Kẻ thù không đội trời chung của tôi lại trở thành giáo viên dạy múa cho tôi, ngày nào cũng hành tôi đến là khổ.
Trong gương, tôi bị kéo căng gân trong những tư thế nhục nhã, đau đến mức khóc không ra tiếng.
“Hứa Trúc, đồ khốn kiếp, đừng có đạp lên hông tôi nữa!”
Hắn chẳng buồn nương tay, dùng cả hai chân đè đầu gối tôi sát xuống đất hơn.
Hu hu hu, đau quá đi mất.
“Gọi tôi là gì?”
…
“Thầy ạ.”
Hãy là người bình luận đầu tiên
Nguyệt Truyện hoan nghênh các tác giả, dịch giả, nhóm dịch và các fanpage đăng truyện lên website của chúng tôi. Mọi chi tiết về nhuận bút, kiếm tiền và các thỏa thuận khác vui lòng nhắn tin trực tiếp đếnfanpage Facebook Nguyệt Truyệnhoặc email nguyettruyennet@gmail.com