Khanh Tâm Tựa Ngọc

[10/12]: Chương 10: Gặp riêng nhau

Edit: Hiểu Yên


Tạ Thư trầm ngâm hồi lâu, giọng nói nhẹ nhàng mà uyển chuyển: “Ta đã biết rồi, đa tạ công chúa đã báo tin.”


Dù biết đây là chuyện khó tránh nhưng trong lòng Thịnh Hoa công chúa vẫn không khỏi băn khoăn, nàng ấy và Thư tỷ tỷ vốn là giao hảo nhiều năm, nhưng cuối cùng nàng ấy vẫn lựa chọn giúp đỡ hoàng huynh của mình. Công chúa chu môi, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay trắng nõn mềm mại của Tạ Thư, dịu dàng nói: “Thư tỷ tỷ, tỷ đừng lo lắng, hoàng huynh là người trọng lễ nghĩa, chắc chắn sẽ không làm khó dễ tỷ đâu, nếu tỷ cảm thấy bất an thì đến lúc đó ta sẽ đi cùng tỷ đến đó, ta sẽ chờ ở bên ngoài.”


Kiếp trước, Tạ Thư đã có nhiều năm tiếp xúc với bậc đế vương này, nàng hiểu rõ hoàng đế là người như thế nào, nàng tin rằng dù có ra sao thì hắn cũng sẽ không vô cớ gây khó dễ cho một khuê nữ sống trong chốn khuê phòng như nàng. Nàng nghĩ như thế, ngược lại còn an ủi Thịnh Hoa công chúa: “Cảm tạ công chúa, ta cũng tin rằng bệ hạ sẽ không làm khó ta đâu, đến lúc đó ta chỉ cần đưa Mai nhi theo là được rồi.”


Thịnh Hoa công chúa hơi chu môi, nàng ấy biết lần này mình không thể giúp gì cho Thư tỷ tỷ, chỉ có thể hậm hực cắn một miếng bánh hoa quế rồi nói: “Được rồi, nếu hoàng huynh dám khi dễ tỷ, ta nhất định sẽ không để yên cho huynh ấy đâu.”


Bên ngoài, các thị nữ vẫn cung kính đứng chờ đợi, Mai nhi đích thân đưa Thịnh Hoa công chúa ra cửa phủ, sau khi trở về thì nàng ấy nhìn thấy tiểu thư nhà mình đang ngẩn người nhìn mặt bàn, thần sắc hơi thất thần, Mai nhi bước tới gần, lo lắng hỏi: “Tiểu thư làm sao thế? Có phải quá mệt mỏi rồi không?”


“Mai nhi, ba ngày nữa ngươi hãy đi cùng ta đến một nơi, nhưng chuyện này ngươi tuyệt đối không được nói cho bất cứ ai biết đấy.”


Nhìn thấy vẻ mặt của tiểu thư bỗng trở nên nghiêm túc, Mai nhi không dám xem nhẹ, nàng ấy vội vàng gật đầu: “Tiểu thư có chuyện gì thế? Nô tỳ tuyệt đối không dám nhiều lời, nhưng tiểu thư định đi đâu?”


Trong lòng nàng ấy chợt hiện lên một vài suy đoán, lẽ nào tiểu thư muốn lén gặp Lương công tử sao? Nhưng rõ ràng tiểu thư từng nói, người đối với Lương công tử là không hề có tư tình…


Tạ Thư khẽ thở dài, kể từ năm mười ba tuổi, lúc nàng bị rơi xuống nước rồi có được ký ức của kiếp trước, nàng đã thề rằng kiếp này nhất định sẽ không dính dáng gì đến hoàng thất, đặc biệt là người kia, vậy mà đến cuối cùng, nàng vẫn không thể tránh khỏi.


Có lẽ vì kiếp trước từng ở bên cạnh đế vương suốt nhiều năm mà nàng cảm thấy lý do “có chuyện muốn hỏi” của hắn chẳng qua cũng chỉ là một cái cớ, hắn thực sự muốn gì, nàng không thể biết được, nhưng mà thôi vậy, gặp thì gặp, dù gì hắn cũng không thể ăn thịt nàng được.


