Edit: Hiểu Yên
Dung mạo của bệ hạ quả thực là anh tuấn phi phàm, đuôi mày xếch nhẹ ẩn hiện dưới tóc mai, đôi mắt phượng dài hẹp, ngũ quan sắc sảo như được điêu khắc, giống như không hề có chút tỳ vết nào.
Nụ cười đó của hắn suýt nữa khiến ánh mắt trong suốt như làn nước của Tạ Thư lóe lên, nàng hơi bối rối, cũng hơi mất tự nhiên mà khẽ hỏi: “Bệ hạ cười gì thế?”
“Không có gì, chỉ là trẫm cảm thấy Tạ tam tiểu thư khác với những nữ tử bình thường khác.” Ánh mắt của Hoàng đế trầm tĩnh mà sắc bén nhìn nàng, giọng nói thong thả mà lạnh nhạt.
Trong lòng Tạ Thư chợt run lên một cái, ý của hắn là gì? Nàng tuyệt đối không muốn bị người này để ý tới, nàng cố kìm nén, siết nhẹ đầu ngón tay thon mềm của mình.
Nàng vừa định mở lời thì Tần Dục đã nói: “Trời không còn sớm nữa, tam tiểu thư nên quay lại chỗ của Tạ phu nhân sớm đi.”
Đương nhiên Tạ Thư không quên lời mẫu thân đã căn dặn là bà ấy chỉ nghe hai vở kịch rồi về, căn dặn nàng không được đi quá xa, nếu nàng còn chưa quay lại thì chỉ e mẫu thân sẽ sai người đi tìm nàng mất thôi.
Tạ Thư cụp mắt, uyển chuyển khẽ khom người: “Thần nữ xin cáo lui.”
Vị hoàng đế trẻ tuổi chắp tay sau lưng, khẽ “ừm” một tiếng: “Tam tiểu thư đi thong thả.”
Tạ Thư vén váy rời đi, Lý công công nhìn thấy nàng thì cười híp mắt hành lễ, sau đó trở lại đứng về bên cạnh Hoàng đế: “Bệ hạ.”
“Đi thôi.” Tần Dục dõi mắt nhìn theo bóng dáng thiếu nữ rời đi, lười biếng nói một câu. Nếu là trước hôm nay thì chắc là hắn chỉ nghĩ chẳng qua Tạ tam tiểu thư chỉ là tiểu thư khuê các được thế gia đại tộc nuôi dạy, thế nhưng sau chuyện hôm nay, rõ ràng hắn không còn nghĩ vậy nữa, bộ dạng này đối mặt với người khác và bộ dạng khi nàng đối mặt với hắn không hề giống nhau.
Hoàng đế nheo mắt lại, một lần nữa sinh nghi trong lòng, vị “Quý phi” trong giấc mộng kia rất có thể chính là Tạ tam tiểu thư.
Tạ Thanh Nghiên vốn là một tiểu cô nương ngoan ngoãn, nàng ấy vẫn đứng yên chờ tỷ tỷ trở về. Nhưng mãi không thấy tỷ tỷ quay lại, trong lòng nàng ấy thấp thỏm không yên, đến cả bươm bướm cũng chẳng buồn ngắm nữa, vừa nhìn thấy bóng dáng của Tạ Thư, nàng ấy lập tức chạy tới, trong mắt lộ vẻ lo lắng: “Tam tỷ, cuối cùng tỷ cũng về rồi, bệ hạ tìm tỷ có chuyện gì thế?”
“Ngài ấy chỉ nói đôi câu về chuyện Cửu Tiểu Ngọc Bội thôi, nói xong thì bảo ta trở về, xin lỗi đã khiến muội đợi lâu rồi.” Tạ Thư tùy tiện bịa một lý do, mỉm cười dịu dàng nói với Tạ Thanh Nghiên.
“Thì ra là thế… Muội còn tưởng…” Vốn dĩ Tạ Thanh Nghiên định nói rồi lại thôi, nghe tỷ tỷ nói như thế thì trong lòng nàng ấy mới nhẹ nhõm. Nàng ấy còn tưởng hoàng đế có ý với tam tỷ, nên nhân cơ hội này muốn gặp riêng tỷ tỷ nữa cơ.
Tạ Thư nhìn sắc mặt của nàng ấy thì cũng đoán được đại khái nàng ấy đang nghĩ gì, nàng chỉ mỉm cười không nói thêm rồi chuyển đề tài: “Muội còn muốn tiếp tục ngắm hoa không?”
