Edit: Hiểu Yên
“Thì ra là vậy.” Hiển nhiên Trung Nghĩa Hầu chưa nghĩ được nhiều như thế, trong lòng ông ấy chỉ muốn dỗ dành phu nhân nguôi giận, nên đành bất đắc dĩ nói: “Phủ Sở Quốc Công là nhà nương gia của bệ hạ, lại là thế gia vọng tộc bậc nhất triều ta, có khí thế cao ngạo cũng là điều dễ hiểu mà, nếu đã như vậy thì sau này mỗi khi phủ Sở Quốc Công tổ chức yến tiệc, chúng ta chỉ cần kiếm cớ không đi là được rồi.”
Nếu đại tiểu thư của phủ Sở Quốc Công là Sở Du Ninh thật sự trở thành hoàng hậu, thì trong kinh thành sẽ chẳng còn thế gia nào có thể sánh vai với phủ Sở Quốc Công nữa. Nhưng Trung Nghĩa Hầu vẫn cho rằng với tính khí của đương kim bệ hạ, chưa chắc hắn đã lập nữ nhi của phủ Sở Quốc Công làm hậu.
Vân thị khẽ hừ lạnh một tiếng, nếu không phải vì thiệp mời do người thân cận bên cạnh Sở lão phu nhân đích thân đưa đến, bà ấy tuyệt đối sẽ không đi, đi rồi chẳng những rước lấy phiền toái mà còn để Thư nhi phải chịu uất ức lớn đến như vậy.
Càng nghĩ bà ấy càng thấy không cam lòng, Vân thị âm thầm quyết định về sau phải hạn chế lui tới phủ Sở Quốc Công, Trung Nghĩa Hầu sao lại không hiểu tính khí của thê tử, ông ấy tự tay bóc một múi quýt đưa cho bà ấy, thế nhưng Vân thị chưa vội nhận lấy mà quay đầu hỏi tiểu nữ nhi: “Thư nhi, con từng gặp tam công tử của phủ Thừa tướng bao giờ chưa?”
“Con đã từng gặp rồi ạ.” Bị hỏi bất ngờ, đôi mắt của tiểu tiểu thư long lanh như làn nước biếc, tuy không rõ mẫu thân hỏi chuyện này để làm gì nhưng nàng vẫn thành thật gật đầu.
“Lương tam công tử sao? Chẳng phải là tiểu công tử của phủ Thừa tướng mới được bệ hạ cất nhắc vào triều sao? Giờ chắc là đang làm quan cùng với Hoài Dư.” Không biết tại sao thê tử lại đột ngột nhắc đến tam công tử của phủ Thừa tướng, Trung Nghĩa Hầu chau mày đầy nghi hoặc.
Lúc này Vân thị lại đưa ánh mắt về phía trưởng tử, không vội trả lời câu hỏi của trượng phu.
Tạ Hoài Dư lập tức hiểu được thâm ý của mẫu thân, hắn ta mỉm cười ôn hòa rồi nói: “Mặc dù Hoài Dư không có nhiều cơ hội tiếp xúc với Lương tam công tử, nhưng cũng biết hắn là bậc quân tử giữ mình trong sạch, mà người có thể được bệ hạ coi trọng thì tất nhiên cũng phải có năng lực xuất chúng rồi.”
Lương Hằng là tiểu công tử của phủ Thừa tướng, có tài hoa xuất chúng, phong thái nhã nhặn ôn hòa. Một người như vậy chắc chắn xứng đôi với muội muội của mình, nếu Thư muội cũng có cảm tình với Lương Hằng thì mối hôn sự này thật sự là một mối lương duyên tốt, chỉ là không hiểu sao mí mắt phải của Tạ Hoài Dư cứ giật liên hồi, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi bất an mơ hồ.
Dạo gần đây phu thê Trung Nghĩa Hầu vì chuyện hôn sự của tiểu nữ mà rối hết cả tâm can, người đến phủ dạm hỏi nhiều không đếm xuể nhưng nam tử thực sự xứng đôi với ái nữ và môn đăng hộ đối với phủ Trung Nghĩa Hầu lại chẳng có mấy người, Vân thị nhìn mãi vẫn không vừa ý ai, chuyện bà ấy đột nhiên nhắc đến tam công tử của phủ Thừa tướng, đương nhiên không phải lời nói vô căn cứ rồi.
Trung Nghĩa Hầu hỏi: “Phu nhân là đã để ý tới Lương tam công tử à?”
