01.
Đứng trước cửa phòng bệnh
Tay tôi nổi đầy mụn nước vì nấu cháo.
Sau khi Cố Thời Đình phục hồi thị lực, anh ta cần ăn thanh đạm trong một khoảng thời gian, mà tôi, để giúp hắn phục hồi trí nhớ, liền nấu cho hắn ăn hàng ngày.
Mà hắn vẫn luôn như trước đây, đối với lời tôi nói luôn khịt mũi coi thường.
"Cô biết nấu ăn?"
"Chỉ là một người bảo mẫu mà thôi, cô lấy tư cách gì mà quản tôi như bạn gái tôi vậy? Ai cho cô mặt mũi này?"
"Minh Uyển, cô đừng lừa dối chính mình, thậm chí là tin nó nữa?"
Tôi bàng hoàng nhìn anh ta trong cơn hoảng hốt.
Có thể được hầu hạ cho thái tử gia, là điều mà rất nhiều người thậm chí không dám nghĩ tới, đương nhiên trong đó có tôi.
Nhưng rõ ràng, trong suốt 3 năm chăm sóc anh ta, chính hắn là người chủ động tiếp cận tôi.
Đôi mắt phải bịt băng, anh ta mò mẫm nắm lấy tay tôi, khẽ cười:
"Em cho rằng mình không nói thì tôi sẽ không biết em bị phỏng sao? Tiếng kêu nhỏ như muỗi kia của em, tôi đều nghe thấy."
"Tay mềm thế này, làm sao có thể xoa bóp cho tôi thoải mái như vậy?"
Anh ta đối với tôi ngày càng trở nên mập mờ.
Tôi đỏ mặt.
Sau đó, tôi tìm mọi cách cự tuyệt những ám chỉ của anh ta, chỉ muốn yêu anh ta một cách đơn thuần chứ không lấy ân tình chăm sóc này mà ép buộc, càng không muốn hắn trở nên khó xử khi nói ra những lời này vào thời điểm này.
Cuối cùng Cố Thời Đình thất vọng nói: "Em là ghét bỏ tôi bị mù sao? Uyển Uyển."
Trái tim tôi lập tức đau nhói.
Bây giờ, tất cả những thứ đó đã trở thành vũ khí sắc bén để hắn đâm tôi dữ dội.
02.
Tôi đã bị lạc và chạy trốn.
Tôi đã quen với việc mất đi lòng tin mỗi ngày, sau đó lại nuốt ngược nước mắt vào trong, nhặt lại sự tự tôn cùng tình yêu của mình, cùng hắn đối mặt một lần nữa.
Không nghĩ tới việc quay về lấy phích cắm nước ban nãy để quên lại có cơ hội được nghe những lời này từ hắn.
03.
Tôi mở cửa.
Sầm Thanh, một cô bé xinh đẹp và thanh tú, đang ghé vào giường bệnh của Cố Thời Đình mà nở một nụ cười ngọt ngào với anh ta.
Khi cô ta nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu lại và nhìn thấy tôi. Vẻ mặt cô ta đơ ra một lúc, rồi tiếp tục cười tươi như hoa.
Như đang nói — “ Tôi không biết cô có nghe thấy không, nhưng vậy thì sao?”
Mà Cố Thời Đình.
Chính là cùng một dạng với cô ta.
Hắn trầm tư một lát, sau đó nói: "Không cần lấy nữa, ngày mai cũng không cần đi làm, đám ruồi ở nhà còn tốt hơn cô!"
Hóa ra trong lòng anh cũng có cùng suy nghĩ với Sầm Thanh.
Tuy không thể tự mình nhìn mặt mình.
Nhưng tôi biết mặt tôi đang vô cùng tái nhợt.
Tôi không quan tâm mình có thể trở thành Cố phu nhân và ở bên Cố Thời Đình trong tương lai hay không, tôi chỉ muốn hỏi, tình bạn ba năm đó là thật hay chỉ là tôi đơn phương thôi?
Tôi run rẩy đứng thẳng dậy, nhìn vào ánh mắt hờ hững và giễu cợt của Cố Thời Đình, nói: “Tôi chỉ muốn chúc mừng anh, cuối cùng anh cũng có thể nhìn thấy những chiếc lá phong đỏ rực trở lại.”
Khi Cố Thời Đình bị mù, hàng năm tôi đều dẫn anh ta đến Hương Sơn để nhìn lá phong đỏ.
