Nắm chặt tay em, theo đuổi mộng đẹp

[8/12]: Quyển 1: Yêu đi rồi ngày sau chia ly_Chương 8

Tôi chạy vô nhà, vào phòng mình và nằm xuống giường, tay nâng niu chú chó bông dễ thương, cười tủm tỉm mãi. Sau đó tôi bật dậy, bước lại góc học tập để đặt chó bông lên bàn thì nhìn thấy một chiếc hộp hình chữ nhật. Bên dưới hộp là tấm thiệp nhỏ, tôi mở ra đọc. Chúc mừng em gái. Mong là cây bút này sẽ đồng hành cùng em trong suốt con đường học vấn.

Không cần đoán, tôi cũng biết chủ nhân chiếc hộp này là ai. Tôi mở chiếc hộp ra, một cây bút mạ vàng hiệu Picasso nằm ngay ngắn bên trong. Theo như tôi được biết thì đây là bút máy thuộc loại cổ điển, hiện giờ có rất ít nơi bán. Chắc có lẽ Vũ Ân đã đi lùng sục khắp các cửa hàng mới mua được nó. Tôi đưa cây bút lên ngang tầm mắt, săm soi. Kiểu dáng thiết kế tinh xảo, thanh thoát như thị trấn nhỏ thơ mộng quê tôi vậy.

Lật vở ra, tôi nắn nót viết thử. Chính tôi cũng không ngờ tôi đã dùng cây bút mà Vũ Ân tặng viết ra hai chữ: Thanh Hoài.

***

Buổi tối hôm đó, khi tôi đang làm bài tập thì ba bất ngờ bước vào. Đây là lần đầu tiên ông vào phòng tôi kể từ khi mẹ qua đời. Tôi buông bút, nhìn ông ngồi xuống giường. Hình như ba tôi đã già đi rất nhiều. Vẻ mặt mệt mỏi. Ánh mắt trầm buồn. Vì cuộc sống mưu sinh mà ông đã vất vả nhiều rồi.

“Thiên Lam, đã hai năm rồi, con vẫn không gọi dì Mỹ Huệ là mẹ sao?” Ba tôi chợt cất tiếng.

“Con…” Tôi ấp úng, đầu cúi nhìn xuống tay mình để trên đùi.

Không đợi tôi đưa ra lý do, ba nói tiếp. “Con thấy dì Mỹ Huệ như thế nào?”

“Dì ấy rất tốt với con nhưng… chỉ là…”

“Ba hiểu. Và ba biết con rất yêu mẹ con, thật khó để gọi một người khác là mẹ. Lúc trước, ba hay la rầy con vì con hỗn với dì Mỹ Huệ, ba bắt con gọi bà ấy là mẹ mà không nghĩ đến cảm nhận của con. Ba xin lỗi.”

Tôi ngẩng đầu nhìn ông. “Không sao đâu ba, ba không có lỗi gì cả. Đều là con sai. Con tin rằng nếu mẹ còn sống, mẹ cũng sẽ mắng con nếu con không tôn trọng người lớn.”

Ba vươn tay ra xoa đầu tôi, cười hiền. “Con gái ngoan.”

“Ba không giận con sao? Những chuyện lúc trước ấy?”

“Giận thì có giận nhưng ba biết con là đứa trẻ ngoan. Con do ba nuôi lớn, sao ba không hiểu tính con được chứ? Ba chỉ muốn nói rằng ba thương con rất nhiều, trong lòng ba, con luôn đứng ở vị trí số hai.”

Tôi chớp mắt. “Vậy còn vị trí số một là ai? Là dì Mỹ Huệ sao ạ?”

Ba tôi im lặng một lúc rồi nói. “Thôi, con học tiếp đi. Ba không làm phiền con nữa.” Nói xong, ông đi tới cánh cửa.

Câu trả lời khiến tôi thất vọng. Tôi muốn biết vị trí số một đó là ai nên vội lên tiếng. “Ba vẫn chưa trả lời câu hỏi của con.”

Ba dừng chân, tay vẫn để trên nắm cửa. Ông nghiêng đầu, tôi nghe tiếng ông thở nhẹ. “Có những chuyện sau này lớn lên con sẽ hiểu. Chỉ cần con biết rằng ba không quên mẹ con.”