Khi Mai nhi còn đang thấp thỏm không yên, Tạ Thư ghé sát vào tai nàng ấy thì thầm một câu, lập tức Mai Nhi hốt hoảng, suýt nữa thì thốt lên: “Bệ hạ ngài ấy…”


Tiểu thư nhà mình chưa từng có giao tình gì với bệ hạ, tại sao bệ hạ lại muốn gặp riêng tiểu thư? Chuyện này nghe thật khó tin!


Tạ Thư nhẹ nhàng giơ ngón tay lên ra hiệu, Mai nhi mới nhận ra vừa rồi bản thân mình quá kích động, nàng ấy vội lấy tay che miệng rồi hạ giọng hỏi: “Vậy tiểu thư thực sự muốn đi sao?”


Tạ Thư bất đắc dĩ thở dài: “Ngươi nghĩ ta có thể không đi sao?”


Mai nhi ngẫm nghĩ rồi gật đầu, nếu người hẹn gặp tiểu thư là một vị công tử nào đó trong triều, tiểu thư có thể tùy ý quyết định đi hay không đi, nhưng người muốn gặp nàng lại là vua của một nước, sao nàng có thể từ chối được? Từ chối chẳng khác nào kháng chỉ bất tuân.


Tạ Thư lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, từ khi trùng sinh đến bây giờ, nàng chưa từng gặp phải chuyện gì khiến bản thân mình cảm thấy khó xử, nhưng lần này thực sự là khó tránh.


Mấy ngày sau, tâm trí của nàng vẫn canh cánh chuyện này, mỗi đêm đều khó ngủ. Đến ngày hẹn, khi thị nữ trang điểm cho nàng thì bên dưới mắt của nàng đã hiện rõ quầng thâm, nhưng chỉ cần dặm thêm phấn thì cũng vơi bớt đi phần nào dấu vết mệt mỏi.


Thị nữ vừa định cài một cây trâm vàng cát tường như ý lên mái tóc của nàng, nhưng Tạ Thư lập tức ngăn lại: “Chỉ cần cài trâm đơn giản là được.”


Thị nữ không hiểu nhưng vẫn nghe theo ý nàng, chỉ cài hai cây trâm bướm đơn giản, phối với bộ váy màu trăng sáng thanh nhã, hôm nay cả người nàng tỏa ra nét đẹp thanh khiết thoát tục, càng ngắm càng mê hoặc lòng người.


Sau khi thị nữ lui xuống, Mai nhi mới mang một bộ y phục màu vàng nhạt đến, nàng ấy cẩn thận nói: “Tiểu thư, hôm nay nếu tiểu thư thay bộ này, có lẽ sẽ trông hoạt bát hơn một chút đấy.”


Nàng ấy cảm thấy bộ váy hiện tại của tiểu thư tuy đẹp nhưng lại quá thanh thoát, chẳng khác nào tiên nữ từ trời giáng xuống, nếu là đi gặp bệ hạ thì có lẽ nên mặc một bộ y phục tươi tắn thì sẽ thích hợp hơn.


Tạ Thư thoáng liếc nhìn qua bộ váy rực rỡ kia, nhưng nàng chẳng buồn nghĩ nhiều đã lập tức lắc đầu từ chối.


Mai nhi hiểu rõ ý của tiểu thư, đâu phải tiểu thư muốn lấy lòng bệ hạ để được nhập cung làm phi, cho nên nàng ấy cũng không ép nữa, nàng ấy chỉ hạ giọng nói: “Tiểu thư, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi thôi.”


Tạ Thư là tam tiểu thư của phủ Trung Nghĩa Hầu, được phụ mẫu và huynh trưởng hết mực yêu thương, cho nên thị vệ bên cạnh nàng đều do đích thân Trung Nghĩa Hầu và đại công tử lựa chọn, tuyệt đối trung thành với nàng.


Hôm nay, Quang Nguyệt Lâu tĩnh lặng đến lạ thường, từ khi còn chưa bước vào mà trái tim của Tạ Thư đã đập nhanh hơn bình thường, sắc mặt cũng thoáng tái nhợt, các thị vệ muốn đi theo nàng vào trong nhưng bị nàng ngăn lại: “Các ngươi cứ ở bên ngoài chờ ta đi, ta vào một mình là được rồi.”


“Tuân lệnh.”


