Hai kiếp người

[2/6]: Chương 2

4.


Ngày hôm sau, ta đến Từ đường một mình.


Tổ mẫu của Thẩm Như An đang đợi ta. Tóc người đã bạc trắng, nhưng vì luyện võ từ nhỏ nên lưng người vẫn thẳng tắp, trông không hề già đi.


Ta lễ phép chào hỏi, tổ mẫu thở dài nhẹ giọng nói: “Bích Lan... chính là nữ nhân đó. Chắc con cũng biết Từ gia có một vị tiểu thư.”


Ta cúi đầu xuống, suy nghĩ.


Kiếp trước quả thật ta từng nghe nói Từ gia có một vị tiểu thư được nuôi dưỡng ở thôn trang, sau này mới vào kinh, nàng ta khác hẳn với những tiểu thư thế gia, dám yêu dám hận, khiến nhiều công tử đem lòng ngưỡng mộ.


Tuy nhiên, sau này ta quá bận nên không còn để ý đến chuyện đó nữa.


Không ngờ nàng ta bây giờ lại chấp nhận làm thiếp.


“Chuyện của Từ tiểu thư chắc cũng là do tổ mẫu dặn dò. Vậy người muốn con phải làm gì?” Ta bình tĩnh hỏi.


Người không trả lời câu hỏi ta mà nói sang chuyện khác: “Bốn năm trước, Bích Lan cải trang thành nam nhân, theo quân đội đến biên giới vì An Nhi. Con bé làm việc không biết mệt mỏi, ở bên cạnh An Nhi suốt một năm, bất chấp cái lạnh và gian khổ ở đó. Thật tội nghiệp, ngay cả đứa trẻ cũng phải sinh ra ở biên giới khắc nghiệt đó. Vì An Nhi, Bích Lan đã rời khỏi Từ gia, nếu không còn lựa chọn nào khác, nó cũng không muốn xuất hiện…”


Hóa ra là sớm như vậy, bốn năm trước, lúc đó Thẩm Như An và ta chỉ mới thành thân được hai năm, Từ Bích Lan đã quay về kinh thành ba năm nay, Thẩm Như An đã nói cho tổ mẫu biết mọi chuyện.


Ta là kẻ ngốc duy nhất không biết chuyện gì.


Ta nhắm mắt lại, đứng thẳng: “Vậy tổ mẫu muốn Khương Uyển làm gì?”


Người trầm mặc hồi lâu: “Huyết mạch Thẩm gia không thể lưu lạc ở bên ngoài, Bích Lan nhất định phải được đưa vào phủ, con bé không muốn làm thiếp nên muốn An Nhi nhận nó làm bình thê…”


Nàng ta có lòng tự trọng không muốn làm thiếp, vậy mà lại nguyện ý làm tình nhân bên ngoài ba năm, thật buồn cười.


“Uyển Nhi, ta không thể phụ lòng tổ tiên của Thẩm gia. An Nhi làm loạn, ta không thể khuyên giải nó. Thẩm gia cần phải có người thừa kế!"


Ta chợt cười, hỏi từng chữ một: “Tỗ mẫu, người quên vì sao con không thể mang thai rồi sao? Vào giây phút cuối cùng khi giúp Tam hoàng tử đoạt lấy ngai vàng, nếu không phải cứu Thẩm Như An, con cũng sẽ không bị ngâm trong ao nước lạnh một ngày một đêm, để cơ thể bị tổn thương, không thể sinh con được nữa.”


“Nhưng con không trách chàng ấy. Bởi vì con không có ý định thành thân với ai.”


“Khi chàng ấy đến ngỏ lời bàn chuyện hôn sự, con đã nhiều lần nhấn mạnh rằng nếu chàng ấy cưới con thì sẽ không có người nối dõi. Con cũng sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện nạp thêm thiếp.”


“Chính chàng ấy đã đi khắp kinh thành Trường An, trong một ngày, tuyên bố rằng con là thê tử duy nhất.”