Cánh cửa mở ra rồi nhẹ nhàng khép lại.

Tôi ngồi đờ đẫn, nhớ lại một đoạn kí ức ngắn ngủi trong quá khứ.

 

Tôi bá cổ ba và hỏi ông. “Trong tim ba, con đứng thứ mấy?”

“Thứ hai.”

“Vậy còn thứ nhất?”

“Tất nhiên là mẹ con rồi.”

Tức thì, tôi ăn vạ trong khi mẹ vừa cười vừa vá áo. “Không chịu đâu, con muốn nhất cơ.”

Ba bế tôi lên, đặt trên đùi ông. “Được rồi, con gái ba là nhất. Hai mẹ con con đều đứng nhất trong tim ba, được chưa?”

Nghe vậy, tôi cười khì.

“Thế trong tim con, ba mẹ đứng ở vị trí nào?”

“Dĩ nhiên là mẹ nhất còn ba chỉ đứng thứ hai thôi.”

Ba hờn dỗi. “Không công bằng. Con muốn ba xem con là nhất vậy mà con lại để ba đứng thứ hai.”

“Ba không được ganh tỵ với mẹ.” Tôi chu môi.

 

Tôi thấy môi mình mỉm cười khi nhớ lại những ngày tháng ấm êm năm ấy. Nhưng khi trở về thực tại, tôi lại chạnh lòng vì giờ đây ba đã yêu người khác, không phải mẹ tôi. Tôi không trách. Có lẽ ba cũng cần ai đó để bầu bạn khi về già.

Cuộc sống bình lặng cứ thế trôi đi cho đến ngày định mệnh đó, cái ngày mà cuộc đời tôi bước sang một trang giấy mới.

Chủ nhật, tôi cho phép mình nướng thêm một chút nữa nhưng khi tỉnh dậy thì đã gần trưa. Tôi vừa ngáp vừa đi ra khỏi phòng, thấy nhà cửa vắng hoe. Tôi đi vào bếp, tìm gì đó để ăn thì phát hiện có một tờ giấy nhỏ dán trên tủ lạnh. Thiên Lam, dì đã nấu bữa trưa rồi, nếu con muốn ăn nóng thì hâm lại. Ba con chở dì và Vũ Ân ra thăm mộ của ông nội Vũ Ân vì hôm nay là đám giỗ của ông nội thằng bé. Cho nên, ba và dì sẽ về hơi muộn. Con nhớ khóa cửa cẩn thận khi ngủ nhé.

Tôi chuyển ánh mắt sang chiếc bàn, thức ăn được để trong lồng bàn. Kéo chiếc ghế ra và ngồi xuống, thức ăn vẫn còn nóng nên tôi ăn luôn mà không cần phải hâm lại. Ăn xong, tôi sang nhà Thanh Hoài, rủ anh chơi game, xem phim online. Gần chiều, tôi về cho anh học bài vì anh sắp bước vào năm cuối cấp, khối 12 học trước lễ khai giảng một tháng. Tôi khá là thong thả nên chơi bời nhiều hơn.

Sau khi ăn tối, tôi ngồi ở phòng khách xem tivi, cảm thấy thoải mái và tự do khi không có ai làm phiền mình tối nay.

Ba giờ sáng, tôi đột nhiên thức dậy sau khi nghe thấy tiếng gõ cửa. Tôi đã ngủ thiếp đi trên ghế trong khi tivi vẫn còn bật.

Lấy điều khiển tắt tivi, tôi nhanh chóng đứng dậy, nghĩ rằng ba và mẹ kế đã về nhà, nhưng bước chân của tôi dừng lại trong giây lát vì tôi cảm thấy nghi ngờ. Nếu đó là ba tôi, ông chắc chắn có chìa khóa để tự mở mà không cần phải gõ cửa.

Cảm thấy tò mò, tôi bước rón rén về phía cánh cửa, mở hé. Tôi ngạc nhiên khi thấy hai cảnh sát đứng trước cửa nhà mình.

"Đây có phải là nhà của ông Trần Minh Khôi?"

Đó là tên ba tôi. "Dạ..." Tôi buột miệng thốt ra.

"Cháu là người thân của ông ấy?"

"Cháu là con gái của ông ấy. Có chuyện gì sao ạ?" Vẫn là vẻ mặt ngạc nhiên, tôi hỏi, bắt đầu cảm thấy bất an.