Anh ta nói rằng sợ mình sẽ không còn cơ hội như vậy nữa.
Tôi cố chấp kéo anh ta từ dưới đất lên xe lăn, xoa xoa cổ tay sắp đứt của mình nói: “Cố Thời Đình, anh nhất định có thể nhìn thấy lần nữa.”
Tôi đã từng tin rằng anh ta sẽ bình phục và chúng tôi có thể ở bên nhau.
Vẻ mặt của Cố Thời Đình vỡ vụn trong giây lát.
Tôi buông bình thủy điện, cúi đầu chậm rãi đi ra khỏi phòng bệnh của Cố Thời Đình.
Một giọng nói phát ra từ phía sau:
"Anh vừa nói là cô ta liền từ bỏ à?"
“Có từ bỏ hay không, có gì khác biệt không?” Giọng nam lạnh lùng truyền ra, “Mặt dày mày dạn, kết quả chính là như vậy?”
Sầm Thanh cười đến bị sặc mà ho.
Cùng nhau cười đùa nghiêng ngả, cả hành lang đều nghe thấy.
Như một mũi tên lạnh xuyên qua tim tôi.
Tôi lững thững bước đi, cuối cùng tự cười giễu bản thân mình.
04.
Về đến nhà, trong lúc ăn cơm, cổ tay tôi lại ẩn ẩn đau.
Sau khi dọn dẹp xong việc nhà thay cho mẹ, tôi đến một căn phòng nhỏ của riêng mình trong Cố gia, một bên nghe theo các bác sĩ Trung y chườm lạnh cho cổ tay, một bên tìm hiểu tư liệu về việc ra nước ngoài.
Vết thương ở cổ tay là lúc chăm sóc Cố Thời Đình mà bị, vốn chẳng thể lành lại được.
Mà ba năm trước, vì lo cho hắn mà tôi đã bỏ lỡ lời mời học tập tại một trường đại học nổi tiếng ở nước ngoài, bây giờ chính là không còn cơ hội nữa rồi.
Tôi đăng ký thi ngoại ngữ và chuẩn bị hồ sơ chuyên môn đến nửa đêm.
Cho đến khi Cố phu nhân đến gõ cửa nhà tôi.
"Minh Uyển, tôi có chuyện muốn nói với cô."
Sắc mặt của bà ấy không được tốt lắm.
Có lẽ do tin đồn gần đây trong giới, người ta nói rằng Cố Thời Đình là người bội bạc. Năm đó, cả nhà họ Cố đều muốn từ bỏ anh ta, bản thân Cố phu nhân sức khỏe không tốt phải ra nước ngoài dưỡng bệnh, kẻ thứ ba liền đem đứa con ngoài giá thú của mình về Cố gia ở.
Chính tôi đã mang Cố Thời Đình trở về từ địa ngục.
Bây giờ, anh ta lại muốn kết hôn với Sầm Thanh.
Chính là hận anh ta không phân rõ giới hạn với tôi ngay từ đầu.
"Đây là một trường đại học ở Australia, sau khi học xong cô có thể đi làm ở học viện này, phúc lợi cả đời cũng không tệ, tốt nhất đừng quay lại đây nữa."
Cố phu nhân tỏ vẻ thờ ơ, nhìn tôi lần cuối và mỉm cười.
"Minh Uyển, tiền của mẹ cô kiếm được cả đời cũng không thể cho cô theo học trường này, làm người thì phải biết đủ."
Tôi hít vào, "Hãy cho tôi chút thời gian, tôi liền đi đến một đất nước khác với ngôi trường mà mình muốn học."
"Tùy cô."
"Tôi không thể để cho Thời Đình lại hối hận, đi tìm cô một lần nữa."
"Cô mau đi đi."
Tôi cười rất khó coi, “Năm đó tôi ở lại chăm sóc anh ta, từ bỏ cả môi trường học tập yêu thích của mình…”
“Tôi biết mẹ con tôi nợ cô, nhưng không phải cái gì cô muốn tôi cũng có thể cho.” Cố phu nhân nhìn tôi như con kiến, tỏ vẻ cao quý, đẩy cuốn hộ chiếu đến trước mặt tôi “Tựa như, cô muốn ở bên Thời Đình … cô xứng sao?"
Tôi nhìn bà ta, không nhúc nhích.
Người này và người phụ nữ năm đó vừa từ nước ngoài trở về liền ôm tôi còn muốn quỳ xuống cảm ơn, giống như hai người khác nhau vậy.