“Chàng ấy chỉ muốn sống mãi một đời bên cạnh con.”


“Tổ mẫu, đây là chàng ấy hứa với con, con không hề ép buộc.”


Sắc mặt tổ mẫu thay đổi, một lúc sau, thái độ của người đột nhiên trở nên cứng rắn: “Hầu hết lời hứa của nam nhân đều chỉ là lời nói suông thôi. Con ngu ngốc nên mới tin nó.”


“Hơn nữa, nam nhân nào mà chẳng tam thê tứ thiếp. Mấy năm nay, An Nhi chỉ có một mình con trong phủ rồi. Mấy ai có thể làm được điều này? Khương Uyển, con nên rộng lượng hơn.”


Ta gật đầu, ta thật sự quá ngu ngốc, sau khi trải qua đủ mọi chuyện tàn khốc ở kiếp trước, vậy mà ta vẫn tin vào tình yêu.


“Cho dù người muốn Từ Bích Lan vào phủ làm thiếp hay là bình thê, Khương Uyển đều sẽ không ngăn cản. Tuy nhiên, sau này nếu Khương Uyển muốn làm chuyện gì, hi vọng tổ mẫu sẽ thành toàn.”


Trong mắt người hiện lên niềm vui: “Chỉ cần con đảm bảo, ta tuyệt đối không can thiệp vào chuyện của con.”


“Không được!” Lúc này, ngoài sân truyền đến một tiếng hét lớn.


Là muội muội của Thẩm Như An.


“Tẩu tẩu, tẩu không được đồng ý.” Muội ấy nắm tay ta, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.


"Con tới đây làm gì! Còn dám nói nhảm!" Tổ mẫu sắc mặt tối sầm.


Ta vỗ nhẹ tay Thẩm Ninh, thấp giọng thở dài: “Lòng người đã thay đổi, không nên ép buộc.”


Ta bước từng bước ra khỏi sân, không hề ngoảnh lại.


Trong Từ đường, Thẩm Ninh thẳng thắn nói.


"Tổ mẫu, nếu năm đó không có tẩu tẩu, ca ca con đời này sẽ không bao giờ thành thân với ai. Người lại lợi dụng Từ Bích Lan để dẫn dụ ca ca phạm sai lầm, khiến huynh ấy suốt ngày sợ hãi bất an."


“Ca ca đã trốn tránh ba năm vì sợ tẩu tẩu biết chuyện, nhưng người lại không hề quan tâm đến huynh ấy mà còn để tẩu tẩu biết chuyện.”


"Tổ mẫu." Thẩm Ninh có chút nghẹn ngào, "Người không biết ca ca yêu tẩu tẩu đến mức nào đâu. Người... sẽ huỷ hoại ca ca mất.”


Tổ mẫu nắm chặt cây gậy trong tay, gõ mạnh xuống đất, trầm giọng nói: “Con đã là thê tử của người khác rồi, không có việc gì thì đừng về. Đây là chuyện của Thẩm gia, không liên quan đến con.”


Tổ mẫu dường như đang tự thuyết phục chính mình, lẩm bẩm nói: "Chỉ là một Khương Uyển mà thôi, làm sao mà An Nhi…có thể vì một nữ nhân mà huỷ hoại chính bản thân.”


5.


Thẩm Như An là một người cảnh giác. Hắn chắc chắn đã điều tra sự bất thường của ta trong những ngày qua.


Bích Lan đã sống trong một ngôi nhà ở vùng ngoại ô phía Tây được hơn ba năm.


Ta bảo Thanh Đại đến đó xem xét tình hình. Ở đó có đầy đủ người hầu chăm sóc cho mẹ con họ.