“Hôm nay Lương phu nhân của phủ Thừa tướng có đến tìm ta, bà ấy nói rằng lần trước tam công tử của nhà mới gặp Thư nhi một lần mà đã nhất kiến chung tình. Bà ấy bảo nếu có thể cưới được Thư nhi, tam công tử nhất định sẽ một lòng một dạ với con bé, thậm chí sẽ vì Thư nhi mà cố gắng phong tước ban ân, ta thấy Lương gia đã có thành ý như thế, nên đã hứa sẽ chuyển lời lại cho Thư nhi.”
Cũng vì hôm nay cả nhà họ đều có mặt nên Vân thị mới lựa thời điểm này để thổ lộ chuyện này.
Trung Nghĩa Hầu tỏ ra kinh ngạc: “Mới gặp một lần thôi mà Lương tam công tử lại say mê Thư nhi đến thế à?”
“Nữ nhi của chúng ta tài mạo song toàn, Lương tam công tử thích Thư nhi thì có gì là lạ chứ?” Vân thị liếc mắt lườm phu quân một cái, sau đó nắm lấy đôi tay mềm mại trắng muốt của nữ nhi rồi dịu dàng nói: “Thư nhi à, phủ Thừa tướng là một trong những gia tộc thanh liêm hiếm hoi ở kinh thành, gia phong nghiêm cẩn, nam nữ trong nhà đều được dạy dỗ rất tốt, quả thật họ là một gia đình đáng để kết thân gia, tam công tử Lương Hằng lại nổi danh là tài tử đệ nhất kinh thành, nếu con đồng ý thì mẫu thân sẽ thu xếp để hai con có cơ hội gặp riêng một lần.”
“Tất nhiên mẫu thân sẽ không ép uổng con, mọi chuyện vẫn là do con quyết định.”
Dù Vân thị có hài lòng lương tam công tử đến mấy thì đối với tiểu nữ được bà ấy nâng niu trong lòng bàn tay từ bé đến lớn, bà ấy vẫn sẽ không bao giờ ép gả nữ nhi cho người mà nàng không thích.
Trung Nghĩa Hầu cũng hiểu rõ ý tứ của thê tử, ông ấy lập tức tán thành: “Đúng đấy, đúng như mẫu thân con nói, hôn sự của Thư nhi tất nhiên là do chính Thư nhi quyết định, phải là người con thật lòng yêu thích mới được.”
Tâm trạng của Tạ Thư rối bời, đôi mày lá liễu của nàng hơi nhíu lại, thật sự nàng không ngờ Lương phu nhân lại đến nói gặp mẫu thân rồi nói mấy lời như thế. Sau khi sống lại một kiếp, nàng chỉ muốn tìm một người bình thường để an ổn mà sống cả quãng đời dài đằng đẵng, nhưng nếu cứ thế mà gả đi… hình như cũng hơi kỳ lạ quá rồi.
Tạ Thư cảm thấy trong đầu mình như có hai tiểu nhân đang tranh cãi ầm ĩ, đôi mắt nàng trong veo như làn nước thu, giọng nói khẽ khàng, nhẹ nhàng thương lượng với Vân thị: “Mẫu thân, có thể để con suy nghĩ một chút được không? Chờ khi con nghĩ kỹ rồi sẽ nói với người.”
“Đương nhiên rồi.” Nhìn tiểu nữ nhi ngoan ngoãn nhu thuận, trái tim của Vân thị như tan chảy, bà ấy khẽ vuốt ve búi tóc mây của nàng rồi mỉm cười gật đầu: “Chuyện này không vội, Thư nhi cứ về nghỉ ngơi cho thật tốt rồi suy nghĩ sau cũng được.”
Tạ Thư duyên dáng thi lễ với song thân rồi mới dẫn theo Mai Nhi lui ra ngoài. Ở phủ Sở Quốc Công cả một ngày, Tạ Thanh Nghiên cũng đã mệt nhoài, nàng ấy liên tục ngáp dài, sau đó cũng hành lễ cáo lui với phu thê Trung Nghĩa Hầu, trước khi nàng ấy lui ra thì Vân thị còn căn dặn nàng ấy đi đường nhớ phải cẩn thận.
Về tới Mai Hoa Viện, Mai Nhi đỡ tiểu thư nhà mình đến suối nước nóng để tắm rửa, trên mặt nước trong veo đã được rải đầy cánh hoa hồng, hương thơm dìu dịu, thanh mát vô cùng dễ chịu.
Khung cảnh tĩnh lặng này khiến Tạ Thư hiếm khi được thả lỏng, nàng hồi tưởng lại những việc đã xảy ra trong ngày, hôm nay Sở Du Ninh nhằm vào nàng, vốn dĩ là do nàng ta cảm thấy nàng đang đe dọa đến địa vị của nàng ta. Kiếp trước cũng vậy, sau khi Sở Du Ninh tiến cung, bề ngoài thì lễ độ hữu hảo, miệng luôn gọi “tỷ tỷ”, “muội muội” đầy thân mật, nhưng lời nào lời nấy đều mang đầy ẩn ý, không chỉ có ẩn ý mà còn mang theo sự chèn ép. Thế nhưng nàng ta lại thể hiện ra ngoài là vẻ dịu dàng rộng lượng, khiến người ngoài khó mà bắt bẻ được nàng ta.
