“Em đang làm gì vậy?” Giọng nói của Vũ Ân vang lên sau lưng khiến tôi giận nảy người, xoay người lại.
Đáng lý ra tôi nên sợ sệt khi bị bắt quả tang “đột nhập” phòng người khác nhưng đằng này tôi hếch mặt. “Làm gì kệ tôi. Tôi có quyền làm tất cả mọi thứ trong căn nhà này. Tôi đã nói rồi phải không, tất cả đều là của tôi. Anh chỉ là kẻ ăn bám, không có tư cách hỏi tôi câu đó.”
Tôi đẩy Vũ Ân sang bên, đi xuống cầu thang bằng những bước chân bình bịch, không còn nhẹ nhàng như lúc đầu.
Mọi chuyện chưa dừng lại ở đó. Ba tôi mua máy tính xách tay cho Vũ Ân vì anh luôn đạt điểm mười trong các kỳ kiểm tra. Lúc trước, tôi nằng nặc đòi ba mua, ông nhất quyết không là không. Nay chỉ với vài con mười, ông sẵn sàng bỏ tiền túi ra mua máy tính cho đứa không phải con ruột mình. Điều này là quá sức chịu đựng của tôi. Đâu phải là tôi học quá kém, chỉ là không bằng Vũ Ân thôi. Nhưng ba thiên vị, lo cho người ngoài, bỏ mặc người trong nhà.
Tôi đứng một góc nhìn ba người họ xúm xít quanh chiếc máy tính, nói cười vui vẻ, tôi siết chặt tay, trợn ngược hai mắt lên. Nếu ba đã không quan tâm đến đứa con gái này, con sẽ hư hỏng cho ba xem.
Tôi bắt đầu nổi loạn. Đi trễ, cúp tiết đến tiệm net, không làm bài tập về nhà, tụ tập với một nhóm đầu gấu trong trường. Mặc dù tôi có hơi sợ nhưng tôi vẫn tiếp tục làm. Sự thay đổi của tôi khiến cô giáo kinh ngạc. Cô gửi giấy mời phụ huynh nhưng tôi nói ba tôi đã đi công tác, mẹ tôi thì mất. Cô giáo không biết hoàn cảnh gia đình tôi nên không còn cách nào khác. Số điểm của kỳ kiểm tra lần này tôi đạt dưới mức trung bình vì tôi chỉ làm một câu duy nhất. Trùng hợp thay, ngày hôm đó ba bảo tôi cho ba xem điểm kiểm tra. Tôi lấy bài kiểm tra từ trong cặp của mình không chút chần chừ.
“Thế này là sao? Trước đây điểm thấp nhất của con là năm, sao bây giờ chỉ có hai điểm?” Ba tôi chất vấn sau khi xem xong bài kiểm tra của tôi.
“Con cố tình làm như vậy. Mà ba quan tâm đến con sao, con cứ tưởng ba chỉ quan tâm đến đứa con tài hoa của ba thôi chứ?” Tôi vênh mặt lên, nhìn ba như thách thức.
Ba đứng lên, giận dữ. “Con muốn chọc tức ba sao? Chẳng phải ba đã nói với con phải noi gương anh trai con rồi kia mà.”
“Nó không phải là anh trai của con.”
Bốp. Má phải tôi in hằn năm ngón tay của ba. Bà Mỹ Huệ và Vũ Ân cùng ngăn lại khi ông định tát tôi thêm cái nữa.
“Hỗn xược. Con không dùng kính ngữ đã đành lại còn gọi anh mình là nó? Cho dù con không xem Vũ Ân là anh trai đi chăng nữa nhưng anh lớn tuổi hơn con, sao con có thể vô phép tắc như thế?” Giọng nói giận dữ của ba tôi vang lên khắp phòng khách.
Bà Mỹ Huệ xen ngang. “Bỏ đi ông. Đừng ép buộc con bé nữa, nếu nó không muốn thì thôi, hãy để con bé làm những gì nó muốn. Tôi không cần nó phải chấp nhận tôi là mẹ đâu. Chỉ cần nó sống vui vẻ là được.” Bà nhìn sang tôi. “Thiên Lam, con mau xin lỗi ba con đi. Đừng chọc giận ba con nữa.”
Không nói thì thôi, bà ta càng nói, tôi càng tức tối. Một tay ôm má, tay kia chỉ vào người phụ nữ trước mặt. “Chính là bà. Tất cả đều là lỗi của bà. Nếu bà không xuất hiện, ba sẽ không đánh tôi, mắng tôi. Vừa lòng bà chưa. Đó có phải là những điều bà muốn?”
“Thiên Lam, em có thể chửi anh thế nào cũng được nhưng xin em đừng chửi mẹ anh.” Vũ Ân chạm vào tay tôi, giọng điệu nhẹ nhàng khiến tôi ngứa ngáy tay chân.