Thanh Đại nhân cơ hội trò chuyện với một người hầu chuẩn bị đi chợ, người hầu kia nhận một thỏi bạc mà Thanh Đại đưa cho, nói: 


“Tướng quân thường đi xa, mỗi tháng đều về một hai lần. Ngươi đã từng gặp tướng quân của chúng ta chưa? Ngài ấy khôi ngô và uy nghiêm lắm”


"Ngày thường chỉ cần hầu hạ phu nhân cùng tướng quân, nhiều người như vậy, công việc không hề nặng nhọc. Người khác không may mắn như bọn ta đâu.”


"Tướng quân đương nhiên rất yêu phu nhân của chúng ta, đồ ăn, quần áo, vật dụng đều là loại có chất lượng cao nhất, mỗi tháng đều gửi đến đây như nước!"


Hắn đã cùng nữ nhân khác có một mái nhà riêng.


Từ kinh thành đến ngôi nhà ở ngoại ô phía Tây, đi đi về về phải mất một ngày.


Ta và Thanh Đại đến đã là buổi trưa, theo thói quen của Thẩm Như An, hôm nay hắn nhất định sẽ tới đây.


Một lúc sau, ta nhìn qua cửa sổ ở quán trà, thấy một nữ nhân mặc trang phục màu xanh, áo khoác mỏng màu hồng đang đứng trước sân, thỉnh thoảng nhón chân đi lại.


Nơi đây được coi là khu vực thịnh vượng nhất vùng ngoại ô phía Tây nên tiếng vó ngựa dồn dập đặc biệt nổi bật.


Ta liếc nhìn xung quanh, thấy Thẩm Như An mặc bộ đồ đen, hoạ tiết là những con trăn vàng. Khi nhảy xuống ngựa, hắn ta ném roi cho lính canh phía sau.


Nữ nhân kia vui mừng nhảy cẫng lên, nhìn khẩu hình giống như đang gọi hai tiếng…phu quân.


Thẩm Như An quay lưng về phía ta, chỉ thấy hắn ta đột nhiên dùng tay bóp cổ nữ nhân kia, không biết hắn ta nói gì.


Nữ nhân đó rưng rưng nước mắt, lắc đầu và nói gì đó một cách khốn khổ.


Sau vài hơi thở, hắn buông tay ra, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên má nàng ta, động tác dịu dàng.


Thẩm Như An cúi xuống, bế đứa trẻ lên chọc ghẹo, đứa trẻ liền cười vui vẻ.


Ta nghĩ hắn chắc hẳn đã có một thời gian khó khăn.


Có lẽ hắn chỉ muốn có một đứa con, hoặc có thể hắn chỉ đang bối rối không biết phải làm sao.


Nhưng ta thấy rõ ràng Thẩm Như An cũng đang mỉm cười.


Mẹ yêu thương, cha nghiêm khắc, con cười đùa.


Thật là một gia đình ba người hòa thuận.


Chỉ có mình ta như trò đùa.


Thẩm Như An dường như nhận ra điều đó, nhìn sang đây, ta nhanh chóng đóng cửa sổ lại.


Dựa lưng vào bệ cửa sổ, ta từ từ nhắm mắt lại, đầu ngón tay khẽ run lên, trong lòng tràn ngập sự đau đớn.


Ta thở hổn hển, ngực phập phồng, vừa cười vừa khóc, không nhịn được hỏi: “Thanh Đại, ta không xứng… được đối xử tốt sao?”


Nếu không thì tại sao họ lại luôn phản bội ta, dù đi những con đường khác nhau nhưng cuối cùng lại có chung một kết cục, họ sẽ phản bội niềm tin của ta, nếu không làm được thì tại sao lại hứa với ta làm gì?


Thanh Đại nghiến răng nghiến lợi, mắt đỏ hoe: “Phu nhân, đây không phải lỗi của người! Là đám nam nhân kia thay lòng đổi dạ, là họ có lỗi, tham lam, đáng bị đày xuống mười tám tầng địa ngục!”


Ta chợt hiểu rằng sự chân thành là điều quan trọng nhất, nhưng lòng người lại luôn thay đổi.