Cố phu nhân hít một hơi thật sâu, đi ra ngoài, "Ngủ sớm đi, Minh Uyển, một tuần nữa cô sẽ lên máy bay."
05.
Hai ngày sau.
Cố Thời Đình đã được xuất viện.
Bệnh của mẹ tôi không đơn giản, hôm nay tôi đến bệnh viện nhận bệnh lý của bà, u... ác tính.
Tôi trở về Cố gia trong sự bàng hoàng.
Cố Thời Đình cởi bỏ chiếc áo bệnh nhân đã mặc mấy năm nay, tinh thần vô cùng phấn chấn, dáng người cao gầy đứng giữa phòng khách, một tay đan vào ngón tay của Sầm Thanh, tay kia đút vào túi quần, ánh mắt coi thường xung quanh.
Thấy tôi bước vào, anh ta cười giễu cợt, rồi lại hồi phục vẻ mặt lạnh lùng:
"Ai cũng có thể tự tiện ra vào sảnh chính sao?"
"Là bảo mẫu thì chỉ nên làm tốt chức trách của mình, đừng tự coi mình là chủ."
Tôi chợt thấy đau nhói trong tim.
Chợt nhớ lại lúc vào phòng bệnh, tôi thấy mẹ đang đọc một tờ giấy gì đó, không biết là xem tin tức gì mà mắt đỏ hoe, môi mím chặt run run như cố kìm nước mắt.
Tôi là được di truyền tính cách của bà, dịu dàng và nhẫn nhịn, không nói nhiều.
Lúc này tôi ngẩng đầu lên nhìn Cố Thời Đình, một hai giây sau mới nhẹ giọng nói: "Lấy tình cảm của mình trao cho người bảo mẫu mới chăm sóc mình được hai lần, tình yêu của anh quả thật rất rẻ tiền, Cố Thời Đình."
06.
Tôi rời đi, mang theo cả hành lý của mẹ.
Để tránh bị Cố gia tìm ra, tôi đã mượn chứng minh nhân dân của một người bạn để thuê một căn nhà nhỏ gần bệnh viện.
Một tuần nữa là tôi sẽ hoàn tất đơn xin nhập học, mẹ tôi cũng sẽ được chuyển sang bệnh viện khác, lúc đó tôi sẽ trốn đến một thị trấn nhỏ để chờ CAS của tôi được cấp.
Trong mấy năm chăm sóc Cố Thời Đình, tôi vẫn không ngừng học tập, còn đi dạy kèm khi rảnh nên tạm thời có chút ít tiền tiết kiệm.
Ra khỏi phòng thi, một cơn gió lạnh buổi tối mùa thu khiến tôi rùng mình.
Một chiếc ô tô từ từ dừng lại trước mắt tôi.
Cửa kính dần hạ xuống, một khuôn mặt tuấn tú nhưng có chút thâm hiểm từ từ xuất hiện trước mặt tôi, hỏi: "Này, Tiểu Minh Uyển, cô đi đâu vậy? Nghe nói dì đang tìm cô?"
Đây là con ngoài giá thú của Cố gia, Cố Khang, nhỏ hơn Cố Thời Đình hai tuổi.
Từ nhỏ đã phải làm lụng vất vả, tuy ăn mặc giản dị nhưng khí chất lại rất mãnh liệt.
Khi Cố Thời Đình hồi phục lại, anh ta và mẹ mình là những người lo lắng nhất.
Tiếp đó là cô gái trẻ đang sống ở một biệt thự ở ngoại ô, với đứa con trai một tuổi của mình.
Cố chủ tịch không quan tâm đến việc Cố Thời Đình có mù hay không, việc ông ta để tâm chính là người kế nhiệm Cố thị.
Cố Khang đã ở Cố gia được hai năm, gọi Cố phu nhân là “dì".
Đôi khi, mẹ, mẹ nhỏ.
Lúc Cố Thời Đình bị mù, anh ta chạy đến cướp việc của tôi, đòi cho Cố Thời Đình ăn còn nói muốn đối xử tốt với hắn.
Cho ăn chỉ là cái cớ, thực chất là đang nhân cơ hội để chế giễu Cố Thời Đình là một kẻ vô dụng.
Tuy mắt không nhìn được, nhưng sắc mặt Cố thời Đình vừa tức giận vừa tái nhợt, toàn thân run rẩy.