“Tam tỷ đi cùng ta ngắm thêm một chút đi.”
Có tiếng hát từ đằng xa vọng đến, Tạ Thanh Nghiên thực lòng không thích nghe hát kịch, mà nàng ấy cũng chẳng biết thưởng thức nên giọng nói có hơi uể oải.
Tạ Thư mỉm cười dịu dàng rồi khẽ đáp: “Được.”
Về phần Vân thị, bà ấy đã căn dặn hai nàng là bà ấy chỉ nghe hai vở kịch thì thật sự chỉ nghe hai vở, sau đó lập tức đến chào từ biệt với Sở lão phu nhân, rất nhanh Sở lão phu nhân đã đồng ý.
Vân thị lập tức sai Tôn ma ma đi tìm hai tiểu cô nương, còn bà ấy thì vừa chỉnh lại tay áo vừa thong thả bước ra ngoài, chưa đi đến đình nghỉ chân thì đã có người gọi lại: “Tạ phu nhân, xin dừng bước.”
Vân thị quay đầu lại, người đến chính là phu nhân của phủ Thừa tướng, Lương phu nhân. Hai mươi năm trước, bà ấy từng là một tài nữ nổi danh khắp kinh thành, phủ Thừa tướng là dòng dõi thanh lưu, tử đệ trong nhà đều được dạy dỗ rất tốt, trong đó Lương tam công tử là người xuất sắc nhất.
Vân thị mỉm cười ôn hòa: “Lương phu nhân.”
Lương phu nhân nở nụ cười thân thiện, chỉ vài bước đã đi tới bên cạnh Vân thị, bà ấy đưa tay khoác lấy tay Vân thị rồi dịu dàng nói: “Vừa rồi đông người quá, vẫn chưa có cơ hội nói chuyện riêng với Tạ phu nhân, không biết Tạ phu nhân có nể mặt mà cùng ta qua bên đình nghỉ chân kia uống chén trà, hàn huyên đôi lời không?”
Đương nhiên Vân thị không từ chối, gạt chuyện tước vị sang một bên, nếu nói về thế lực trong triều thì phủ Thừa tướng và phủ Trung Nghĩa Hầu cũng là kẻ tám lạng người nửa cân. Trưởng tử của phủ Trung Nghĩa Hầu được bệ hạ trọng dụng thì tam công tử của phủ Thừa tướng cũng là người được bệ hạ tin tưởng. Thừa tướng phu nhân chủ động đến tìm mình, tám chín phần là vì chuyện hôn sự của nhi tử rồi.
Quả đúng như Vân thị dự đoán, Lương phu nhân vừa mở lời đã không tiếc lời khen ngợi Tạ Thư, nói nàng giống hệt bà ấy thời còn trẻ, xinh đẹp thông minh rất được lòng người, còn nói bà ấy cảm thấy giữa mình và Tạ tam tiểu thư rất có duyên, cuối cùng thì cũng hỏi đến chuyện có phải chuyện hôn sự của Tạ Thư đã được định rồi không.
Phủ Thừa tướng có gia phong nghiêm ngặt, tử đệ trong tộc đều là những người có tiền đồ sáng lạn, Lương phu nhân lại là người dễ mến, dĩ nhiên Vân thị cũng đồng ý cân nhắc đến chuyện này.
Bà ấy khẽ mỉm cười nói: “Dạo này vì chuyện hôn sự của tiểu nha đầu này mà ta với phụ thân của nó cũng đã lo lắng đến sứt đầu mẻ trán, chuyện hôn sự này, suy cho cùng vẫn phải xem ý tứ của con bé.”
“Đúng đấy, xuất giá là chuyện cả đời, không chỉ cần đôi bên tâm đầu ý hợp là được mà còn cần phải gả cho bậc nam tử có chí tiến thủ. Nếu Tạ phu nhân không chê bai thì ta muốn thay tiểu nhi tử nhà ta là Hằng nhi ngỏ lời mai mối. Trước đây Hằng nhi từng tình cờ gặp được tam tiểu thư một lần, trong lòng hết mực yêu thích, thiếp thân đã hỏi ý nó, Hằng nhi nói nếu được cưới tam tiểu thư là thê tử thì sau khi thành thân nó sẽ không nạp thiếp, còn sẽ vì nàng mà cố gắng giành lấy phong hàm cáo mệnh.”
