5
Lúc đó tôi không nói gì, sau khi họ đưa tôi về nhà, tôi đã suy nghĩ rất lâu, cảm thấy mình không cùng một thế giới với bọn họ, vì vậy tôi quyết định giữ khoảng cách.
Ngày hôm sau, Chử Nhu đã lôi ba cô gái hôm qua đến trước mặt tôi, bắt họ xin lỗi tôi.
Tôi ngớ người ra.
Ba cô gái vừa khóc vừa nói không thành lời, Chử Nhu tiến lên cho mỗi người một cái tát.
Hét lớn: "Mẹ k.i.ế.p, nói rõ ràng chút đi!"
Ba người cố gắng nín khóc, giọng khàn khàn nói: "Miên Miên..."
"Bốp!" Chử Nhu lại thêm một cái tát nữa.
"Miên Miên là để mày gọi à?"
"Thời Miên Miên, xin lỗi..."
Chử Nhu ôm vai tôi, nói: "Sao nào, mình giúp cậu báo thù rồi, đừng giận nữa nhé."
Nói thật thì bây giờ nghĩ lại thì rất sướng, nhưng lúc đó tôi bị dọa cho c.h.ế.t khiếp.
Đúng là em gái của trùm trường có khác.
Chử Nhu lại hỏi: "Miên Miên, cậu hết giận chưa? Nếu chưa thì xử lý tiếp."
Tôi không muốn mọi chuyện đi xa thêm nữa, huống hồ hôm qua họ cũng chẳng được lợi gì.
Tôi nói: "Dừng ở đây thôi, chỉ cần họ không gây chuyện nữa, từ nay nước sông không phạm nước giếng."
Chử Nhu hét lớn: "Nghe rõ chưa?"
"Nghe... nghe rõ rồi, sau này sẽ không tái phạm nữa..."
Sau sự việc này, quan hệ giữa tôi và Chử Nhu ngày càng tốt hơn. Cô ấy kể rằng chuyện của Mạnh Thi Vũ là do anh trai cô ấy đích thân xử lý.
Tôi không biết xử lý thế nào, nhưng sau đó không còn thấy Mạnh Thi Vũ bên cạnh Chử Kỷ nữa.
Mối quan hệ giữa tôi và Chử Kỷ lại càng lúng túng, vì Chử Nhu thường dẫn tôi đến biệt thự nhà cô ấy chơi. Bố mẹ họ quanh năm làm ăn xa, rất ít khi về nhà, nên thuê bảo mẫu chăm sóc anh em họ.
Chửng hợp làm sao, lần nào tôi cũng gặp Chử Kỷ. Ngoài việc chào hỏi, hai chúng tôi không nói gì thêm. Anh luôn nhìn tôi với ánh mắt như thể tôi nợ anh tám triệu không bằng.
Tôi hỏi Chử Nhu: "Anh trai cậu ghét mình lắm hả?"
Chử Nhu ngạc nhiên: "Sao lại thế? Anh mình luôn..."
"Khụ khụ!" Chử Kỷ ở bên cạnh hắng giọng hai tiếng, Chử Nhu liền rụt cổ lại, không dám nói thêm.
Sau đó, tôi hỏi cô ấy mấy lần, nhưng lần nào cô ấy cũng không nói, bảo sợ bị anh trai đ.á.n.h.
Tôi cũng đã đỗ vào trường Chử Kỷ đang theo học, Chử Nhu thì học ở một trường gần đó.
Mỗi khi viết luận văn gặp áp lực, tôi lại theo Chử Nhu đi uống rượu. Uống một chút cũng thấy thoải mái, nhưng kỳ lạ là lần nào cũng bị Chử Kỷ bắt quả tang, chẳng uống nổi cho tử tế.
Tôi hỏi: "Anh trai cậu có phải cố ý nhắm vào mình không?"
Chử Nhu: "Anh ấy là đồ nhỏ nhen!"
6
Chử Kỷ gặp báo ứng rồi, anh bị viêm dạ dày cấp tính, phải nằm viện một tuần.
Oan oan tương báo đến bao giờ mới dứt? Người chăm sóc anh ấy thế mà lại là tôi.
Bởi Chử Nhu đã định sẵn sẽ đi du lịch với bạn trai, đúng là em gái ruột mà. Nhưng mà Chử Nhu trả tôi một ngàn tệ mỗi ngày tiền công chăm sóc, thôi cũng được vậy, chịu đựng cái mặt khó ở của Chử Kỷ chút là được.
