Núi cao Dương Chí

[8/9]: Chương 8

27


Tôi đưa Chu Dương Chí về nhà.


Đó là ngôi nhà tôi đã mua và trang trí cẩn thận nhưng chưa từng dọn vào ở.


Tôi đã chờ đợi Chu Dương Chí trở lại.


Chỉ cần anh có ở đây, căn nhà lạnh lẽo đó mới có thể coi là nhà.


Vừa bước vào.


Chu Dương Chí nhìn xung quanh, nhưng việc đầu tiên anh làm chính là cúi xuống thay giày.


Sáu năm tù đày đã bào mòn tâm hồn trẻ trung và mài giũa mọi góc cạnh của anh. Khi anh xuất hiện lần nữa trước mặt tôi, anh đã trở nên trưởng thành và cẩn trọng, và quan trọng hơn là - không được tự nhiên.


Sự bối rối, lúng túng và sự thiếu phản ứng tinh tế của anh ấy đều khiến tôi cảm thấy rất đau lòng.


Tôi bạo dạn nắm lấy tay anh và nhẹ nhàng nói với anh.


"Chu Dương Chí, bây giờ mỗi đồng tiền em kiếm được, một nửa đều là của anh. Không có anh, Chu Dữ Lạc đã chết vào mùa đông năm mười bốn tuổi khi đó rồi."


Tôi gặp Chu Dương Chí trong thời kỳ đen tối nhất của cuộc đời mình


Anh đã cho tôi một cái tên thực sự của mình.


Cho tôi mái nhà, cho tôi tương lai.


Hai mắt Chu Dương Chí dần dần đỏ lên, nhưng anh vẫn nhẹ nhàng rút tay ra.


Anh nửa cúi xuống lau nước mắt cho tôi, giọng nói rất nhẹ nhàng, “Thật ra, khi rời xa em, anh không bao giờ nghĩ rằng có một ngày cô bé nhút nhát đó sẽ trở thành như bây giờ.” 


“Anh thật sự mừng cho em.”


"Em có thể có một người hàng xóm không tốt, hoặc một người anh trai đã từng nhận nuôi em, nhưng em không thể có một người đàn ông không tiền đồ đáng xấu hổ như anh ở cạnh như này được."


"Sinh ra từ một ngôi làng miền núi, thất học, chân phải hơi què và là một tên sát nhân đã từng vào tù." 


Anh khẽ cười, nhưng giọng điệu lại kiên quyết.


"Những người hâm mộ thích em họ sẽ không thể chấp nhận được, và anh cũng thấy vậy." 


Tôi lo lắng giơ tay nắm lấy góc áo của anh, "Nhưng..." 


"Được rồi." Anh vỗ vai tôi, "Anh có thể hứa với em bất cứ điều gì. nhưng chuyện này hãy nghe anh."


Anh lịch sự hỏi thăm về phòng mình rồi mang dép lê trở về phòng.


Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại.


28


Tôi đã sắp xếp thời gian ở nhà với Chu Dương Chí rồi.


Ngày hôm sau, tôi nhận được rất nhiều cuộc gọi từ người quản lý, nói rằng tôi có buổi biểu diễn quan trọng, cần phải bay đến một thành phố ven biển nào đó.


Tôi không muốn đi.


Tuy nhiên, khi tôi cúp điện thoại lần thứ năm, Chu Dương Chí đã bước tới bên tôi.


“Đi đi, công việc là quan trọng nhất.” 


Tôi vặn lại, “Chu Dương Chí mới là quan trọng nhất.” 


Anh ấy sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười,“Nhưng Chu Dương Chí hy vọng em sẽ giải quyết công việc ngay bây giờ, để không làm anh ấy lo lắng.”


Trước khi lên máy bay, Chu Dương Chí đã tự mình nấu nướng và làm món trứng xào cà chua mà tôi yêu thích.


Rất ngon.


Tôi đã ăn hết tận ba bát cơm trong bữa đó.


... Sau khi xuống máy bay, trên đường đến khách sạn, tôi đã gọi video cho Chu Dương Chí.


Anh ấy phải mất một thời gian mới học được cách gọi video điện thoại.