Theo lý thuyết mà nói, tôi không thể xen vào.
Nhưng vì bất bình thay Cố Thời Đình, tôi quay sang nói chuyện với anh ta bằng tiếng Pháp như để chọc tức Cố Khang.
Mới đầu trông Cố Thời Đình còn có chút sửng sốt, sau đó mới chậm rãi nhếch môi, càng cười to hơn.
Thì ra anh ta vẫn nghe hiểu, tuy bị mù, nhưng kiến thức và văn hoá vẫn chưa mất mất đi, chưa hẳn là phế vật.
Anh ta ngồi trên xe lăn, có chút chật vật mà quay người về phía tôi, nở một nụ cười ấm áp và nói với bằng tiếng Pháp:
"Uyển Uyển, tôi yêu em."
Ở một bên, Cố Khang nhìn chúng tôi như kẻ ngốc, mất hẳn năm phúc load não, anh ta mới nhận ra mình đã bị lừa.
Cố Khang tức giận mắng, kéo tóc tôi lên bậc thềm.
"Mịe kiếp, tôi không làm gì được hắn, chẳng lẽ lại không làm gì được cô? Con khốn này, dám làm nhục tôi ..."
Trước khi cái tát của anh ta rơi xuống, tiếng xe lăn vang lên.
"Tôi có mù thì tôi vẫn giàu."
Cố Thời Đình hơi nghiêng đầu, lạnh lùng và kiêu ngạo nói:
"Nếu mày dám đụng vào cô ấy, tao bảo đảm mày có chếc cũng không toàn thây.”
"Dù sao cũng chếc, thêm người đi cùng, tôi cũng không lỗ."
Cuối cùng, Cố Khang vẫn không động thủ với tôi.
Cố Thời Đình kéo tôi lại, dùng đôi tay run rẩy vuốt ve da đầu đau nhức của tôi, nghẹn ngào nói: “Là lỗi của tôi. Tôi hứa sẽ ăn uống đầy đủ, nghỉ ngơi thật tốt, chuẩn bị cho lần giải phẫu này. Uyển Uyển, tôi nhất định sẽ vì hai ta mà cố gắng.”
Kể từ đó, Cố Thời Đình, người luôn bảo thủ, không chịu phối hợp cũng đã có chút tiến bộ.
Hiện tại, Cố - chúa hề - Khang, lại tìm tới diễn trò trước mặt tôi.
Nhưng tôi lại không thèm nhìn anh ta.
Chỉ nghiêng người, hít một hơi, rồi nắm lấy tay áo anh ta, mắng:
"Nhị thiếu gia, Cố Thời Đình sao có thể không để ý tới tôi? Làm người không thể vong ân bội nghĩa, hay là, anh thay tôi nói với hắn ta vài câu được không? Sầm Thanh cũng chẳng ham đẻ con cho hắn, mà hắn cũng là một giuộc với cha mình. Chỉ cần cho mẹ con chúng tôi một ngôi nhà, một mảnh đất là được rồi, liền có thể thoải mái mà sống …. “
"Nhị thiếu gia, mau giúp tôi nói vài câu ..."
Ánh mắt anh ta như đang nhìn một người điên
Tôi mặt dày mày dạn vờ diễn, nào ngờ lại đụng đến dây thần kinh ghê tởm của anh ta.
Cố Khang cười một tiếng “haha" (*), đẩy tôi ra rồi đạp ga rời đi.
(*) raw: 草 (là tiếng lóng, nghĩa như cười haha)
Xém chút đã bị đẩy ngã xuống đất.
Tôi mím môi, nhặt tấm vé lên.
Lúc này, tôi mới nhận ra có một thanh niên đẹp trai đang lái một chiếc ô tô cách đó không xa, nhai kẹo cao su, nhếch miệng cười, chứng kiến toàn bộ vụ việc ban nãy với vẻ thích thú.
Tôi hơi bối rối, bước lên xe buýt, hy vọng một tuần sau liền có thể rời đi suôn sẻ.
Hãy là người bình luận đầu tiên
Nguyệt Truyện hoan nghênh các tác giả, dịch giả, nhóm dịch và các fanpage đăng truyện lên website của chúng tôi. Mọi chi tiết về nhuận bút, kiếm tiền và các thỏa thuận khác vui lòng nhắn tin trực tiếp đếnfanpage Facebook Nguyệt Truyệnhoặc email nguyettruyennet@gmail.com