Tôi đã thôi nổi loạn và học hành tử tế trở lại chỉ có điều nhóm đầu gấu trong trường mà tôi từng tụ tập trước đây không bỏ qua cho tôi. Sau khi tan học, bọn chúng kéo tôi đến con hẻm gần trường không có người qua lại.
“Sau dạo này mày không tới gặp tụi tao nữa?” Cô gái nhuộm tóc vàng đẩy vai tôi một cái. Nhà trường cấm học sinh nhuộm tóc nhưng không hiểu sao cô bạn này vẫn nhuộm mà không bị phạt. Có thể nó lén nhuộm hoặc tránh gặp giám thị. Nó không học ở lớp tôi nên tôi cũng chẳng rõ.
“Tôi… tôi chỉ muốn học đàng hoàng…” Giọng tôi run run.
“Cái gì? Mày đã gia nhập vào nhóm của tụi tao, giờ mày muốn đi sao? Mày tưởng nhóm này là nhóm từ thiện à, thích vào thì vào, thích đi thì đi.” Cô gái tóc ngắn là người nói tiếp theo.
“Đừng có nói nhiều với nó. Bắt nó đưa tiền đi.” Cô gái tóc bím hất đầu với hai đứa kia.
“Tôi không có tiền.” Tôi nuốt nước bọt, giữ chặt quai đeo ba lô.
Dĩ nhiên, ba đứa chúng nó đời nào tin.
“Nói láo. Chẳng lẽ ba mẹ mày không cho mày tiền tiêu vặt. Lục soát nó cho tao.” Cô gái tóc vàng ra lệnh.
Hai đứa kia giựt ba lô của tôi, trút ngược xuống đất và lấy đi bóp tiền nhỏ tôi định sau khi tan học để mua dụng cụ cho môn Toán. Vì có bà Mỹ Huệ nói thêm vào nên tháng này tôi được ba cho tiền tiêu vặt nhiều hơn tháng trước. Tôi định trích ra một ít để mua đồ dùng học tập, số còn lại sẽ mua đồ ăn vặt. Giờ thì toi rồi. Ở nhà mạnh miệng là thế, đến khi ra ngoài lại câm như hến. Bị trấn lột cũng không dám la lên để cầu cứu.
Cô gái tóc ngắn vỗ má tôi. “Mỗi ngày sau khi tan học đến đây gặp tụi tao, nghe chưa? Mày mà không đến hoặc mách ba mẹ thì đừng có trách.” Nói rồi, cô cùng hai đưa bạn của mình hí hửng rời đi sau khi có được thứ mà chúng nó muốn.
Tôi cúi xuống, cắn chặt môi, nhặt từng thứ bỏ vào trong ba lô. Có phải tôi đang bị trừng phạt không? Tôi đi bộ về nhà, chậm rãi. Tôi cứ lầm lũi đi, đến khi một giọng nói quen thuộc cất lên khiến tôi ngẩng đầu, nhận ra mình đã về tới nhà.
“Em đã đi đâu vậy? Bọn anh tới trường nhưng bạn cùng lớp nói em đã về từ lâu.”
Thanh Hoài và Vũ Ân đang đứng trước cổng nhà, nhìn tôi chằm chằm như đợi câu trả lời từ tôi.
“Em chỉ… đi dạo một lúc thôi.” Dĩ nhiên tôi không dám nói thật.
“Đã nói là chờ bọn anh tới rồi mà. Em thật là…” Thanh Hoài nhăn mũi.
Cảm thấy khó giải thích, tôi đáp qua loa. “Em vào nhà trước đây.” Tôi đi ngang qua hai người họ, mở cổng vô nhà. Phía sau còn nghe Thanh Hoài lầm bầm.
“Con bé này lạ thật.”
Tôi không dám nói chuyện này với bất cứ ai kể cả ba tôi vì tôi sợ nhóm ba cô gái kia trả thù. Vì không có dụng cụ cho môn Toán, tôi bị cô giáo phạt. Về nhà không nói một lời, ăn xong rồi lủi vô phòng. Nhiều ngày liên tiếp như thế, tôi đâm ra sợ khi tới trường. Dù vậy nhưng tôi vẫn phải ôm cặp đi học.
Khi trống vừa đánh, tôi nhanh chóng bỏ sách vở, bút thước vào cặp rồi chạy ra khỏi lớp với hy vọng sẽ tránh được bọn chúng nhưng nào ngờ chúng nó nhanh chân hơn, đứng đợi sẵn ở hành lang lớp tôi. Trông thấy tôi, ba cô gái lại gần, quàng tay lên vai tôi, tỏ ra thân thiết. Tôi hiểu chúng nó làm vậy là không để ai nghi ngờ.
Ra khỏi cổng trường, bọn chúng kéo tôi vào con hẻm vắng vẻ đó. Cô gái tóc vàng xòe tay ra. “Hôm nay có tiền không?”
Tôi lắc đầu, thụt lùi cho đến khi ba lô va vào tường.
“Nói láo hả mày? Chẳng lẽ ba mẹ mày không cho mày tiền?” Cô gái tóc ngắn nói câu quen thuộc rồi véo vào vai tôi một cái đau điếng.