Lúc đó nhà nghèo, Chu Dương Chí không muốn bỏ tiền ra mua điện thoại di động, sau đó anh bị tù sáu năm, bây giờ anh hoàn toàn không biết sử dụng WeChat, nhưng may mắn thay, anh ấy tiếp thu rất nhanh, tôi đã dạy anh ở nhà, anh đã có thể sử dụng thành thạo.


Nhìn gương mặt quen thuộc xuất hiện trong video, tôi chợt thấy ấm lòng.


“Chu Dương Chí.” 


“Ừ.” 


“Chu Dương Chí?”


Thực ra tôi cũng không có việc gì làm, chỉ là đột nhiên muốn gọi điện cho anh ấy thôi.


Trong sáu năm qua, ngay cả việc gọi tên anh ấy để nghe đáp lại cũng đã là một điều xa xỉ đối với tôi.


Tôi nhìn chằm chằm vào camera, cười khúc khích một lúc rồi nói: "Anh có thể đợi em ở nhà được không? Ngày mai em sẽ kết thúc sự kiện và bắt chuyến bay sớm nhất về."


Anh ấy mỉm cười: "Được." 


Trong camera, Chu Dương Chí để tóc ngắn và mặc áo sơ mi trắng.


Lông mày anh sắc bén.


Dù mất đi vẻ trẻ trung nhưng anh vẫn là chàng trai trong ký ức của tôi.


29


Buổi biểu diễn đã kết thúc.


Tôi thậm chí còn không tẩy trang mà lao thẳng đến sân bay.


Tuy nhiên, khi đang lướt điện thoại trên đường, tôi chợt tìm thấy một cụm từ tìm kiếm hot: “#bài hát núi cao Dương Chí là để viết về 1 người” mà tim tôi thắt lại.


Bấm vào.


Sau đó tôi phát hiện ra đó là một video phỏng vấn nhanh. Dạo gần đây dạng video phỏng vấn nhanh đang  trở nên phổ biến trên mạng.


Đối tượng được phỏng vấn là Chu Dương Chí.


Một tay săn ảnh có hiểu biết đã đóng đô ở khu phố của tôi, sau đó  bất ngờ bắt gặp tôi đưa Chu Dương Chí về nhà.


Tin tức được tung ra trên quy mô nhỏ, một phóng viên táo bạo đã chặn Chu Dương Chí ở tầng dưới nhà tôi. Anh ta đưa micro trước mặt, câu hỏi sắc bén: "Cô Chu nói rằng bài hát nổi tiếng “Núi Cao" của cô ấy được viết cho một người rất quan trọng. Xin lỗi, cho hỏi người đó có phải là anh không?"


Trong ống kính.


Bàn tay buông thõng bên người anh siết chặt rồi buông lỏng, cuối cùng anh mỉm cười phủ nhận: “Tất nhiên là không phải rồi, tôi chỉ là fan của cô ấy mà thôi.”


“Fan?” Đương nhiên phóng viên không chịu buông tha tin tức và tiếp tục hỏi: “Nếu thế xin phép cho tôi được hỏi… tại sao chỉ là fan mà anh lại bước ra từ nhà của cô ấy?”


"Tôi là anh trai cô ấy và cũng là fan của cô ấy." 


Phóng viên còn muốn nói gì thêm nhưng Chu Dương Chí đã nhẹ nhàng xin lỗi rồi quay người rời khỏi đám đông.


Camera còn cố tình ghi lại đôi chân hơi khập khiễng của Chu Dương Chí khi anh rời đi.


Phía dưới có hàng chục nghìn bình luận với nhiều ý kiến ​​trái chiều.


"A a a a, anh ấy thật đẹp trai! Quả nhiên là anh trai của nữ thần!"


"Đây là cái loại gen gì thần kỳ vậy! Trông hai anh em họ chẳng giống nhau chút nào,  nhưng điểm chung duy nhất của bọn họ chính là đẹp! Họ thật sự rất đẹp!"


Bên cạnh những bình luận khen ngợi đó còn có - "Nhìn thì xuất sắc, cách cư xử lịch sự, nhưng tiếc là chân lại què….” nên tôi không đọc thêm nữa.


Cảm thấy bối rối, tôi rời khỏi weibo.


