Nuôi Sói Trong Nhà

[3/6]: Chương 3

Có lẽ vì ta và Bùi Thiệu đã sống chung nhiều năm nên trong mắt ta thì hắn vẫn là cậu nhóc hay mít ướt khóc nhè, lại còn thích bám người nữa.


Thế nên, ta gần như vô thức phản bác: “Đệ ấy còn nhỏ lắm, có chỗ nào giống người lớn chứ?”

Vừa dứt lời thì ánh mắt sâu xa của Bùi Thiệu đã rơi lên người.


Ta chẳng để tâm lắm.


Một ngày làm tỷ tỷ, cả đời làm tỷ tỷ.


Dù hắn có lớn đến mấy cũng không vượt mặt ta được đâu, đúng không?

“A Nhan, ta… mấy hôm nữa ta sẽ chuyển nhà lên trấn Lộc.”


Đột nhiên A Ngưu mở miệng, ánh nhìn của mọi người lập tức đổ dồn về phía huynh ấy.


“Mua được nhà rồi sao?” Ta hỏi.


A Ngưu đã hơi ngà ngà say nên gương mặt đỏ bừng, mắt sáng lấp lánh nhìn ta.


“Mua rồi, mua ở hẻm Gấm… cách nhà hai người ở hẻm Thanh Viễn một đoạn.”

Hổ Tử “hu hu” một tiếng thảm thiết, mắt của y rưng rưng rồi nhào tới ôm lấy A Ngưu: “A Ngưu ca! Huynh chuyển đi rồi, ta biết làm sao đây?”


A Ngưu suýt bị y làm ngã, chiếc đèn lồng trong tay cũng lắc lư dữ dội.


Thiết Trụ lặng lẽ bước ra gỡ Hổ Tử khỏi người A Ngưu.


Tiểu Hoa mỉm cười nhìn ta rồi nói: “A Nhan, ngươi không biết đâu, A Ngưu háo hức chuyển nhà lắm đấy.”

“Cái tấm da hổ đó, ta bảo huynh ấy giữ lại thêm vài hôm đi để còn có thể trả giá với Lâm viên ngoại, thế mà tên ngốc A Ngưu này còn chẳng thèm trả giá mà bán luôn, mấy hôm sau thì đã nghe nói huynh ấy mua được nhà trên trấn rồi.”


A Ngưu không phản bác, huynh ấy chỉ gãi đầu cười ngờ nghệch với ta.


Ta cứ tưởng huynh ấy vui vì sắp chuyển đến nhà mới nên cũng vui lây.


“A Ngưu, huynh chuyển đến cũng tốt, sau này chúng ta còn có thể chăm sóc lẫn nhau!”


A Ngưu gật đầu thật mạnh, rồi sau đó hít sâu một hơi như thể muốn nói điều gì.

Nhưng huynh ấy còn chưa kịp mở miệng thì Bùi Thiệu đã lên tiếng, giọng của hắn pha chút áy náy: “Mọi người, không còn sớm nữa, ta và A Nhan phải về rồi.”


Hắn chỉ tay về phía chiếc xe lừa đỗ cách đó không xa: “Chắc Chung thúc chờ lâu lắm rồi.”

Lời của Bùi Thiệu làm ta bừng tỉnh.


Chiếc xe lừa của Chung thúc là do cha đặc biệt nhờ ông ấy đến đón chúng ta về, không thể để ông ấy chờ lâu được.


“Tiểu Hoa, A Ngưu, Thiết Trụ, Hổ Tử, chúng ta đi trước nhé!”


Ta vội chào tạm biệt các bằng hữu rồi ra hiệu cho Bùi Thiệu đi theo sau.

Khi đi đến gần xe lừa thì mới phát hiện Bùi Thiệu tụt lại phía sau, ta bèn quay đầu gọi.


“Bùi Thiệu!”


Hắn đứng đó, bóng dáng bị màn đêm làm mờ đi, chỉ nghe thấy giọng nói của hắn có pha chút ấm ức.