Thân phận của Tạ Thư cao quý hơn nàng ta, từ vị trí làm Lương đệ của Thái tử đến khi được phong làm Quý phi, nàng lại giành được tình cảm đặc biệt của Chiêu Sở Đế, nên khi tranh đấu cùng Sở Du Ninh thì nàng chưa từng bị lép vế. Thế nhưng ở trước mặt Thái hậu, nàng lại chịu thiệt thòi rất nhiều lần chỉ vì Sở Du Ninh.
Mà bây giờ nàng không còn là Quý phi của thiên tử nửa, nếu Sở Du Ninh vẫn muốn nhằm vào nàng thì nàng lại càng không thể để nàng ta toại nguyện.
Trớ trêu thay, hôm nay hoàng đế cũng có mặt tại phủ Sở Quốc Công, kiếp trước Hoàng đế bận rộn trăm bề, các phi tần trong hậu cung mong ngóng được diện thánh đến mức rơi lệ mà cũng chẳng thấy long giá ghé thăm, người khác có đến mời thì cũng chỉ nhận được hồi đáp rằng bệ hạ đang bận phê duyệt tấu chương.
Đương nhiên cũng có khi là đang tiếp kiến đại thần hoặc là ở bên Quý phi nương nương.
Kiếp này Hoàng đế tựa như thần long thấy đầu không thấy đuôi, nàng đã cố tránh yến hội ngắm hoa ở phủ Thịnh Hoa công chúa, vậy mà vẫn không tránh khỏi yến tiệc ngắm sen ở phủ Sở Quốc Công.
Vừa nghĩ tới đây, Tạ Thư lập tức nhíu mày, trong lòng cảm thấy hơi phiền muộn.
“Tiểu thư đang nghĩ tới Lương tam công tử sao?” Thấy tiểu thư nhà mình nhíu chặt chân mày, Mai Nhi đoán rằng nàng đang nghĩ đến tam công tử nên nhẹ giọng hỏi.
Tạ Thư bị lời nói của nàng ấy cắt đứt dòng suy nghĩ, nên cũng thuận miệng hỏi theo: “Muội thấy Lương tam công tử là người có thể phó thác cả đời không?”
Kiếp trước, nàng vừa chớm biết thế nào là tình yêu thì đã bị Tiên đế chỉ hôn gả cho Thái tử Tần Dục, nàng còn chưa kịp nếm trải tình yêu là gì thì đã phải học cách quản lý gia sự, giữ gìn hậu viện, lại còn phải học cách làm nội trợ cho người đó. Sau khi tiến cung, nàng nắm giữ phượng ấn, lại phải học cách quán xuyến hậu cung…
Nếu nói về “thích” thì ngoài người thân ra, thật sự nàng chẳng biết mình từng thích ai nữa.
“Nô tỳ thấy Lương tam công tử có tính tình ôn hòa nhã nhặn lại dễ gần, nếu tiểu thư gả cho ngài ấy thì chắc chắn sẽ được ngài ấy yêu thương, ngài ấy sẽ không để tiểu thư phải chịu uất ức, vả lại chẳng phải đại công tử cũng nói Lương tam công tử rất biết giữ mình hay sao? Người như vậy chắc chắn sẽ tôn trọng thê tử, không dễ để chuyện sủng thiếp diệt thê xảy ra đâu, nô tỳ cảm thấy Lương tam công tử cũng là một lựa chọn tốt cho vị trí phu quân của người đấy ạ.” Mai Nhi vừa ngắm gương mặt diễm lệ của tiểu thư vừa mỉm cười nói.
Thật ra trong lòng nàng ấy nghĩ tiểu thư của mình vừa tốt bụng lại xinh đẹp thế này, bất kể là nàng có gả cho ai thì đối phương cũng sẽ đối xử tốt với nàng.
Kiếp trước, Lương tam công tử chưa từng lập thê thiếp, cũng không biết là vì nguyên do khó nói gì, Tạ Thư khẽ chớp mắt, mỉm cười nhẹ giọng nói: “Cứ để ta suy nghĩ thêm vậy.”
…
Mỗi ngày mồng một và mười lăm hàng tháng, cả nhà của phủ Trung Nghĩa Hầu đều sẽ tụ họp dùng bữa tối với nhau, trong đó cũng có biểu tiểu thư Liễu Như Sương. Không may là mấy hôm trước biểu tiểu thư lại bị cảm lạnh nên đang tĩnh dưỡng trong phòng, cho nên hôm nay cùng dùng cơm với Vân thị và Trung Nghĩa Hầu chỉ có ba huynh muội nhà Tạ Thư và Tạ Thanh Yên.