Sau ca phẫu thuật, anh yếu đi nhiều, nhìn có vẻ hiền lành hơn. Gương mặt nhợt nhạt dù thiếu máu nhưng vẫn đẹp trai kỳ lạ.
Tôi ngồi bên giường gọt táo cho anh, anh đột nhiên lên tiếng: "Gọt xấu quá."
Tôi: "?"
Tôi lập tức cắt nửa quả táo chưa gọt vỏ đưa cho anh: "Thế này thì không xấu nữa."
Chử Kỷ liếc nhìn một cái, quay đầu đi: "Tôi không ăn."
Tôi thản nhiên bỏ miếng táo vào miệng mình: "Em ăn."
Chử Kỷ cạn lời, một lúc sau mới nói: "Tôi muốn đi vệ sinh."
Tôi lập tức đứng dậy đỡ anh. Anh choàng tay qua vai tôi, cố gắng chống người dậy, đột nhiên anh rít lên một tiếng.
"Có phải động vào vết thương rồi không?" Tôi giật mình ngẩng đầu lên, đối diện với khuôn mặt anh chỉ cách vài cm, gần tới mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
Tôi lập tức đỏ mặt, cúi đầu xuống, cẩn thận đỡ anh đứng dậy, chậm rãi dìu đến nhà vệ sinh.
Anh nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu.
Tôi lúng túng: "Nhìn gì, sao không đi?"
Anh nghiến răng: "Em muốn nhìn à?"
…
"Làm phiền rồi!" Mặt tôi đỏ bừng, vội quay người ra ngoài, đóng cửa lại.
Sau đó, chúng tôi không nói thêm lời nào, bầu không khí cực kỳ gượng gạo, cuối cùng cũng đến buổi chiều.
Tôi đứng lên: "Em về nấu cho anh ít canh, anh cứ nghỉ ngơi đi nhé."
Chử Kỷ không ngẩng đầu, "Mua đại cái gì bên ngoài cũng được."
Tôi cầm túi chuẩn bị rời đi: "Đồ ăn ngoài không sạch sẽ, sợ anh ăn vào lại đau bụng."
Chử Kỷ nhìn tôi, không nói gì, tiếp tục chơi điện thoại.
Tôi ra chợ mua một con gà về hầm canh. Cầm tiền lương rồi cũng phải làm cho có trách nhiệm, không thể qua loa được.
Sau khi hầm xong, tôi mang canh cùng vài món dinh dưỡng khác mà dì giúp việc đã chuẩn bị tới bệnh viện.
Chử Kỷ uống canh, mặt không chút biểu cảm.
Tôi hồi hộp hỏi: "Không ngon sao?"
"Cũng được."
Tôi thở phào, vỗ ngực: "Thế là tốt rồi, em hầm mất hai tiếng liền đấy."
Chử Kỷ uống hết canh, rồi ăn một chút cơm.
Đêm đó anh đi vệ sinh mấy lần, làm tôi mệt bở hơi tai.
Cuối cùng đến nửa đêm mới yên. Tôi ngồi bên cạnh không ngủ được, đột nhiên phát hiện dáng vẻ ngủ của Chử Kỷ trông rất ngoan ngoãn, lông mi dài cong vút, như cánh bướm vậy.
Tôi không nhịn được lấy điện thoại ra chụp, "tách" một tiếng, đèn flash kèm âm thanh vang lên, Chử Kỷ lập tức mở mắt, chúng tôi mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
Chử Kỷ nói: "Em làm gì đấy?"
Tôi vội vàng tìm cớ: "Em chụp số giường bệnh."
Chử Kỷ rõ ràng không muốn để ý tôi, tiếp tục nhắm mắt ngủ, tôi hoảng hồn mất một lúc mới bình tĩnh lại.
Mấy ngày sau, bạn bè của anh ấy đến thăm, tôi ở một bên rửa trái cây.
Bạn anh ấy trêu: "Chị dâu cũng đảm đang nhỉ, chăm sóc anh không ngại phiền phức."
Lâu rồi tôi không nghe thấy cách xưng hô này, cảm thấy hơi lúng túng.
"Tôi chỉ là người chăm sóc tạm thời, không có quan hệ gì đặc biệt."