“A Nhan, tỷ có thể đợi ta được không?”

Ta vẫy tay với hắn.


“Vậy thì đệ mau đến đây đi.”

Bùi Thiệu gật đầu, hắn bước từng bước một đi nhanh đến, cuối cùng chạy bước nhỏ đến bên cạnh ta.


Hắn đứng yên bên cạnh ta, bóng dáng che khuất cả ánh trăng rằm đang treo cao.


Ta ngẩn người.


Bùi Thiệu, hắn… đã cao hơn ta nhiều lắm.


Sao ta chỉ đứng tới vai hắn thôi nhỉ?


Hình như… hắn đã thật sự trưởng thành rồi.

10.

Tin tức Bùi Thiệu đỗ tú tài truyền đến khiến cả ta và cha đều sững sờ.


Cha đỏ mắt, liên tục nói mấy tiếng “Tốt! Tốt lắm!”.


Các thân hào nho sĩ ở trấn Lộc nghe tin cũng lũ lượt kéo đến chúc mừng, ngoài tiểu viện là xe ngựa đậu kín.


Cha và Bùi Thiệu ra ngoài tiếp khách, còn ta ở lại trong viện.


Mấy viên ngoại nói chuyện oang oang, cách một cánh cổng mà vẫn nghe rõ mồn một.


Họ vây quanh cổng viện, mở miệng là tặng vàng bạc, đất đai, thậm chí có người còn hỏi Bùi Thiệu có muốn cưới thê tử không, nói nữ nhi nhà họ đang ở ngay trên xe ngựa, có thể xem mặt ngay.


Những người không có nữ nhi thì quay sang nhắm vào ta, kéo cha ta hỏi tới tấp: “Xin hỏi lệnh ái đã có hôn phối chưa? Khuyển tử nhà ta bất tài, năm nay mười chín tuổi...”

Cuối cùng, dù là vàng bạc hay người đều bị từ chối khéo léo.


Khi trở lại trong viện, trông sắc mặt của Bùi Thiệu không được tốt.


Cha ta vẫn đắm chìm trong niềm vui Bùi Thiệu đỗ tú tài, đợi đến khi ông tỉnh táo lại thì trời đã tối muộn.


Đang ăn cơm đột nhiên cha ta vỗ bàn đứng dậy.


“Ta phải đi trấn Phục Linh một chuyến!”


Ta giật mình suýt sặc, miếng đùi gà trong miệng rớt xuống bát.


Cha nhìn Bùi Thiệu, ánh mắt đầy mãn nguyện rồi nói: “Ta muốn đến đó thắp một nén hương cho phụ mẫu của con, báo cho họ biết tin vui này.”

Sau khi Bùi lão gia qua đời trong ngục, thi thể bị vứt vào hố chôn tập thể, cha ta không tìm được xác nên chỉ đành lấy vài bộ y phục của Bùi lão gia, dựng một bia mộ không chữ trên gò đất nhỏ, chôn chung với mộ của Bùi phu nhân.


Từ nhỏ ta đã biết rõ thân thế của Bùi Thiệu.


Cha cũng từng nói chỉ khi Bùi Thiệu trở thành quan lớn thì hắn mới có thể minh oan cho phụ mẫu của mình.


Trước khi minh oan thì hắn không thể về trấn Phục Linh.


Cha ta cũng hiếm khi đến đó, lần gần đây nhất là khi Bùi Thiệu thi đỗ tú tài.

Trước khi đi, cha dặn ta phải chăm sóc cho Bùi Thiệu thật tốt, ta gật đầu đồng ý.


Vừa mới thi xong kỳ thi Hương, Bùi Thiệu cũng chẳng được nghỉ ngơi bao lâu, bởi sang tháng ba năm sau sẽ là kỳ thi Hội.

Nửa đêm, ta khát nước tỉnh dậy, uống hết một chén trà nguội thì không ngủ lại được nên bèn đi dạo quanh thư phòng.


