Sau khi mặt dày đeo bám theo đuổi được học bá nghèo khổ, tôi chán rồi, tùy tiện tìm một lí do chia tay anh ấy:
“Nhà em giàu có, nhà anh lại không có tiền, chúng ta không môn đăng hộ đối, không hợp nhau.”
Sau khi chia tay xong liền chặn anh ấy, mua vé máy bay ra ngoài chơi ba tháng, chơi vui tới mức quên trời quên đất.
Ba tháng sau trở về, phát hiện ra học bá xoay người một cái trở thành Thái tử gia được yêu thương của nhà họ Phó.
Tôi chết lặng.
Người trong giới đều cười ầm lên, vui sướng chờ xem trò cười của tôi.
____
Trong buổi tiệc tối, Thái tử gia cầm theo ly rượu, mặt lạnh lùng đi về phía tôi.
Tôi bị dọa đến mức chân mềm nhũn, dựa vào tường nắm lấy góc áo anh ấy hét lớn:
“Em mang thai rồi, là con của anh.”
“Anh không thể đánh em...mắng cũng không được.”
“Huhuhuu em mang thai rồi anh còn bạo lực lạnh với em, đồ đàn ông tồi tệ.”
1.
Tiếng hét của tôi rất lớn.
Câu đàn ông đểu kia vừa nói ra, phòng tiệc vốn đang ồn ào ngay lập tức im lặng không tiếng động.
Mọi người nhìn nhau.
Phó Tễ bị tôi chọc tức đến mức gân xanh trên trán giật giật.
“Chúng ta chia tay ba tháng, lần cuối cùng anh xảy ra quan hệ với em là nửa năm trước, sáu tháng rồi mà cái thai còn chưa lộ ra, em đây là mang thai thứ gì vậy?”
Hiện trường càng thêm yên tĩnh.
Một tiếng ho nhẹ phát ra từ chỗ ngồi chính.
Ông nội Phó ho xong, uống một ngụm nước, lúng túng hòa giải.
“Không có chuyện gì, mấy đứa trẻ đùa nhau chút thôi.
“Tiểu Thẩm, đến chỗ ông nội nào.”
Tôi như bắt được cộng rơm cứu mạng, đứng lên muốn chạy về phía ông nội Phó.
Lại bị Phó Tễ nắm lấy cổ áo.
Anh ấy nói với giọng u ám đáng sợ: “Ông nội, đây là chuyện giữa con và cô ấy, ông đừng lo.”
“Con còn có việc muốn nói với cô ấy, con đưa cô ấy đi trước, mọi người ở lại chơi vui vẻ.”
Nói xong, anh ấy cúi người xuống ôm lấy tôi, bước nhanh ra cửa.
Bên trong phòng tiệc, ba tôi, anh tôi, còn có kẻ thù không đội trời chung của tôi đều lộ ra nụ cười đồng tình cùng trêu chọc với tôi.
2.
Buổi sáng khi ở sân bay, lúc anh trai đến đón tôi đã nói một cách đầy ẩn ý rằng gan của tôi rất lớn.
Đến buổi tiệc, kẻ thù không đội trời chung đi đến bên tôi, mặt đầy phấn khích nói với tôi.
Ba tháng trước, học bá nghèo khó bị tôi lấy lý do là nghèo khổ mà chia tay,chính là vị Thái tử gia kín tiếng kia của nhà họ Phó.
“Cậu xong đời rồi.”
Cậu ta cười khùng lên:
“Người ta chỉ là kín tiếng thôi, kết quả lại bị cậu xem là nghèo thật mà đá người ta.”
“Người ta tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, tung tin là bắt được cậu sẽ băm cậu thành trăm mảnh.”
Tôi run cầm cập
Sự sợ hãi đã đạt đến đỉnh điểm khi bị Phó Tễ ném vào trong xe.
Tôi cuộn tròn người trốn đến bên cạnh cửa xe, sợ hãi nhìn anh ấy cởi áo khoác tháo cà vạt:
“Anh làm gì thế?”
Tôi cố kìm nén cảm xúc: “Không phải chỉ là chia tay thôi sao?
“Người trưởng thành phân phân hợp hợp là chuyện bình thường, sao anh lại không chơi được chứ.”
“Chia tay?”
Anh bị chọc tức mà cười lên:
“Có ai chia tay như em không?