Sau khi trở về phủ tướng quân, mãi đến tối ta mới nghe thấy giọng nói của Thẩm Như An.


“Uyển Uyển, hôm nay sau khi huấn luyện quân đội xong, ta đã đi mua bánh hạt dẻ mà nàng thích nhất.”


“Hôm nay tâm trạng của nàng có tốt hơn không?”


Hắn cúi xuống, bàn tay từng chạm vào người khác đang nhẹ nhàng chạm vào má ta, khiến ta chợt thấy ghê tởm.


Khi làn gió chiều thổi qua hắn, ta ngửi thấy một mùi thơm nhẹ nhàng.


Ta chợt muốn hỏi hắn tại sao lại lừa dối ta như vậy.


Chỉ cần hắn thành thật nói với ta, ta nhất định sẽ không xuất hiện trước mặt hắn nữa.


Nếu hắn muốn có con hay muốn bất kỳ nữ nhân nào khác, hắn có thể nói với ta, ta cũng sẽ không ngăn cản hắn.


“Thẩm Như An.” Ta mệt mỏi chớp mắt, nhìn hắn dưới ánh nến, bình tĩnh nói: “Ta hối hận rồi.”


Tình cờ lúc này hắn đang cúi xuống đặt đôi giày thêu của ta vào vị trí mà ta thường giẫm lên, đôi giày trên tay hắn chợt rơi xuống đất.


Hắn cúi người xuống, vuốt thẳng đôi giày bằng đôi bàn tay run rẩy, giơ tay áo lên lau nhẹ vài lần.


Sau đó, hắn từ từ ngẩng đầu lên nhìn ta.


6.


Hắn mỉm cười có chút bất đắc dĩ, xoa xoa ngón tay ta: “Là trà sáng nay quá nóng, hay là đồ ăn hôm nay không hợp khẩu vị của nàng? Hôm qua ta đã đặc biệt yêu cầu nhà bếp thêm món mới, nàng không thích sao?”


Bây giờ thiên hạ đã thái bình, một tướng quân như hắn lại lo liệu mọi việc từ bữa cơm đến sinh hoạt của ta.


Ngày thường, khi thấy phu nhân khà khác có đồ gì mới, hắn cũng sẽ mua cho ta một cái.


Ngay cả Hoàng đế hiện tại cũng từng trêu chọc hắn, nói hắn có thể đổi nghề để trở thành thị nữ cho phu nhân nhà mình.


Nghĩ tới đây, ta quay đầu lại nói: “Ừm, hối hận hôm nay uống nhiều trà quá nên không ăn được bánh hạt dẻ.”


Sau khi nghe những lời của ta, hắn thở phào nhẹ nhõm.


“Chỉ cần nàng muốn ăn, mỗi ngày ta đều mua cho nàng.”


Ta mím môi mỉm cười. Tổ mẫu muốn cứu lấy thể diện của Thẩm gia, bảo vệ thanh danh của Bích Lan nên muốn bí mật xử lý chuyện này.


Nhưng ta không lương thiện như vậy đâu.


Ta đã trải qua hai kiếp người, người khác đối xử với ta như nào, ta sẽ đối xử lại với người đó như thế.


Tình cờ, ngày hôm đó đẹp trời, Bình Dương công chúa bỗng dưng nổi hứng, tổ chức một trận thi đấu cầu ngựa tại biệt viện ngoại ô kinh thành, mời các công tử, tiểu thư của các gia tộc quyền quý đến tham dự.

Bình Dương Công chúa là muội muội duy nhất của đương kim hoàng đế, rất được sủng ái.


Mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ trên sân, Bình Dương Công chúa mặc một bộ trang phục màu đỏ, cổ tay đeo một dải ruy băng màu xanh nhạt, chân đi giày da dài, tóc búi cao, khuôn mặt trắng nõn hơi nhếch lên, tay cầm một quả bóng, kiêu ngạo nói: “Hôm nay ván đầu tiên, ta sẽ một mình đấu với ngươi.”