Bạn anh ấy cười nham hiểm: "Anh Kỷ còn chưa theo đuổi à? Nếu không có quan hệ đó, tôi có thể theo đuổi không?"
…
Chử Kỷ trừng mắt nhìn anh ta: "Ăn mà cũng không ngậm được mồm à."
Cậu bạn kia nhìn qua lại giữa tôi và Chử Kỷ, nở nụ cười kỳ quái.
Tôi không hiểu cậu ta đang cười cái gì.
Trong mấy ngày qua, tôi đã chăm sóc Chử Kỷ rất chu đáo, ăn uống đầy đủ, mỗi ngày tôi đều thay đổi thực đơn cho anh.
Anh khá hài lòng với bữa ăn.
Hỏi tôi: "Kỹ năng nấu ăn này em học từ ai?"
"Em còn cần phải học sao? Hồi nhỏ nhà em thường xuyên không có ai, nếu không tự làm thì sẽ c.h.ế.t đói, kỹ năng sinh tồn cơ bản thôi."
Chử Kỷ ngừng một lúc: "Lúc nhỏ nhà em khó khăn lắm à?"
Tôi thoáng sững người, rồi nhún vai: "Không hẳn là khổ, so với những người không đủ ăn đủ mặc thì em vẫn ổn."
Chử Kỷ không nói gì thêm, cúi đầu tiếp tục ăn.
Những ngày sau đó, chúng tôi hòa hợp hơn, Chử Kỷ cũng không còn bắt bẻ gì nữa.
Khi xuất viện, mặt anh ấy hơi có thêm chút thịt, nhưng vẫn đẹp trai như cũ.
Chử Nhu thấy tôi vất vả nên đưa thêm cho tôi một nghìn, tổng cộng tôi nhận được tám nghìn tệ, công việc này thoải mái hơn nhiều so với công việc làm thêm trong kỳ nghỉ hè.
7
Ở trường đại học, Chử Kỷ vẫn luôn là một nhân vật nổi bật, luôn có các cô gái xinh đẹp theo đuổi, nhưng chưa từng nghe nói anh ấy hẹn hò với ai.
Cũng có người theo đuổi tôi, nhưng không hiểu sao họ chỉ theo vài ngày rồi lại biến mất.
Thật ra tôi cũng chẳng có thời gian nghĩ ngợi nhiều, việc học hằng ngày đã đủ bận rộn, cuối tuần còn phải đi làm gia sư. Tôi đã thi đỗ tiếng Anh cấp 6 từ năm nhất, mỗi giờ dạy kiếm được 300 tệ, nếu thuận lợi, cuối tuần tôi có thể kiếm đến 1500 tệ.
Gần đây có một đàn anh cùng khoa theo đuổi tôi, anh ấy rất nho nhã, học giỏi, chúng tôi nói chuyện cũng rất hợp.
Chúng tôi đã đi ăn cùng nhau hai lần, buổi tối còn đi dạo trên sân thể dục, anh ấy chủ động nắm tay tôi.
Nhưng lúc đó tôi không cảm thấy tim mình đập nhanh, cũng không có bất kỳ cảm xúc đặc biệt nào, tôi chỉ muốn làm bạn với anh ấy.
Tôi thẳng thắn nói rõ lòng mình, anh ấy cũng tỏ ý chấp nhận.
Nhưng không hiểu sao, về nhà rồi, anh ấy liền xóa kết bạn với tôi, tôi có chút buồn, cả đêm không nghĩ ra được lý do.
Hôm sau, bạn cùng phòng nói rằng trên diễn đàn trường có người đăng bài bảo tôi là bạn gái của Chử Kỷ...
Dưới bài có rất nhiều người mắng tôi là loại tầm thường.
Tôi vừa tức vừa sợ Chử Kỷ sẽ đến kiếm chuyện, vội vàng lên tiếng đính chính.
Nhưng lại có người tung bài khác nói rằng, chuyện này chính Chử Kỷ thừa nhận.
Tôi ngớ người, đi hỏi Chử Nhu, cô ấy ấp a ấp úng mãi mới nói cho tôi biết.
Anh trai cô ấy thật sự thích tôi, mọi chuyện trước đó đều do anh ấy sắp đặt, kể cả việc tôi đến nhà cô ấy, tất cả là vì Chử Kỷ muốn gặp tôi.