"Xin lỗi vì đã làm phiền cháu vào đêm khuya. Bọn chú đến đây để thông báo cho cháu một tin xấu. Ba mẹ cháu bị tai nạn."

"Gì cơ? Nhưng... tại sao..." Tôi sững sờ, như không tin vào tai mình.

"Có một chiếc xe đầu kéo đã mất lái khi rơi xuống từ khu vực đồi núi trước khi va chạm với xe của ba mẹ cháu. Chiếc xe bị kéo lê trước khi rơi xuống khe núi. Ba mẹ của cháu bị văng ra khỏi xe sau cú va chạm. Bọn chú đã tìm thấy một chàng trai ở ghế sau của chiếc xe, chú nghĩ cậu ấy là con của ông Minh Khôi, có lẽ là anh trai của cháu. Cháu có thể theo bọn chú đến bệnh viện được không?"

Tôi cảm thấy sàn nhà dưới chân mình dường như đang rung chuyển, máu trong người tôi dường như bị rút ra khỏi cơ thể tôi khi nghe tin sốc một cách đột ngột.

***

Tại bệnh viện.

"Chúng tôi đã cố gắng hết sức để cứu ba cháu nhưng tình trạng của ông ấy rất nguy kịch khi được đưa đến đây. Chúng tôi xin lỗi, chúng tôi không thể cứu ba cháu."

Khuôn mặt của tôi có lẽ tái nhợt đến chết người sau khi nghe bác sĩ thông báo. Cú sốc đột ngột khiến tôi đứng không vững. Tôi khuỵu gối bên ngoài phòng phẫu thuật, hai tay ôm đầu như có một tảng đá lớn vừa đổ sập xuống người mình.

"Cháu gái, cháu không sao chứ?" Vị bác sĩ đặt tay lên vai tôi.

"Cháu không sao... cháu không sao..." Tôi lẩm bẩm, mắt nhắm nghiền, cố gắng lấy lại sức mạnh của mình để gượng dậy.

"Cháu có muốn chú dẫn đi gặp mẹ cháu không?"

"Mẹ?"

"Bà ấy cũng đang trong tình trạng nguy kịch nhưng vẫn tỉnh táo khi được đưa đến đây." Bác sĩ nói trước khi dẫn tôi đến căn phòng nơi đèn 'khẩn cấp' sáng ở đầu cửa.

Tôi từ từ mở cửa, bước vào sau khi bác sĩ gật đầu rồi rời đi.

"Thiên Lam..." Một giọng phụ nữ yếu ớt gọi tên tôi khi tôi bước vào phòng.

Đôi mắt của tôi mở to khi nhìn thấy người phụ nữ đang nằm trên giường với đầy những vết thương khủng khiếp trên người. Có một vài ống nối từ tĩnh mạch của bà đến máy theo dõi nhịp tim gần giường. Khuôn mặt của người phụ nữ thường trông rạng rỡ nhưng bây giờ nó nhợt nhạt và dính máu khô. Đầu bà bị thương nặng, băng cũng dính máu.

"Thiên Lam... đến đây... làm ơn." Bà Mỹ Huệ thốt ra một lần nữa, giọng bà nghe khàn khàn.

Tôi tiến về phía trước, bước lại gần hơn cho đến khi đứng gần mép giường bệnh. Lần đầu tiên, tôi không nói nên lời, không biết phải nói gì với người phụ nữ mà tôi chưa bao giờ nghĩ là mẹ mình.

"Dì biết... con rất giận dì vì đã thay thế vị trí của mẹ con. Dì biết con không bao giờ chấp nhận dì và Vũ Ân trong gia đình này... nhưng mà..." Lời nói của bà Mỹ Huệ dừng lại giữa chừng khi bà ho. Bà dường như có một khoảng thời gian khó nói.

"... nhưng... đừng hận ba con nữa." Bà nói tiếp. "Ba con thực sự yêu con và quan tâm đến con rất nhiều. Ông ấy không bao giờ thể hiện trực tiếp, nhưng ông ấy luôn tâm sự với dì. Ông ấy nói với dì... sau này con sẽ lên thành phố học đại học nên ông ấy đã làm việc chăm chỉ để có thể cung cấp cho con một nơi ở tốt nhất mặc dù ông ấy không an tâm khi để con gái ra ngoài sống một mình. Thực ra, dì cũng thương con như con ruột của dì vậy, Thiên Lam..." Bà Mỹ Huệ nói xong, khóe miệng nhếch lên.