Có mấy thị vệ thân hình cao lớn cường tráng, vừa nghe nàng ấy nói đã cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng trước khi họ đi theo tam tiểu thư thì đại công tử đã căn dặn dù bất kể thế nào cũng phải tuân theo mệnh lệnh của tiểu thư, không được thắc mắc, cho nên dù trong lòng họ có nghi hoặc, nhưng họ vẫn đồng thanh đáp: “Tuân lệnh.”


Sau đó tất cả lặng lẽ đứng canh giữ ở bên ngoài.


Lần này có thể xem như là lần thứ hai nàng gặp mặt người đó, sau lần trước khi người đó ghé qua thư phòng của phủ Trung Nghĩa Hầu, bỗng chốc trong lòng Tạ Thư dâng lên cảm giác bồn chồn khó tả, lòng bàn tay cũng đổ đầy mồ hôi. 

Nàng tự nhủ với bản thân dù gì kiếp trước cũng suýt nữa trở thành Hoàng hậu, không có lý do gì để nàng phải sợ hãi như vậy.


Nếu nàng nhớ không lầm thì phía sau Quang Nguyệt Lâu chính là nơi mà năm đó Thái tử điện hạ Tần Dục từng ở lại, cho nên nơi này vốn hiu quạnh, chỉ có thị vệ đứng canh gác. 


Trong mắt Tạ Thư không lộ vẻ ngạc nhiên nhưng hai chân của Mai Nhi thì mềm nhũn, suýt nữa là đứng không vững, vốn dĩ Quang Nguyệt Lâu không có lấy một chút nhân khí, không gian tĩnh mịch, lạnh lẽo đến rợn người.


Nàng khẽ bước, thân hình nhẹ nhàng nhanh nhẹn như chim én, nàng đưa Mai Nhi đi lên lầu hai, Lý công công đã chờ sẵn bên ngoài một gian phòng gần cầu thang nhất, khi nhìn thấy Tạ Thư, trên mặt của ông ta lập tức nở nụ cười rạng rỡ, ông ta nhanh chóng bước tới hành lễ thật sâu: “Lão nô bái kiến Tam tiểu thư.”


Mặc dù Hoàng thượng có lòng với Tam tiểu thư hay không thì nàng cũng là nữ tử duy nhất được hoàng thượng để mắt đến trong suốt bao năm qua, Lý công công không dám chậm trễ, vì biết đâu một ngày nào đó vị tiểu thư tài sắc vẹn toàn này sẽ trở thành phi tần đầu tiên của bệ hạ.


Kiếp trước, Lý công công đã giúp nàng rất nhiều chuyện, cho nên Tạ Thư vẫn luôn giữ thái độ khách khí với ông ta, nàng nhẹ nhàng mỉm cười, điềm tĩnh đáp: “Lý công công, xin miễn lễ.”


“Đa tạ Tam tiểu thư.”


Lý công công vốn đã quen nhìn người, ánh mắt của ông ta vô cùng tinh tường, trong lòng ông ta cảm thấy vị Tam tiểu thư này thực sự xuất sắc hơn bất cứ tiểu thư khuê các nào ở kinh thành, thậm chí còn vượt xa cả Sở cô nương, cho nên nụ cười trên môi ông ấy lại càng thêm chân thành: “Bệ hạ đã chờ sẵn ở bên trong, xin mời tam tiểu thư vào trong.”


Tạ Thư vô thức khẽ siết chặt tay trong ống tay áo, đầu ngón tay nhẹ nhàng bấm vào lòng bàn tay để lấy lại bình tĩnh, đôi môi của nàng vương nét cười nhàn nhạt, thanh tao mà diễm lệ, Lý công công vui vẻ đẩy cửa rồi nhường đường cho nàng bước vào, còn Mai Nhi thì đứng đợi bên ngoài.


Vừa bước vào, nàng lập tức nhìn thấy bóng dáng của vị đế vương trẻ tuổi đang đứng khoanh tay nhìn ra ngoài cửa sổ, y phục trắng thêu rồng, dáng người cao lớn như tượng ngọc, khí độ bất phàm, chắc là hắn đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài từ lâu rồi nhưng lại làm như không hề hay biết.