Trong đám hậu bối, người nói nhiều nhất chính là Tạ Hoài An, hắn ta cứ ríu rít không ngừng, chọc cho hai muội muội cứ cười mãi không dứt. Trung Nghĩa Hầu khẽ lắc đầu bất lực, dưới ánh nến lay động, hàng mi đôi mắt của Tạ Thư sáng rực như minh châu, rạng rỡ lấp lánh.
Đợi nhị ca kể chuyện thú vị nơi quân doanh xong thì bất chợt Tạ Thư mở miệng: “Phụ thân, mẫu thân, con đã nghĩ kỹ rồi, con muốn gặp lại Lương tam công tử một lần nữa.”
Bầu không khí trong phòng bỗng lặng ngắt như tờ.
Ngay cả Tạ Hoài Dư cũng cảm thấy hơi kinh ngạc, Vân thị lập tức hỏi lại: “Thư nhi, thật sự con đã nghĩ kỹ rồi à?”
Bà ấy vốn tưởng Thư nhi không vừa ý Lương tam công tử, bà ấy cũng nghĩ thôi bỏ qua mối này cũng được, dù sao nữ nhi của phủ Trung Nghĩa Hầu cũng không phải lo chuyện không gả cho ai được.
“Nữ nhi đã nghĩ kỹ rồi ạ.” Tạ Thư nhẹ nhàng gật đầu.
Vì hôm nay Tạ Hoài An mới trở về nên hắn ta còn chưa rõ ngọn ngành thế nào, đợi đến khi đại ca nói rõ mọi chuyện thì hắn ta mới biết được tình hình, Tạ Hoài An bĩu môi nói: “Không ngờ muội muội lại vừa ý Lương tam công tử, thật là hời cho hắn quá rồi.”
Theo như hắn ta thấy thì muội muội nhà mình là nữ tử tốt bụng và xinh đẹp nhất thế gian, ai cưới được muội muội của hắn ta thì đó chính là phúc phần lớn lao của người đó.
“Được, vậy ta sẽ tìm cơ hội chuyển lời của Thư nhi đến Lương phu nhân.” Vân thị mỉm cười ôn hòa rồi nói.
Không thể để lộ biểu hiện quá mức nhiệt tình, kẻo để người ta tưởng tiểu thư của phủ Trung Nghĩa Hầu nôn nóng chuyện hôn sự.
Tạ Hoài Dư có khí chất phong nhã, thong dong rót cho mình chén rượu, môn hộ của phủ Tể Tướng cũng tạm ổn, muội muội thì dịu dàng đoan trang, nghe nói Lương tam công tử cũng là người ôn hòa lễ độ, giờ muội muội đã chịu gật đầu, xem ra hôn sự này mười phần chắc chín rồi.
Tạ Hoài Dư lại liếc nhìn tiểu muội muội của mình một cái.
Sáng hôm sau, sau khi bãi triều, Tạ Hoài Dư trình lên danh sách khảo hạch quan lại các châu quận cho bệ hạ xem, tân đế vừa đăng cơ, dĩ nhiên các quan viên địa phương phải được xét duyệt và điều chỉnh lại, khi Tần Dục lật xem danh sách khảo hạch thì thuận miệng hỏi một câu: “Hôm nay vẻ mặt của Hoài Dư xuân phong đắc ý, ngươi có hỷ sự gì à?”
Lý công công cũng quay sang nhìn Tạ Hoài Dư.
Không ngờ biểu hiện của mình lại rõ ràng như thế à, Tạ Hoài Dư khẽ đỡ trán rồi mỉm cười ôn hòa: “Vi thần thì không có hỷ sự gì, chỉ là muội muội của vi thần mà thôi.”
“Tạ tam tiểu thư làm sao?” Đầu ngón tay thon dài của Hoàng đế khẽ khựng lại, dường như vẻ mặt rất bình thản.
Tạ Hoài Dư mỉm cười giải thích: “Khởi bẩm bệ hạ, tiểu muội của vi thần đang bàn chuyện hôn sự.”
Hãy là người bình luận đầu tiên
Nguyệt Truyện hoan nghênh các tác giả, dịch giả, nhóm dịch và các fanpage đăng truyện lên website của chúng tôi. Mọi chi tiết về nhuận bút, kiếm tiền và các thỏa thuận khác vui lòng nhắn tin trực tiếp đếnfanpage Facebook Nguyệt Truyệnhoặc email nguyettruyennet@gmail.com