bị sét đánh ngang tai.
Vậy là, tôi, Lâm Thanh, tin nhắn "thông báo chia tay" được gửi đi lúc nửa đêm với mục đích làm rõ ràng mối quan hệ giữa tôi và Chu Châu...
Mẹ kiếp... lại được gửi đến cho Hạ Giang Bắc, người tôi mới quen hôm qua kiêm bạn cùng phòng của Chu Châu!!!
Tôi lặng lẽ giơ tay lên. "Cái đó, em có thể giải thích."
"Nói." Giọng Chu Châu vô cùng dứt khoát.
"Gửi nhầm..."
"Vậy định gửi cho ai?"
"Anh..." Nói được một nửa, tôi cảm thấy có gì đó sai sai, vội ngậm chặt miệng.
"..."
Bầu không khí giữa tôi và Chu Châu rơi vào im lặng, tiếng nói chuyện rộn ràng của những sinh viên qua lại trên hành lang cứ vang lên không ngớt.
Càng làm nổi bật lên sự căng thẳng giữa hai chúng tôi.
Làn gió nhẹ thoảng qua, lướt qua khoảng cách một mét giữa tôi và Chu Châu.
"Đòi chia tay với anh?"
Giọng nói của Chu Châu hòa lẫn với tiếng gió, lẫn cả tiếng trò chuyện trong trẻo của những người qua đường, nhưng vẫn lạnh nhạt, không nghe ra chút cảm xúc nào.
Lưỡi tôi như bị xoắn lại, không thể thốt ra một câu hoàn chỉnh. "Đúng vậy, vì... chúng ta, chỉ là giả vờ. Sau đó, em cảm thấy..."
"Lâm Thanh, vì cuộc điện thoại của anh hôm qua?"
"A..."
Điện thoại?
Vụ ngàn vàng khó mua nam kỹ đầu bảng đó sao?
"Chuyện đó chỉ là mọi người bàn tán nhảm nhí trên diễn đàn thôi, anh đừng tin..."
Tôi lại lải nhải muốn giải thích, nhưng bị Chu Châu lạnh lùng cắt ngang:
"Không phải chuyện này."
Tôi...
Tôi há miệng, nhất thời không nói nên lời.
Chu Châu chỉnh lại tay áo, mắt cụp xuống, "Ảnh hưởng đến em rồi, anh xin lỗi."
"Không..." Không phải vậy.
"Bài tập lập trình nhớ nộp cho anh đấy."
Chu Châu bỏ lại câu nói đó rồi xoay người rời đi.
Không chút do dự.
Tôi đứng ngây người tại chỗ, làn gió nhẹ bỗng chốc trở thành từng cơn lạnh buốt, lạnh đến run cả người.
Sao lại thành ra thế này?
Tôi chỉ định tạm dừng giao kèo người yêu giả, không làm lỡ Chu Châu nữa, để mình tôi theo đuổi Ngôn Từ.
Vậy mà...
30.
Sau buổi sáng hôm ấy, mối quan hệ giữa tôi và Chu Châu trở nên lạnh nhạt.
Thật kỳ lạ.
Rõ ràng mấy ngày trước tôi còn có thể vui vẻ trò chuyện với anh ấy.
Chu Châu không hề có dáng vẻ của một đàn anh trợ giảng, trước mặt tôi luôn rất bình dị.
Càng không phải là "nam thần lạnh lùng" như lời đồn trên diễn đàn.
Anh vẫn thường hay trêu đùa tôi.
Trước mặt tôi, anh ấy có thể là một người bạn, cũng có thể là một đàn anh chín chắn.
Nhưng mà...
Muôn vàn suy nghĩ chất chồng trong lòng.
Nhưng việc học tập không cho phép tôi phân tâm.
Rất nhanh, hàng loạt bài tập, đồ án đã chất chồng như núi.
Tôi chẳng còn thời gian nghĩ ngợi gì khác.
Thời gian trôi thật nhanh, cứ vùn vụt trong những ngày tháng tôi tất bật với việc học.
Bảy ngày đã qua.
Là sinh nhật của Ngôn Từ.
Chiếc đồng hồ đeo tay tôi đặt mua mấy ngày trước cũng đã đến, là thương hiệu mà Ngôn Từ yêu thích.
Sinh nhật của Ngôn Từ được tổ chức tại một quán bar ầm .
Trong quán có máy chơi mạt chược, máy tính, máy đánh bạc và rất nhiều thiết bị giải trí khác, đủ để chúng tôi chơi đùa cả ngày.