“Gửi tin nhắn trên Wechat xong liền chặn anh, xoay người ra nước ngoài du lịch, nếu không phải bố em với anh em nói em sẽ quay về, anh còn nghĩ em chạy trốn đấy.”
Anh ấy dừng lại việc cởi quần áo..
Ngồi vào trong xe, kéo tôi lại ôm vào lòng, nặng nề nói:
“Giải thích.”
“Giải thích cái gì?”
“Vì sao em lại vô duyên vô cớ chia tay?”
3.
Còn có thể vì sao nữa, vì tôi không thích anh ấy nữa thôi.
Từ đại học đến lúc tốt nghiệp, tôi mặt dày theo đuổi anh ấy 3 năm, mãi đến năm thứ 4 anh ấy vì thương hại mới đồng ý ở bên tôi.
Sau khi chúng tôi ở bên nhau mới chính là ác mộng.
Tôi có ngoại hình ưa nhìn, gia thế tốt, từ nhỏ đã được bố mẹ chiều chuộng nên tính tình tùy hứng, sống tự do tự tại.
Nhưng anh ấy lại lập ra quy tắc cho tôi.
Không được nằm trên giường ăn vặt.
Không được nhịn ăn sáng.
Thức đêm chơi game.
Quy tắc nhiều chi chít khiến tôi đau đầu, tức không chịu nổi nữa cãi nhau với anh ấy, lại bị anh ấy bạo lực lạnh.
Tôi khóc như điên, anh ấy lại yên lặng ở bên cạnh xem tài liệu.
Đợi tôi khóc đến khàn cả giọng anh ấy mới ngẩng đầu lên hỏi tôi:
“Làm loạn đủ chưa?”
“Đủ rồi thì đi ăn cơm thôi, buổi chiều anh còn phải đi làm nữa.”
Cảm giác như đánh vào bông này thật sự khó chịu.
Lúc theo đuổi anh ấy thích bao nhiêu thì hiện tại tức giận với sự quản giáo như bố của anh ấy bấy nhiêu.
Tôi chịu đủ rồi!
___
Bố tôi nói, con gái nhà giàu khó tính như tôi, tốt nhất là tìm một người đàn ông yếu đuối để dỗ tôi đến hết đời.
Lúc trước tôi không nghĩ vậy.
Nhưng mà giờ nghĩa lại thì bố tôi nói rất đúng.
Tôi yếu đuối, tôi bướng bỉnh, khó chiều, tôi có tính khí của một thiên kim tiểu thư.
Nếu như Phó Tễ không thể nuông chiều tôi, vậy thì đổi một người bạn trai có thể nhịn được đi.
Nhưng đánh chết tôi cũng không nghĩ đến việc Phó Tễ là vị Thái tử gia thần bí kia của nhà họ Phó.
5.
Nếu như tôi mà biết Phó Tễ là vị Thái tử gia được yêu thương kia của nhà họ Phó, tôi sẽ không chia tay với anh ấy.
Mặc dù tôi không nhúng tay vào chuyện làm ăn của gia đình nhưng cũng biết bám víu được vào nhà họ Phó sẽ có rất nhiều lợi ích.
Nhưng anh ấy lại không nói với tôi.
Mà lại lừa tôi tận 4 năm.
Nghĩ đến điều này tôi có chút tức giận.
Tôi bò xuống khỏi người Phó Tễ, cau mày hỏi anh ấy:
“Không phải anh cũng lừa em 4 năm sao? Anh có tư cách gì ngồi đây trách em chia tay với anh chứ?”
Có lẽ anh ấy cũng ý thức được bản thân đuối lý, im lặng trong giây lát rồi nói với tôi:
“Vậy chúng ta hòa nhau, không cãi nhau nữa, coi như chưa xảy ra những việc này đi.”
Anh ấy duỗi tay muốn ôm tôi, giọng nói cũng dịu dàng hơn:
“Khương Khương, chúng ta về nhà đi, anh làm canh hạt sen em thích nhất cho em...”
Tôi hất tay anh ấy ra: “Anh làm rõ một chút, em không có hờn dỗi gì cả, em thật sự muốn chia tay với anh.
“Anh lừa em là anh có lỗi với em, em không tính toán với anh nhưng có nghĩa là em vẫn sẽ ở bên cạnh anh.”