Ta vung gậy, nheo mắt: “Đã nhiều năm không đụng tới, mong công chúa nhẹ tay.”


Nàng mỉm cười, quay đầu lại,  giơ đôi tay mảnh dẻ lên.


Kiếp trước Bình Dương không phóng khoáng vui vẻ như bây giờ, ngược lại nàng luôn thận trọng trong thâm cung, như đi trên tấm băng mỏng.


Trước khi hoàng huynh của nàng qua đời, người đã cầu xin Tiêu Ngọc Dương tha mạng cho muội muội của mình.


Vì vậy, dù khó khăn đến mấy, nàng vẫn cố gắng sống sót.


Nhưng sau đó, để dập tắt chiến tranh với nước Thiên Dung, dù cho ta có ngăn cản như thế nào thì Tiêu Ngọc Dương cũng nhất quyết đem nàng ấy đi hoà thân.


Nàng chưa bao giờ được hưởng sự sủng ái của một công chúa nhưng nàng vẫn sẵn sàng gánh vác sứ mệnh của mình.


Nàng ấy nói: “Tỷ tỷ, muội là một công chúa.”


Ở vùng đất man rợ như vậy, chỉ trong vòng bốn năm, nàng đã ch//ết.


Khi ta chuẩn bị cưỡi ngựa, Thẩm Như An sải bước tới đưa tay về phía ta.


“Không cần.” Ta gạt tay hắn, chưa đầy một hơi thở đã leo lên lưng ngựa.


Hắn chậm rãi thu tay lại, ánh mắt có chút ảm đạm: “Ta quên mất, Uyển Uyển trước kia cưỡi ngựa bắn cung rất giỏi.”


Ta kéo dây cương, hạ mắt xuống nhìn hắn.


Tất nhiên là hắn đã quên, cũng như hắn đã quên mất lúc đầu hắn yêu ta như thế nào, thời gian luôn bào mòn đi những kỷ niệm.


Ta đã giữ lời hứa, chơi cầu cùng Bình Dương.


Đúng là ta đã không chơi cầu nhiều năm rồi, không phải vì ta không thích mà vì tổ mẫu không thích.


Nhưng người không nói rõ ràng, bởi vì người biết Thẩm Như An rất coi trọng ta nên luôn nói bóng gió.


Ta biết mình nợ Thẩm gia một đứa con để nối dõi, cũng không muốn làm Thẩm Như An mất mặt nên dần dần không chơi những cái này nữa.


Tiếng trống nổi lên, tiếng vó ngựa dồn dập.


Đánh cầu, xoay tay, nghiêng người, sút cầu ra sau lưng…


Mỗi động tác đều khiến ta nhớ lại bản thân của nhiều năm về trước.


Ta thắt chặt dây cương, nhìn quả cầu bay chéo vào tấm lưới đối diện. Mãi đến khi tiếng reo hò vang lên, ta mới chợt bừng tỉnh.


Bình Dương công chúa xuống ngựa, dùng cung chỉ chỉ: "Khương Uyển, ngươi gian lận."


Ta cười nói: “Cầu ngựa cũng là một kỹ thuật dùng binh, công chúa nên hiểu, binh pháp không ngại mưu mẹo.”


Ta quay lại thì thấy ánh mắt của Thẩm Như An, trong ánh mắt tràn đầy cảm xúc.


Hắn nói: “Phần thưởng lớn nhất chắc chắn thuộc về Uyển Uyển nhà chúng ta”.


Ta không nói gì mà đảo mắt nhìn xung quanh.


Cho đến khi có một đứa trẻ bất chợt chạy tới, ôm lấy chân hắn, kêu lên: “Cha ơi!”


Đứa trẻ ngẩng đầu lên, khuôn mặt rất giống Thẩm Như An


Bình luận (0)
Đăng ký tài khoản (5s xong)

Hãy là người bình luận đầu tiên