Đương nhiên nguyên văn lời Lương Hằng từng nói là “nhất phẩm cáo mệnh phu nhân”. Nhưng hiện tại hắn ta chỉ vừa mới nhập triều, để có thể lên đến nhất phẩm còn không biết sẽ phải đợi đến bao giờ, Lương phu nhân tin vào năng lực của nhi tử nhà mình, nhưng bà ấy cũng không dám nói quá chắc chắn.
Ngay cả Vân thị cũng không khỏi ngẩn người hồi lâu, bà ấy không ngờ Lương tam công tử lại từng gặp Thư nhi rồi, với năng lực của người này thì lời này thật sự không phải lời nói suông.
“Cũng không phải ta cố tình lừa dối Tạ phu nhân, bởi vì ta biết Hằng nhi thích tam tiểu thư là do ta tình cờ nhìn thấy một bức họa do nó vẽ, ta hỏi thì nó mới thổ lộ lòng mình cho ta biết. Phủ Thừa tướng của chúng ta không phải hạng người chèn ép nữ nhi nhà lành, điểm này Tạ phu nhân có thể yên tâm, nếu Tạ phu nhân không chê phủ Thừa tướng chúng ta trèo cao, vậy có thể cân nhắc để hai đứa hài nhi gặp mặt một lần.”
Sắc mặt của Lương phu nhân rất chân thành, bà ấy mỉm cười nói.
“Lời của Lương phu nhân, ta nhất định sẽ nói lại với Thư nhi. Nhưng Thư nhi là nữ nhi được sủng ái nhất của phủ Trung Nghĩa Hầu, thân làm mẫu thân, ta sẽ không ép con bé làm điều nó không đồng ý.” Vân thị thấy bà ấy có thành ý như vậy, trong lòng cũng không khỏi lay động nên nhẹ giọng đáp.
“Đương nhiên ta hiểu mà.”
Nụ cười trên mặt Lương phu nhân càng thêm thân thiện, bà ấy đích thân rót một chén trà cho Vân thị. Trong lòng bà ấy thực lòng yêu mến tam tiểu thư của phủ Trung Nghĩa Hầu, nếu mối hôn sự này thành công thì ắt là lương duyên trời định.
Sau khi rời khỏi đình nghỉ chân, Tôn ma ma bước đến đón bẩm báo là hai vị tiểu thư đã chờ trong xe ngựa, Vân thị gật đầu rồi cùng bà ấy ra khỏi phủ Sở Quốc Công.
Các phu nhân khác cũng lần lượt đến từ biệt Sở lão phu nhân, đợi mọi người rời đi hết, Sở phu nhân dìu lão phu nhân quay về chính đường. Lúc này trong chính đường có mấy vị thẩm thẩm của Sở Du Ninh đang nhẹ giọng an ủi nàng ta, trên gương mặt nàng ta, vẻ tủi thân vẫn chưa tan.
“Du Ninh, rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì rồi?” Sở lão phu nhân lần đầu tiên thấy tôn nữ của mình lộ ra dáng vẻ như vậy, trong lòng không khỏi xót xa. Nhưng nghĩ đến chuyện hôm nay bệ hạ đối với tôn nữ thờ ơ như thế, còn tặng đàn cho tam tiểu thư của phủ Trung Nghĩa Hầu, sắc mặt bà ta lập tức trầm xuống, bà ta cất giọng hỏi.
Sở Du Ninh bèn kể lại chuyện hôm nay nàng ta mời Tạ Thư múa lại vô tình để bệ hạ bắt gặp, lão phu nhân nghe xong thì thái dương khẽ giật, chỉ cảm thấy việc đời sao mà trùng hợp đến mức này.
Du Ninh vì điệu múa Nghê Thường Vũ Y này đã chuẩn bị suốt bao lâu nay, một lòng muốn hiến tấu trước mặt bệ hạ, nhưng cứ mãi không có cơ hội, ai ngờ hôm nay lại…
“Mẫu thân, hôm nay Du Ninh hoàn toàn đã may giá y cho người khác rồi.” Sở phu nhân vốn đã không ưa gì Tạ Thư, nay lại thấy nữ nhi bị cướp hết hào quang thì lại càng thêm giận dữ, bà ta lên tiếng cáo trạng với lão phu nhân.
Suy nghĩ của lão phu nhân hiển nhiên sâu sắc hơn Sở phu nhân. Bà ta trầm giọng hỏi: “Trước đây bệ hạ không định tuyển tú có phải là vì Thái hậu nương nương không cho Lễ bộ Thượng thư ghi tên Tạ tam tiểu thư vào danh sách không?”