“Tôi không có thật mà. Tiền của tôi đã bị mấy cậu lấy hết rồi.” Tôi run run nói.
Cô gái tóc bím lấy ba lô của tôi để kiểm tra. Khi không tìm thấy đồng nào, nó ném ba lô của tôi xuống đất. Tôi cúi người nhặt lên, phủi bụi phành phạch.
“Sao mày không xin? Mày muốn chống lại tụi tao sao?” Cô gái tóc ngắn bóp chặt vai tôi.
“Ba tôi nghiêm khắc lắm. Tôi… tôi xin không được. Ông ấy nói mới vừa cho rồi nên ông ấy không cho nữa.” Tôi nuốt nước bọt, nói dối.
Ba cô gái quay sang nhìn nhau. Cô gái tóc vàng hỏi hai đứa bạn của mình. “Giờ tính sao tụi bây? Tao chỉ còn có mấy chục ngàn, không đủ để đi chơi.”
“Tao cũng vậy. Tao nghĩ con nhỏ này nó cố tình không đưa chứ không phải là ba nó không cho nó tiền. Quay clip đánh nó đi, tống tiền nó.”
Tôi hốt hoảng, muốn bỏ chạy nhưng bị một bàn tay tóm lấy. Ngay khi một trong ba đứa chúng nó lấy điện thoại ra thì một tiếng nói đầy uy lực vang lên.
“Dừng tay.”
Chúng tôi cùng nhau ngoảnh đầu về phía vừa phát ra tiếng nói ấy. Tôi thấy Thanh Hoài và Vũ Ân đã đứng đó tự bao giờ. Hai chiếc xe đạp dựng ngay bên cạnh. Thừa lúc chúng nó phân tâm, tôi ôm chặt ba lô chạy đến đứng núp sau lưng Thanh Hoài.
Anh ngó nhanh tôi rồi bước đến chỗ mấy cô gái. “Tại sao lại bắt nạt bạn học thế kia? Lại còn ỷ đông ăn hiếp yếu. Không lo học hành mà chỉ thích bắt nạt người khác, ba mẹ không dạy dỗ mấy em sao?”
Cô gái tóc vàng hếch mặt. “Kệ tụi tôi, liên quan gì đến anh. Anh lấy tư cách gì mà dạy đời tụi này.”
“Lại còn cãi. Tôi có tư cách bởi vì tôi lớn tuổi hơn mấy em.” Thanh Hoài nghiêm túc đến đáng sợ, từ từ tiến lại gần cô gái tóc vàng khiến nó bước lùi, mặt xanh như tàu lá dù anh chẳng làm gì nó. “Đưa tiền đây. Số tiền mà mấy đứa lấy của Thiên Lam.”
Cả ba cô gái đều sợ xanh mặt nhưng vẫn thể hiện nét mặt trịch thượng. Cô gái tóc bím nói. “Xài hết rồi làm sao mà trả lại.”
“Có thật là xài hết không? Nếu xài hết thì lấy tiền của mình mà trả lại.”
“Đã nói là xài hết rồi mà.” Cô gái tóc vàng nói nhưng tôi nghe thấy giọng điệu của nó rất run. Rõ ràng là không thể nào bình tĩnh được.
Thanh Hoài xắn tay áo lên chuẩn bị hành động thì Vũ Ân ngăn lại.
“Để tôi.” Anh nói rồi tiến lại cô gái tóc vàng là đứa cầm đầu, khom người xuống một chút để nói. “Bây giờ tôi sẽ đến trường của các em báo cáo với hiệu trưởng để họ gọi điện cho ba mẹ các em, được chứ? Tôi tin là các em cũng không muốn chuyện nhỏ xé ra to đâu nhỉ. Trả lại tiền cho bạn đi. Bắt nạt không phải là điều tốt, không ai trên đời này đáng bị bắt nạt cả. Chúng ta đều xứng đáng được yêu thương như nhau. Hôm nay em bắt nạt bạn rồi ngày mai có kẻ mạnh hơn bắt nạt lại em thì sao? Hơn nữa em sẽ không thể nào sống tốt hơn nếu em cứ đạp người khác xuống đất như vậy. Hiểu chứ?”
Tôi không biết những lời Vũ Ân nói có ngấm vào não của ba đứa kia hay không mà tôi thấy chúng nó cúi đầu thinh lặng, giống như tỏ vẻ biết lỗi.
Một lúc sau, cô gái tóc vàng mở khóa ba lô lấy ra vài tờ tiền nhăn nhúm, run run đưa cho Vũ Ân. “Em chỉ còn lại chừng này thôi.”
Vũ Ân không nói gì, lấy số tiền đó rồi cầm cổ tay tôi đi về phía chiếc xe đạp đang dựng vào bức tường gạch cũ kỹ. Không hiểu sao, tôi lại không phản đối hoặc hất tay anh ra như thường ngày.
Tôi ngoảnh đầu lại, nghe thấy Thanh Hoài nói với nhóm người kia. “Nhớ học hành cho tử tế, đừng có đi bắt nạt người khác nữa, nghe chưa?”