Tôi hít sâu một hơi, bất chất sắc mặt càng ngày càng càng đen của anh ấy mà nói ra:
“Phó Tễ, em không thích anh nữa.”
“Chúng ta dễ hợp dễ tan đi, giữ lại thể diện cho đôi bên được không?”
5.
Trong bãi đậu xe tối tăm.
Sắc mặt Phó Tễ lạnh lùng nhìn tôi, không chút kiên nhẫn cảnh cáo:
“Thẩm Khương Khương, lần này em nháo quá mức rồi đấy.”
“Bây giờ em xin lỗi anh, anh sẽ xem như chưa nghe thấy gì, nếu không ngày mai em đừng mơ xuống khỏi giường.”
Tôi không chút do dự lắc đầu:
“Em thực sự muốn chia tay, không tùy hứng cũng không giận dỗi gì cả.”
“Phó Tễ, em không thích anh nữa, rất không thích, vô cùng không thích, vô cùng vô cùng không thích, nhìn thấy anh là thấy ghét, anh hiểu không?”
Tôi lặp lại mấy lần câu ‘không thích’.
Sắc mặt của Phó Tễ càng ngày càng đen, duỗi cánh tay kéo cả người tôi vào lòng anh ấy, cúi người giữ chặt cằm hôn tôi.
“Phó Tễ...”
“Còn nhớ khi anh và em mới ở bên nhau anh đã nói gì không?”
Giọng nói của anh ấy rất nặng nề.
Tôi bị hôn đến mức mơ hồ, dùng phần lí trí còn tỉnh táo để suy nghĩ, cuối cùng cũng nhớ ra câu nói sâu trong kí ức kia.
“Nhà anh có gia truyền nặng tình, nhận định một người thì vĩnh viễn sẽ không thay đổi.”
Lúc đó tôi không chút do dự đồng ý“Đương nhiên.”
Nhưng đó không phải lời mật ngọt dỗ người yêu giữa các đôi tình nhân sao?
Anh ấy muốn nghe, tôi đều có thể tùy tiện thề non hẹn biển với anh ấy, nhưng những lời hứa đó đưa vào thực tế có tác dụng gì chứ?
“Từ trước đến nay anh không nói suông.”
Phó Tễ dùng đầu mũi cọ nhẹ lên mặt tôi:
“Đối với anh mà nói, yêu đương và kết hôn không có gì khác biệt cả, đều là người mà anh đã xác định sẽ ở bên cả đời.”
“Thế giới của anh không có ly hôn, cũng không có chia tay, nguyên nhân chia tay với nửa kia chỉ có thể là do một trong hai người không còn trên thế gian này nữa mà thôi.”
“Thẩm Khương Khương, em thử trêu chọc anh nữa xem.”
6.
Bạo quân!
Tôi tức giận lườm anh ấy, duỗi tay muốn cào cấu vào cánh tay anh.
Anh ấy mặc kệ cho tôi cào cấu, dùng cánh tay còn lại xoa đầu tôi.
Đột nhiên anh ấy nói:
“Ba em gần đây đang hợp tác cùng với nhà họ Phó, em biết chuyện này không?”
Tôi lắc đầu.
Anh tiếp tục nói:
“Nhà em cùng với các đối thủ cạnh tranh khác không có ưu thế, muốn lấy được dự án kia không dễ chút nào.”
“Anh có thể giúp em, nhưng em bắt buộc phải ngoan.”
“Chuyện chia tay không cho phép em nhắc lại nữa, nếu còn có lần sau anh sẽ không nuông chiều em nữa, hiểu không?”
“...Anh!”
Tôi không thể tin: “Anh lại lấy công ty nhà em ra để uy hiếp em?”
“Anh có còn là người không hả Phó Tễ? Anh là cái đồ lòng lang dạ sói, mặt người dạ thú, không bằng con chó con lợn...”
“Không biết dùng thành ngữ thì đừng dùng, không có ai ép em phải giả làm người có văn hóa cả.”
Hãy là người bình luận đầu tiên
Nguyệt Truyện hoan nghênh các tác giả, dịch giả, nhóm dịch và các fanpage đăng truyện lên website của chúng tôi. Mọi chi tiết về nhuận bút, kiếm tiền và các thỏa thuận khác vui lòng nhắn tin trực tiếp đếnfanpage Facebook Nguyệt Truyệnhoặc email nguyettruyennet@gmail.com