“Là như vậy… nhưng ý của cô mẫu là hoàng thượng biểu ca làm vậy là cố ý tát vào mặt cô mẫu, vì biểu ca không thích người khác thay mình làm chủ.” Giọng của Sở Du Ninh đầy uất ức.
Bệ hạ vừa mới đăng cơ đã dùng thủ đoạn sấm sét xử lý Tiêu Dao Vương cùng bè cánh của hắn ta, nên việc bệ hạ không muốn tuyển tú vì Thái hậu nương nương đã nhúng tay vào cũng là chuyện hợp tình hợp lý, chỉ là Sở lão phu nhân vẫn luôn cảm thấy trong chuyện này có điều gì đó bất thường.
“Trước kia bệ hạ có quen biết tam tiểu thư của phủ Trung Nghĩa Hầu không?”
“Chắc là không quen đâu, vừa rồi chỉ vì nhị thúc nhắc tới Tạ tam tiểu thư trước mặt hoàng thượng biểu ca nên huynh ấy mới để ý tới nàng ta thôi.” Sở Du Ninh khẽ lắc đầu rồi trả lời.
“Nó chỉ biết giúp người ngoài thôi.” Nhắc đến Sở nhị gia, lão phu nhân chỉ cười lạnh một tiếng: “Du Ninh, chuyện hôm nay đã qua thì cứ để nó qua đi, con mau hồi cung, đem mọi chuyện kể lại với Thái hậu nương nương, xem người định liệu thế nào.”
“Vâng, Du Ninh xin cáo từ về cung.” Sở Du Ninh cũng muốn để cô mẫu đúng ra làm chủ cho mình cho nên nàng ta dịu giọng đáp, dáng vẻ mềm yếu đáng thương.
Sở lão phu nhân căn dặn Sở phu nhân tiễn nàng ta ra cửa, ánh mắt dần lạnh xuống, Tạ tam tiểu thư này giống như khắc tinh của Du Ninh. Nếu nàng ta được bệ hạ ưu ái trước Du Ninh mà nhập cung, e là phủ Sở Quốc Công của họ lại phải chịu lép vế dưới phủ Trung Nghĩa Hầu mất thôi.
Hoàng hôn dần buông xuống, xe ngựa của Vân thị dừng trước cổng phủ Trung Nghĩa Hầu. Bà ấy đưa Tạ Thư cùng Tạ Thanh Nghiên vào phủ, lúc này Trung Nghĩa Hầu đã ngồi chờ trong chính đường, Tạ Hoài Dư cũng có mặt ở nhà.
Gia nhân dâng lên các loại trái cây tươi và điểm tâm mới làm.
Trung Nghĩa Hầu hỏi: “Sao bệ hạ lại sai người đưa cây đàn Cửu Tiểu Ngọc Bội đến thế?”
Hôm nay chẳng phải là phủ Sở Quốc Công tổ chức yến hội thưởng sen sao? Sao bệ hạ lại phái người ban Cửu Tiểu Ngọc Bội làm gì? Lúc nội thị trong cung mang đàn tới, Trung Nghĩa Hầu còn bị dọa giật cả mình.
“Là vì đại tiểu thư của phủ Sở Quốc Công cố tình nhằm vào Thư nhi. Để giữ thể diện cho nàng ta nên Thư nhi đành biểu diễn một khúc múa lụa, Thanh Nghiên đệm đàn giúp con bé, không ngờ đúng lúc ấy bệ hạ lại nhìn thấy rồi ban cây đàn này cho Thư nhi.” Vân thị là người có tính khí cứng cỏi, từ trước đến nay bà ấy đã chẳng ưa gì cách hành xử của phủ Sở Quốc Công, nói đến đây bà ấy gần như nghiến răng nghiến lợi.
Tạ Hoài Dư đang mở nắp chén trà thì khẽ khựng lại, người múa là muội muội, người đánh đàn là Thanh Nghiên, thế thì… tại sao bệ hạ lại ban Cửu Tiểu Ngọc Bội cho Thư muội chứ?
Hãy là người bình luận đầu tiên
Nguyệt Truyện hoan nghênh các tác giả, dịch giả, nhóm dịch và các fanpage đăng truyện lên website của chúng tôi. Mọi chi tiết về nhuận bút, kiếm tiền và các thỏa thuận khác vui lòng nhắn tin trực tiếp đếnfanpage Facebook Nguyệt Truyệnhoặc email nguyettruyennet@gmail.com