Những người bạn đến trước đang chạy nhảy khắp quán, nghịch máy tính, hát karaoke, chơi bóng bàn.
Không khí vô cùng náo nhiệt.
Tôi ngồi vào bàn mạt chược, xoa tay hăm hở chuẩn bị chiến đấu.
Ngôn Từ ngồi đối diện, trên bàn còn có hai người bạn nữa, chúng tôi đã có một trận mạt chược kịch liệt kéo dài bốn tiếng đồng hồ.
Cuối cùng, tôi thua thảm hại 50 tệ, ba người kia đều thắng tôi.
"Á á á..."
Tôi nằm bò ra bàn, hai chân đạp loạn xạ, sao mình gà thế này!
Tài năng đại sát tứ phương lúc chơi với họ hàng dịp Tết đi đâu mất rồi?
Nhưng mà, tôi chợt nghĩ lại.
Ở đây toàn là sinh viên Thanh Bắc, họ tính toán giỏi lắm.
Thua cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Vì vậy tôi nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Ngôn Từ vẫn còn đang vỗ vai tôi, luống cuống nói: "Hay là mình trả lại cậu 15 tệ nhé?"
Tôi cười hề hề.
"Hôm nay sinh nhật cậu, để vị trí thứ nhất cho cậu!"
Ngôn Từ thấy tâm trạng tôi đã khá hơn, hơi mím môi.
Tôi xua tay: "Thôi nào, tiếp tục!"
...
Chúng tôi quẩy tưng bừng đến tận khuya.
Khoảng mười giờ hơn.
Vì vui quá, Ngôn Từ còn gọi thêm bia.
Đám sinh viên chúng tôi ngày ngày học hành như ăn cơm, đến thở thôi cũng phải tranh thủ từng giây.
Nhân dịp sinh nhật Ngôn Từ, mọi người được xả hơi một trận ra trò.
Tôi cũng vậy.
Áp lực học tập suốt một tuần qua, cùng với mối quan hệ đóng băng với Chu Châu, tất cả đều trôi tuột xuống bụng theo cốc bia.
Ngày mai vẫn còn tiếp diễn.
Nhưng trước khi ngày mai đến, hãy cứ vui vẻ trước đã.
Mọi người tận lúc chuẩn bị ra về thì mới lục đục lôi quà ra.
Quà cáp đủ loại.
Thậm chí có một cậu con trai lôi cả mô hình Ultraman, say khướt dặn dò Ngôn Từ phải luôn tin vào ánh sáng.
Ngôn Từ dở khóc dở cười nhận lấy.
Tôi rúc vào một góc.
Trong túi là chiếc đồng hồ đeo tay gói ghém cẩn thận, thắt một chiếc nơ xinh xắn.
Còn mặt hộp...
Tay tôi lần trong túi, chạm vào một mảnh giấy cứng.
Đó là một mẩu giấy note, trên đó viết:
"Ngôn Từ, tôi thích cậu rất lâu rồi."
Tôi siết chặt tay.
Định bụng sẽ tìm một cơ hội thích hợp để đưa cho cậu ấy...
Dù sao, được ăn cả ngã về không.
Nếu cậu ấy hoàn toàn không có ý với tôi, thì tôi có âm thầm theo đuổi bao lâu cũng vô ích.
"Thanh Thanh, đến lượt cậu rồi!"
"Xem nào thanh mai của cậu tặng quà gì!"
Đến lượt tôi rồi.
Mọi người đều đã tặng quà xong.
Giờ phút này, tiếng reo hò chỉ hướng về một mình mình khiến tôi lúng túng.
Ngón tay hơi run.
Ánh mắt Ngôn Từ nhìn về phía tôi, dưới ánh đèn ấm áp trong phòng, cậu ấy ấm áp như ánh hoàng hôn.
Tôi nhìn cậu rạng rỡ như vậy.
Khoảnh khắc ấy, rõ ràng là một khắc vô cùng căng thẳng.
Tôi sắp sửa bày tỏ nỗi lòng thầm kín bấy lâu, phơi bày tất cả cho cậu thấy, nói cho cậu biết tôi thích cậu nhiều như thế nào.
Thích giấu kín tình cảm này trong mỗi ánh mắt nhìn về phía cậu.
Mỗi bài vật lý rõ ràng đã biết làm nhưng vẫn cứ muốn cậu giảng lại cho mình.
Hay những lần dò hỏi xem cậu thích kiểu con gái như thế nào.
Ngả đầu vào vai cậu ấy, tôi cảm thấy thật ấm áp.