Bầu không khí tĩnh lặng đến mức khiến cõi lòng của Tạ Thư căng như dây đàn, nàng cố gắng giữ vững phong thái của tiểu thư thế gia, cung kính hành lễ trước bậc đế vương, giọng nói mềm mại mà ôn nhu: “Thần nữ bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”


Nghe thấy giọng nói của nàng, Tần Dục chậm rãi xoay người lại, đôi mắt phượng hẹp dài thoáng ẩn hiện một tia khó đoán, nếu nói về Tam tiểu thư của phủ Trung Nghĩa Hầu thì đương nhiên hắn đã từng nghe nói qua, nàng là đệ nhất quý nữ ở kinh thành, tài mạo vẹn toàn, lại được trưởng bối trong nhà vô cùng yêu thương, cho nên nàng cũng là đối tượng mà các công tử thế gia tranh nhau cưới hỏi, khi phụ hoàng còn tại vị, người cũng từng hết lời khen ngợi nàng.


Hôm nay, nàng mặc một bộ y phục màu trăng sáng thanh nhã, từng cử chỉ đều toát lên vẻ đoan trang của tiểu thư khuê các, thật ra vốn dĩ hoàng đế không có hứng thú với những nữ tử kiểu này, chỉ là hai giấc mộng kỳ lạ kia khiến hắn không thể không gặp nàng một lần.


Thế nhưng hắn lại chẳng thể liên hệ được gì với nữ tử trước mắt và người trong mộng.


Trước mắt hắn, nàng có dung nhan thanh tao thoát tục, giọng nói trong trẻo dịu dàng, còn nữ tử trong mộng kia tuy dung mạo mơ hồ, nhưng mỗi lời nói đều mang theo vẻ nũng nịu, thậm chí còn hay làm nũng để hắn dỗ dành, thật sự là vô cùng phiền phức.


Lúc Hoàng đế đang quan sát thì Tạ Thư vẫn quỳ ở đó, nàng không nhúc nhích, để mặc hắn đánh giá mình.


Chốc lát sau Tần Dục chậm rãi bước tới, từng bước đi ung dung thong thả, giọng nói trầm thấp vang lên: “Tam tiểu thư, miễn lễ.”


“Đa tạ bệ hạ.” Nghe được lời ấy, Tạ Thư khẽ thở phào trong lòng, nhưng khi vừa đứng dậy thì nàng lại hơi mất thăng bằng, suýt nữa ngã xuống, Hoàng đế lập tức giơ tay, dùng cây quạt xếp trong tay đỡ nàng một phen.


Khoảnh khắc đó, cả hai đều sững sờ.


Tần Dục thoáng nhíu mày, hắn cảm thấy có cảm giác hơi kỳ lạ, từ trước đến nay hắn vốn không gần nữ sắc, vậy mà hôm nay lại vô thức ra tay ra đỡ nàng, hắn vội vàng thu quạt lại, còn Tạ Thư thì nhẹ nhàng nói cảm tạ.


Cách bài trí trong căn phòng này khá đơn giản, phía sau tấm bình phong là một chiếc bàn gỗ tử đàn, trên bàn đặt một ấm trà và vài chiếc chén sứ Thanh Hoa. Hoàng đế ung dung ngồi xuống, giọng nói vẫn thong thả như cũ: “Tam tiểu thư, ngồi đi.”


Nếu Lý công công có mặt lúc này thì e rằng ông ta lại được một phen kinh ngạc, trong triều có bao nhiêu nữ tử cầu mong được diện kiến bệ hạ, vậy mà chỉ có tam tiểu thư là người duy nhất được Hoàng đế mời ngồi xuống đối diện mình.


Tạ Thư theo lễ nghi ngồi xuống đối diện Hoàng đế, trong lòng không khỏi suy đoán dụng ý của hắn triệu nàng đến đây làm gì, nhưng nhất thời nàng vẫn chưa đoán ra, nàng khẽ cụp mắt che giấu tâm tư.


Không hiểu sao, việc phải ở cùng một không gian với hắn khiến nàng cảm thấy không được thoải mái, Tần Dục liếc nhìn nàng một cái, sắc mặt thoáng trầm xuống, hắn khẽ gõ ngón tay thon dài lên mặt bàn, có thể thấy được những đường gân mờ ẩn hiện lên trên làn da của hắn.


“Nghe nói Tam tiểu thư tinh thông trà nghệ.” Giọng nói của hắn chậm rãi vang lên: “Hôm nay không biết trẫm có vinh hạnh được nếm thử trà do Tam tiểu thư pha không?”


Bình luận (0)
Đăng ký tài khoản (5s xong)

Hãy là người bình luận đầu tiên