Nghe đến đây, tôi suýt làm rơi điện thoại, lắp bắp hỏi:
"Anh trai cậu có phải có vấn đề gì không? Nhìn trúng mình ở điểm nào?"
"Có lẽ là nhan sắc và tài hoa của cậu đó."
"Cậu nghiêm túc chút đi."
"Mình không đùa đâu. Anh mình là kiểu người cố chấp, có thể vì cậu đã cướp đi nụ hôn đầu của anh ấy, nên mới nhớ mãi không quên."
"Anh ấy còn nụ hôn đầu?"
"Sao lại không? Đừng nhìn bề ngoài anh ấy giống trai đểu, thật ra anh ấy chưa từng có bạn gái, đến giờ vẫn là trai tân."
"Không tin."
"Tin đi mà, anh trai mình mình còn không rõ chắc? Cậu làm chị dâu mình đi, cũng tốt mà."
"Không tốt!"
Tôi lập tức cúp máy, mấy ngày sau đó đầu óc vẫn rối bời.
Nhìn thấy Chử Kỷ, tôi càng tránh xa hơn. Kỳ lạ là anh ta cũng không đến tìm tôi, mỗi lần gặp mặt đều giữ vẻ mặt lạnh băng.
Tôi hỏi Chử Nhu liệu trước đó cô ấy có lừa tôi không.
Chử Nhu nói, anh cô ấy là kiểu đến c.h.ế.t vẫn cứng miệng.
…
Hai tuần sau, Chử Nhu gọi điện cho tôi lúc nửa đêm, nói rằng anh trai cô ấy uống say, nhờ tôi đến đón.
Tôi nhìn đồng hồ, đã chín giờ ba mươi, còn nửa tiếng nữa là ký túc xá đóng cửa.
"Mình không kịp về mất, cậu nhờ bạn anh ấy đi đón đi."
"Cậu ở lại nhà mình luôn cũng được, bạn anh ấy cũng uống say hết rồi. Mình cũng không thể về được, giúp mình đi mà."
Chử Nhu năn nỉ tôi suốt mười phút không ngừng, cuối cùng tôi cũng phải đồng ý.
Đến cửa quán bar, hai người bạn của Chử Kỷ giúp tôi khiêng anh lên xe, còn không quên trêu chọc:
"Vất vả cho chị dâu rồi."
Tôi chợt có cảm giác mình bị gài bẫy.
Không biết Chử Kỷ ăn gì mà nặng như đá, vất vả lắm mới đưa anh ta đến cửa nhà, dì giúp việc ra mở cửa.
Tôi và dì ấy cùng nhau đưa anh vào phòng ngủ, tôi mệt muốn rã người.
Dì giúp việc nói sẽ nấu chút canh giải rượu, tôi ngồi sang bên cạnh nghỉ một lát.
Đột nhiên, Chử Kỷ ngồi bật dậy, khiến tôi giật mình. Ánh mắt anh đờ đẫn, không biểu cảm, cũng không nói gì.
Tôi tiến lại gần, nghiêng đầu hỏi: "Sao thế, có phải muốn nôn không?"
Chử Kỷ vẫn im lặng, hàng mi dày rủ xuống che đi ánh mắt, không nhìn rõ cảm xúc.
Tôi lo lắng anh ta sẽ nôn, "Chờ một chút, em đi tìm thùng rác cho anh", vừa định quay đi thì bị anh nắm lấy cổ tay.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh kéo ngã xuống giường. Tôi chống tay để ngồi dậy, vô tình chạm phải cơ bụng săn chắc của anh, tôi hoảng hốt rụt tay lại, nhưng lại bị anh ôm chặt lấy eo.
Toàn thân tôi run lên, mặt đỏ bừng: "Buông em ra!"
Đôi mắt trong veo của Chử Kỷ nhìn tôi chăm chú, vô cùng nghiêm túc hỏi:
"Sao em lại không thích anh?"
Hãy là người bình luận đầu tiên
Nguyệt Truyện hoan nghênh các tác giả, dịch giả, nhóm dịch và các fanpage đăng truyện lên website của chúng tôi. Mọi chi tiết về nhuận bút, kiếm tiền và các thỏa thuận khác vui lòng nhắn tin trực tiếp đếnfanpage Facebook Nguyệt Truyệnhoặc email nguyettruyennet@gmail.com