Nhìn cậu ấy, tim tôi lại đập thình thịch.
Tôi nghĩ...
Dù cậu ấy có thích mình hay không, cũng phải nói ra hết những điều chất chứa trong lòng.
Nhưng đúng vào lúc này.
Tôi lại nhớ đến chiếc chuông gió.
Chiếc chuông gió túm lại, bị vứt lăn lóc trên đất.
Thứ mà bản thân xem như báu vật, vậy mà ở một nơi khác, bị ném xuống đất một cách không thương tiếc... Chiếc chuông gió.
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, tim tôi chợt thắt lại.
Động tác lấy hộp đồng hồ từ trong túi ra khựng lại trong một giây.
Nhưng cũng chỉ một giây thôi.
Mọi chuyện sau đó hoàn toàn đảo lộn.
31.
"Két..." Có tiếng cửa mở.
Cùng với tiếng động ấy, phòng bao bỗng chốc im phăng phắc.
"Chu, Trợ giảng Chu."
"Chào đàn anh."
Chu Châu đẩy cửa bước vào, làn gió bên ngoài theo anh lùa vào trong, chiếc áo khoác gió phồng lên. Vừa vào cửa, anh liền tháo khẩu trang xuống, để lộ phần lông mày và đôi mắt.
Đôi mắt anh thon dài, nhìn quanh một lượt.
Rồi... chạm phải ánh mắt tôi.
Khoảnh khắc ấy, tôi cảm nhận rõ ràng hơi thở mình như ngừng lại.
Ánh mắt chạm nhau tựa như có dòng điện chạy qua.
Đáy mắt Chu Châu vẫn bình thản như mọi khi, đứng từ xa, tôi không thể nhìn rõ biểu cảm của anh.
Nhưng không hiểu sao trong lòng lại rối bời.
Bàn tay đang nắm chặt hộp đồng hồ đeo tay trong túi áo, vô thức nhét nó vào sâu hơn.
Và giấu kỹ hơn nữa.
Ánh mắt tôi cũng cố tình lảng tránh.
Sao anh lại đến đây?
Chỉ vài giây sau.
Chu Châu tiến về phía này.
Tôi né tránh ánh mắt anh, lo lắng anh sẽ bắt chuyện với mình.
Nhưng đúng là tôi đã nghĩ nhiều.
Bởi vì anh ấy đi thẳng đến chỗ Ngôn Từ: "Chúc mừng sinh nhật, xin lỗi, không có thời gian chuẩn bị quà, mấy hôm nữa sẽ bù."
"Không sao, cảm ơn trợ giảng Chu."
Ngôn Từ gật đầu tỏ vẻ không để tâm.
Chu Châu "Ừ." một tiếng rồi bình thản ngồi xuống một bên.
Sau khi hoàn hồn, mọi người cũng không còn câu nệ nữa.
Lại tiếp tục ồn ào đòi tôi đưa quà.
Không thể hiểu nổi, ngay khoảnh khắc Chu Châu xuất hiện, kế hoạch của tôi đã hoàn toàn bị đảo lộn.
Sao anh lại đến đây?
Có lẽ là do hơi men.
Càng có thể là vì chuyện này đã khiến tôi rối bời cả tuần, nhất thời chẳng thể nào nghĩ thông suốt được.
Tôi chỉ dám nghiêng đầu lặng lẽ hỏi Ngôn Từ:
"Sao trợ giảng Chu lại đến đây?"
Ngôn Từ đáp, giọng đều đều: "Cậu uống rượu rồi, ở đây chỉ có mỗi cậu là sinh viên Bắc Kinh. Anh ấy không phải bạn trai cậu sao? Tớ bảo anh ấy đưa cậu về."
Tôi ngẩn người nghĩ: Hình như đúng là… cũng có lý.
Nhưng vấn đề mấu chốt của chuyện này là…
Mối quan hệ giả làm người yêu của tôi và Chu Châu đã chấm dứt rồi!!
Chạm phải ánh mắt trong veo của Ngôn Từ, tôi lặng lẽ nuốt câu nói ấy xuống.
Thôi vậy.
Hãy là người bình luận đầu tiên
Nguyệt Truyện hoan nghênh các tác giả, dịch giả, nhóm dịch và các fanpage đăng truyện lên website của chúng tôi. Mọi chi tiết về nhuận bút, kiếm tiền và các thỏa thuận khác vui lòng nhắn tin trực tiếp đếnfanpage Facebook Nguyệt Truyệnhoặc email nguyettruyennet@gmail.com