"Đừng nhìn dì với đôi mắt lo lắng đó... đây là lần đầu tiên con nhìn dì với một chút cảm xúc trong mắt con. Con lúc nào cũng lạnh lùng và vô cảm..."

Tôi vẫn im lặng, có thể thấy người phụ nữ đang nhìn mình với ánh mắt ấm áp như một người mẹ khi nói chuyện với đứa con thân yêu của bà. Thật kỳ lạ khi nỗi đau đột ngột của ý nghĩ mất đi người phụ nữ này bắt đầu tấn công tôi. Có lẽ tôi quan tâm đến các thành viên mới trong gia đình mà ngay cả bản thân tôi cũng không nhận ra.

Bà Mỹ Huệ sử dụng sức lực còn lại của mình để tiến lại gần tôi hơn, bà hít một hơi thật sâu. "Thiên Lam... dì biết chuyện này nghe có vẻ như ích kỷ nhưng... con có thể chăm sóc Vũ Ân được không, dù cho có chuyện gì cũng đừng bỏ rơi nó, được không? Vũ Ân, đứa trẻ ấy… đã chịu đựng quá nhiều đau khổ. Dì đã cố gắng hết sức để cho nó một cuộc sống sung túc nhưng… nhưng bây giờ dì không thể ở bên cạnh con trai dì nữa rồi.”

Tôi lúc bấy giờ mới lên tiếng. "Sẽ không có chuyện gì xảy ra với dì đâu. Dì sẽ sớm khỏe lại." Sự sợ hãi nhuốm màu giọng nói của tôi. Tôi có thể cảm thấy nỗi đau và nỗi sợ hãi mạnh mẽ ập vào trái tim mình, khiến đôi chân tôi run rẩy, tôi phải vịn vào thành giường để không ngã khuỵu.

Một nụ cười yếu ớt giật giật trên môi bà Mỹ Huệ. Bà duỗi bàn tay run run của mình để vuốt bàn tay tôi đang đặt gần bà. Ánh mắt bà liếc qua. Tôi cảm thấy bàn tay của người phụ nữ không còn ấm áp nữa.

“Con có thể hứa với dì được không? Hai anh em hãy nương tựa vào nhau mà sống…” Bà Mỹ Huệ nghẹn giọng. Nụ cười vẫn nở trên môi bà, đôi mắt bà ướt nhòe với những cảm xúc không thể giải thích được.

Tôi gật, cố kìm nén nước mắt. “Con hứa với dì.”

“Cảm… cảm ơn con… con là đứa trẻ ngoan…”

Lời nói của bà dừng lại, hơi thở trở nên không đều. Bà hít một hơi thật dài trước khi thở ra lần cuối cùng và sau đó, từ từ, nhắm mắt lại.

Tôi cảm thấy bàn tay lạnh lẽo trên da mình nới lỏng trước khi nó rơi xuống giường. Tôi cắn mạnh môi, tay nắm chặt ga giường.

"Điều này thật không công bằng... không công bằng... tại sao tất cả mọi người đều bỏ con mà đi..." Tôi lầm bầm trong đau khổ, cảm giác sợ hãi trở nên mạnh mẽ hơn, dường như thế giới của tôi ngày càng hẹp và tối tăm, đẩy tôi vào ngõ cụt.

Ngay sau đó, bác sĩ và y tá bước vào phòng khi tiếng bíp trên máy dừng lại. Tôi được yêu cầu ra ngoài. Sau khi kiểm tra, bác sĩ thông báo cho tôi biết mẹ kế tôi đã mất.

"Cháu có thể biết anh trai cháu đang ở đâu không ạ?" Tôi đột nhiên hỏi.

"Đi theo chú..." Bác sĩ dẫn tôi đến căn phòng nằm ở cuối tầng. "Thật khó để giải thích làm thế nào mà anh trai của cháu có thể sống sót một cách kỳ diệu sau vụ tai nạn. Cậu ấy chỉ bị thương nhẹ. Cháu có thể vào."

Bình luận (0)
Đăng ký tài khoản (5s xong)

Hãy là người bình luận đầu tiên