Tôi hất mạnh tay anh ra. “Tránh ra. Anh có quyền gì mà nói tôi?”
“Mày… càng lúc càng quá đáng. Hôm nay tao phải dạy dỗ lại mày.” Ba tôi đi vào phòng, đem ra một cây thước dài.
Tôi hơi hoảng sợ. Bà Mỹ Huệ và Vũ Ân cũng hốt hoảng khi thấy ba tôi chuẩn bị làm gì. Trước đây, dù tôi có phạm phải sai lầm như thế nào, ba cũng không bao giờ sử dụng đến cây thước đó. Xem ra hôm nay ba tôi thật sự tức giận. Hai chân tôi run rẩy nhưng vẫn bướng bỉnh ngẩng cao đầu.
“Mau xin lỗi mẹ con đi.” Ba tôi hét to.
Tôi im lặng, mặt hếch lên nhìn ông. Thái độ kiên định.
Bà Mỹ Huệ nắm lấy cánh tay ba tôi. “Thôi mà ông. Chuyện này cũng không có gì to tát, ông bỏ qua đi. Ông đánh nó bằng cây thước này làm sao nó chịu nổi. Thiên Lam vẫn còn nhỏ mà.”
“Không. Bà đừng bênh nó nữa. Nó được mẹ nó chiều hư rồi, không xem ai ra gì. Tao hỏi mày lần cuối, mày có chịu xin lỗi không?”
Tôi vẫn không hé răng dù biết những gì sắp xảy ra với mình.
Ba tôi hất cánh tay bà Mỹ Huệ ra, sấn tới vung cây thước lên để giáng xuống lưng tôi. Nhưng tôi không cảm thấy đau vì Vũ Ân đã đỡ giùm tôi cú đánh đó. Tôi không biết ba đánh có mạnh hay không nhưng khi thấy anh khuỵu một gối, mặt khẽ nhăn, tôi hiểu rằng ba đánh khá mạnh. Nếu tôi chịu cú đánh đó, chắc có lẽ xương tôi sẽ gãy mất. Ba thật tàn nhẫn, vì người xa lạ mà đánh cả con gái ruột của mình.
Bà Mỹ Huệ chạy tới chỗ Vũ Ân, dìu anh lại ghế ngồi.
“Trời ơi, con với cái…” Ba tôi ném cây thước đi rồi bỏ vào phòng.
Tôi đứng nhìn người mẹ đang xoa lưng cho con trai, lòng có chút xốn xang. Nếu tôi bị đánh, mẹ tôi cũng sẽ làm như vậy. Không, tôi sẽ không mủi lòng đâu. Tôi rất sợ - sợ rằng tình yêu của tôi đối với người mẹ quá cố của mình sẽ ít đi hoặc thay đổi nếu tôi chấp nhận bà Mỹ Huệ.
Không muốn để họ làm cho dao động, tôi lật đật đi vào phòng. Tôi ngồi trên giường một lúc. Trong đầu chỉ có một câu hỏi duy nhất. Tại sao Vũ Ân lại phải chịu đòn thay cho tôi sau những gì tôi đã làm với anh? Chẳng lẽ anh không giận, không oán trách? Trên đời này có người hiền lành đến mức đó sao? Hay là Vũ Ân cố tình tỏ ra tội nghiệp để dành hết tình thương của ba tôi?
Tôi tới bên cánh cửa, mở hé nhìn ra phòng khách, không thấy hai mẹ con Vũ Ân đâu cả. Tôi bước ra, ngước cổ nhìn lên gác thấy bà Mỹ Huệ xức dầu lên lưng Vũ Ân. Tôi bước nhẹ lên các bậc thang, đến giữa chừng thì dừng lại. Họ ngồi xoay lưng về phía tôi nên không trông thấy tôi còn tôi thì thấy bà Mỹ Huệ đang xức dầu vào chỗ mới bị đánh cho Vũ Ân. Trong đầu tôi xuất hiện hai suy nghĩ trái chiều. Là do anh tự chuốc lấy, việc gì tôi phải áy náy. Tôi có yêu cầu anh đỡ đòn thay cho tôi đâu. Nhưng một phần trong tôi bảo rằng vết thương đó vì tôi mà ra, tôi cũng phải có một nửa lỗi lầm của mình.
Giọng bà Mỹ Huệ cất lên cắt đứt dòng suy nghĩ trong tôi. “Tại sao con lại làm như vậy, Vũ Ân?”
“Con là anh trai, đương nhiên phải có nhiệm vụ bảo vệ em gái. Làm sao em ấy có thể chịu được hả mẹ? Ba đánh đau ghê.”
“Ba của Thiên Lam cũng thật là… dạy con sao cứ phải dùng đến roi chứ?"
Tôi nghe tiếng bà thở dài.