Ba đứa chúng nó gật đầu lia lịa. Hóa ra chúng nó cũng không phải là những đứa khó dạy bảo, chẳng qua là thích ra oai, muốn người khác phải phục tùng mình. Nếu tôi bình tĩnh một chút, tôi có thể giải quyết mọi chuyện trong êm đẹp.
Bầu trời hoàng hôn chuyển sang màu đỏ. Những đám mây trôi dạt về phía cuối chân mây. Chúng tôi đi bộ cạnh nhau trên con đường quen thuộc để về nhà. Tôi đi giữa, Thanh Hoài và Vũ Ân cùng dắt xe đạp đi hai bên. Sau những chuyện đã xảy ra vừa rồi, tôi cúi gằm mặt mà đi.
Thanh Hoài phá tan sự im lặng. “Em bị bắt nạt sao không nói mà âm thầm chịu đựng vậy hả? Nếu lúc đó bọn anh không đến kịp, không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.”
“Em xin lỗi. Em sợ bọn họ trả thù.” Tôi lí nhí.
“Em tự xử liệu có giải quyết được không? Phải nói với người lớn để họ có thể giúp em chứ. Lần này cũng may có Vũ Ân thông minh, đã “cảm hóa” được ba con tiểu yêu đó.”
“Tuy không biết các em ấy có quay trở lại làm học sinh ngoan ngoãn hay không nhưng vẫn hy vọng là thế.” Vũ Ân xen vào khi nghe nhắc đến tên mình. Thường ngày anh kiệm lời nhưng khi nói ra câu nào cũng đều mang ý nghĩa sâu sắc.
Cách nói chuyện giữa hai chàng trai khác nhau một trời một vực. Thanh Hoài có phần lém lỉnh, tinh nghịch còn Vũ Ân lại điềm đạm và có phần chín chắn hơn.
Sực nhớ tới một chuyện, tôi hỏi Thanh Hoài. “Sao anh biết em bị bắt nạt mà đến?”
“Anh có biết đâu. Cái này phải nhờ đến Vũ Ân. Cậu ấy thấy em có những biểu hiện lạ, tan học lại đi đâu mất tiêu. Nên cậu ấy xin phép thầy cho mình về sớm. Hôm đó bọn anh sang trường em, đứng đợi. Khi thấy em đi cùng với ba con tiểu quỷ đó nên đã đi theo, mới biết em bị bắt nạt.” Thanh Hoài giải thích.
Tôi quay sang Vũ Ân. Anh vẫn hướng mắt về phía trước. Góc nhìn nghiêng của anh thật là cuốn hút. Tôi không nghĩ anh lại chu đáo đến thế, quan sát tôi từng chút một, chỉ cần nhìn vào biểu hiện là biết ngay tôi gặp rắc rối. Mãi nghĩ ngợi, tôi không để ý anh bất thình lình quay qua rồi từ từ nhoẻn nụ cười. Chạm phải mắt anh, tôi giật mình, ngó lơ. Tuy tôi không còn vô duyên vô cớ sinh sự với Vũ Ân nhưng tôi vẫn cảm thấy khó xử mỗi khi tiếp xúc với anh.
***
Hai năm trôi qua.
Mối quan hệ mẹ ghẻ con chồng chỉ mới cải thiện được chút chút. Tôi vẫn chưa thể gọi bà Mỹ Huệ là mẹ nhưng đã thôi cáu gắt hay giận dỗi vô cớ. Bên cạnh đó, tôi thi đỗ cấp ba vào trường điểm duy nhất ở thị trấn. Đó là cả một quá trình nỗ lực, chăm chỉ ngày đêm. Thanh Hoài và Vũ Ân thì sắp lên 12. Dù chỉ học chung với Thanh Hoài có một năm nhưng tôi cũng đã mãn nguyện.
Như đã hứa, Thanh Hoài sẽ tặng một món quà nếu tôi thi đỗ. Tôi nhìn hộp quà trên tay, hỏi anh. “Em mở ra được không?”
“Tất nhiên rồi, là quà của em mà.” Thanh Hoài cười nói.
Tôi tháo chiếc nơ hồng xinh xinh bên trên nắp hộp, trong đó là một chú chó bông màu cà phê sữa rất đáng yêu. Tôi cười tít mắt. “Dễ thương quá.”
“Anh nghĩ con gái mấy em thích thú nhồi bông nên anh mua nó. Hy vọng em không chê.”
“Không đâu anh. Em rất thích.”
Món quà tuy đơn giản nhưng nó đến từ tay của người mà tôi cảm mến, vì thế chú chó bông này vô cùng có ý nghĩa với tôi.
Hãy là người bình luận đầu tiên
Nguyệt Truyện hoan nghênh các tác giả, dịch giả, nhóm dịch và các fanpage đăng truyện lên website của chúng tôi. Mọi chi tiết về nhuận bút, kiếm tiền và các thỏa thuận khác vui lòng nhắn tin trực tiếp đếnfanpage Facebook Nguyệt Truyệnhoặc email nguyettruyennet@gmail.com