Tôi nhanh chóng gọi cho Chu Dương Chí, nhưng... không ai nhấc máy.


30


Xuống máy bay, về nhà.


Ngôi nhà trống rỗng.


Tôi gọi cho Chu Dương Chí nhưng vẫn không có tín hiệu.


Không biết anh ấy đi đâu, trong tuyệt vọng, tôi lái xe trở về ngôi làng hẻo lánh ngày xưa ngay trong đêm.


Trong ngôi nhà cũ... Cuối cùng tôi cũng gặp được Chu Dương Chí.


Để tôi đi học, Chu Dương Chí đã bán căn nhà cho ông già Lưu. Sau này, ông nội và cháu trai nhà họ Lưu lần lượt qua đời, ngôi nhà bị người thân nhà họ Lưu chiếm giữ.


Và khi kiếm được số tiền đầu tiên, tôi đã đi mua lại ngôi  nhà từ gia đình họ Lưu.


Tôi sửa sang lại một chút, nhưng vẫn giữ nguyên hình dáng ban đầu của ngôi nhà, đề phòng Chu Dương Chí khi về sẽ không cảm thấy kỳ lạ.


Khi tôi đến, trong nhà tỏa ra ánh sáng.


Chu Dương Chí đang ngồi ở bậc thềm trước cửa hút thuốc.


Nghe thấy tiếng bước chân, anh ngước lên.


Sau vài giây bất ngờ, phản ứng đầu tiên của anh ấy là dập tắt điếu thuốc trên tay.


"Chu Dương Chí." Tôi bước nhanh tới.


Trái tim đang hoảng loạn trước sự biến mất của anh cuối cùng cũng dần bình tĩnh lại khi nhìn thấy anh.


Tôi không dừng lại cho đến khi chạm được vào anh.


“Anh có thích em không?” Câu hỏi này quá thẳng thắn. Anh sững sờ trong hai giây, trong mắt lộ rõ ​​vẻ né tránh.


Sau khi né tránh, anh thở dài, "Anh là anh trai em."


Tôi ấn vào vai anh, lấy hết can đảm bước tới hôn anh.


Cái nhìn lảng tránh, sự giằng co trong mắt anh và tiếng thở dài đều là những câu trả lời anh không nói thành tiếng.


Môi Chu Dương Chí vẫn mềm mại như tưởng tượng.


Tôi không dám nhìn anh mà nhắm chặt mắt lại.


Tôi hôn anh một cách vụng về, một giây, hai giây.


Rồi anh đẩy tôi ra.


Chu Dương Chí cau mày nói: “Chu Dữ Lạc, anh…” 


Tôi ngắt lời anh, lấy điện thoại ra đưa cho anh.


"Thật xin lỗi anh, là em không cầm lòng được." 


Ánh mắt anh rơi vào màn hình, dừng lại ở đó một lúc, đầu tiên là cau mày, sau đó lặng lẽ đỏ bừng.


Trong lúc tôi vội vã đi về trong đêm, tôi đã gửi một tin nhắn trên weibo.


Một bài văn rất dài, tóm tắt về cuộc đời của chính tôi.


Trong 14 năm cuộc đời mình, tôi là một đứa trẻ vô gia cư không người thân, không gia đình không nơi nương tựa.


Sau đó, vào năm mười bốn tuổi, tôi đã gặp được ánh sáng của cuộc đời mình


Cuộc đời tôi mới thực sự được bắt đầu từ năm tôi gặp Chu Dương Chí.


Anh ấy đã mua tôi, một đứa trẻ nhỏ bé nghèo khổ, không một ai muốn, từ tay một kẻ buôn người. Anh ấy đã chia sẻ cho tôi từng miếng cơm, từng giọt nước của mình, thậm chí  anh ấy đã phải làm việc ở một công trường để tôi có thể đi học.


Vào đêm trước kỳ thi tuyển sinh đại học của tôi, khi tội sắp bị một tên cầm thú xâm phạm, anh ấy vì cứu tôi nên phạm tội ngộ sát và đã bị tống vào tù.


Bình luận (0)
Đăng ký tài khoản (5s xong)

Hãy là người bình luận đầu tiên