“Nghĩ lại, mẹ tự hỏi quyết định ngày đó của mình là đúng hay sai. Mẹ cứ nghĩ làm vậy sẽ cho con một cuộc sống sung túc, không phải lang thang ngoài đường nhưng vô tình lại để con chịu đau lại còn bị đánh oan thế này.”
Tôi nhíu mày. Giữa họ có bí mật gì chăng. Tôi tiếp tục lắng nghe, lần này là tiếng của Vũ Ân. “Con ổn mà mẹ. Mẹ đừng ghét Thiên Lam, con hiểu tâm trạng em ấy. Thật khó để chấp nhận người mẹ thứ hai. Nếu đổi lại là con, con sẽ cũng làm như vậy.”
“Mẹ không ghét con bé. Chắc nó sợ cảnh mẹ ghẻ con chồng. Mẹ chỉ hy vọng những chuyện tồi tệ này sẽ không xảy ra nữa.”
“Mẹ đừng lo. Con tin em ấy sẽ thay đổi.”
Vũ Ân đặt niềm tin vào tôi ư? Tôi và anh không có quan hệ máu mủ nhưng tại sao anh lại đối xử tốt với tôi, như một người anh trai thật sự. Không đâu. Tôi lắc mạnh đầu. Họ là những kẻ xa lạ, đột nhiên xuất hiện muốn cướp đi ba tôi. Tôi sẽ không để điều đó xảy ra. Với suy nghĩ đó, tôi quay người đi lộp cộp xuống cầu thang quên mất rằng mình đang là kẻ rình rập. Tôi nghĩ chắc có lẽ họ cũng đã biết tôi nghe lỏm cuộc nói chuyện của họ.
Khi tôi đem chuyện này kể cho Thanh Hoài, anh cũng không đồng tình với những gì tôi làm.
“Lần này em quá đáng lắm rồi đó. Tại sao lại có ý nghĩ ba thương Vũ Ân hơn là thương em? Em thử nghĩ đi nếu như em học hành chăm chỉ, sống hòa thuận, ấm êm với dì Mỹ Huệ và Vũ Ân, ba em sẽ vui biết bao nhiêu, không chừng còn mua xe đạp mới cho em.”
Tôi ngồi trên ban công nhà Thanh Hoài, đung đưa hai chân, nghe anh mắng sa sả. “Phải, phải, đều là lỗi của em hết. Được chưa? Lúc nào cũng cằn nhằn.” Tôi làu bàu trong miệng.
Thanh Hoài dí đầu tôi. “Em vẫn chưa nhận ra cái sai của mình sao? Chỉ mỗi việc em nổi loạn để bùng học đã cho thấy em sai hoàn toàn rồi. Thiên Lam, em biết không em sẽ không thể nào sống yên bình nếu em cứ ghét mãi một ai đó. Em và Vũ Ân sống chung một nhà, đi ra đi vào gặp nhau nhưng hết trừng mắt rồi liếc mắt, cãi nhau, sống như vậy, em vui nổi không?”
Tôi ngồi thừ người, vẫn chưa ngấm vào đầu những điều triết lý của Thanh Hoài.
“Ghét không bao giờ là lựa chọn tốt nhất. Cuộc sống quá ngắn ngủi để cãi nhau với người khác, hãy học cách chấp nhận và tha thứ. Đừng để những điều nhỏ nhặt phá vỡ hạnh phúc của em. Em hiểu chứ?” Thanh Hoài quay sang tôi.
Tôi chỉ đưa cặp mắt tròn xoe ra để nhìn anh. Anh bật cười. “Anh biết là em vẫn không hiểu gì đâu. Sau này lớn lên, em sẽ hiểu. Em không phải đứa trẻ hư hỏng, em không cố tình nổi loạn, đúng không? Có lẽ là em cần thêm thời gian. Anh mong là dù cho có chuyện gì xảy ra đi chẳng nữa, em sẽ giữ mãi tâm hồn thuần khiết của mình, đừng để bị vấy bẩn bởi những điều tiêu cực.”
Tối đó, tôi ngồi trên giường trong phòng mình, ngẫm nghĩ những lời của Thanh Hoài. Dù không hiểu hết cho lắm nhưng tôi vẫn thấy anh nói cũng có lý. Suốt ngày “tạo drama” thật sự khiến tôi mệt mỏi. Sau sự việc đó, tôi không còn “gây sự” với mẹ con bà Mỹ Huệ nhưng vẫn chưa thể sống một cách vui vẻ, thoải mái với họ. Tôi cần thêm thời gian để mọi thứ trở lại như cũ.
Hãy là người bình luận đầu tiên
Nguyệt Truyện hoan nghênh các tác giả, dịch giả, nhóm dịch và các fanpage đăng truyện lên website của chúng tôi. Mọi chi tiết về nhuận bút, kiếm tiền và các thỏa thuận khác vui lòng nhắn tin trực tiếp đếnfanpage Facebook Nguyệt Truyệnhoặc email nguyettruyennet@gmail.com