Không ngoài dự đoán, bên trong thư phòng vẫn còn sáng đèn, bóng dáng hắn cúi mình bên bàn hiện rõ trên cửa sổ giấy.


Ta lặng lẽ đứng nhìn hồi lâu.

Bùi Thiệu thông minh, lại chăm chỉ.


Hắn nhất định sẽ đỗ cống sĩ.


Cũng nhất định sẽ rửa sạch nỗi oan cho phụ mẫu của mình.

11.

Chu Thư Lạc cũng đỗ tú tài trong kỳ thi Hương lần này.


Trấn Lộc cùng lúc có hai người đỗ tú tài, khiến Huyện thái gia mừng đến phát cuồng, còn đặc biệt triệu hai người họ đến, căn dặn phải hỗ trợ lẫn nhau.

Chu Thư Lạc quả là người thành thật, ngay ngày hôm sau đã đến nhà thăm hỏi.


Y nói đáng lẽ nên đến từ sớm rồi, nhưng vì trước đó bận thi cử nên trì hoãn lại mấy ngày.


Cha ta không có nhà nên ta cùng Bùi Thiệu ra tiếp đãi.

“Sở cô nương.”


Chu Thư Lạc chắp tay hành lễ rồi từ tốn ngồi xuống.

Người đến là khách, ta mỉm cười đẩy chén trà đến trước mặt y.


“Mời dùng trà.”


Y cầm lên uống một hơi, cũng không thổi trước.

“Ngươi… không thấy nóng sao?”


Khuôn mặt lạnh như băng của hắn không biểu lộ chút cảm xúc nào, chỉ đáp một câu: “Trà rất ngon.”


Ta giật mình, xót trà đến đau lòng, lại phải rót thêm một tách nữa cho y.


Đây là loại trà thượng mà cha ta đã dành cả tháng lương để mua, vậy mà y lại uống một hơi hết sạch như thế.

Sợ Chu Thư Lạc lại uống cạn một hơi nên ta dịu giọng nhắc nhở: “Chu công tử, uống từ từ thôi.”


Y dừng tay rồi ngẩng đầu nhìn ta, sau đó thấp giọng đáp: “Ừm.”


Lần này, y chỉ nhấp một ngụm nhỏ rồi đặt tách trà xuống.

Thật đúng là dễ dạy mà.


Ta mỉm cười hài lòng, chỉ tay về phía đĩa bánh hồng trên bàn: “Bánh này là ta mới mua sáng nay, ngươi nếm thử xem, ngon lắm.”

Chu Thư Lạc ngoan ngoãn cầm bánh lên ăn, sau đó nghiêm túc đánh giá hai từ: “Ngon lắm.”


Y khen rất nghiêm túc, còn cứng nhắc hỏi thêm: “Mua ở đâu thế? Lúc về ta cũng muốn mua một ít.”

“Ở hàng bánh phía thành Đông, nhưng bây giờ ngươi mới đi thì chắc không mua được.”


Được khen nên ta hào phóng đẩy cả đĩa đến trước mặt y.


“Nếu ngươi thích thì cứ ăn thêm đi.”

“Ừm.” Y gật đầu rồi tiếp tục nghiêm túc ăn.


Ta thầm nghĩ: Thật sự hôm nay Chu Thư Lạc đổi tính rồi, có thể nói được cả một câu dài như thế.


Xem ra y rất thích ăn bánh hồng.

“A Nhan, không phải hôm nay tỷ bảo muốn nấu canh vịt sao?” Bùi Thiệu từ nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng.

Hắn mỉm cười nhìn ta: “Bây giờ mà tỷ còn không đi mua vịt thì không kịp nữa đâu.”

“Đúng rồi, suýt thì quên mất.”


Ta bừng tỉnh rồi nhớ ra chuyện quan trọng này.

“Khách để ta tiếp là được, tỷ cứ yên tâm.”


Bùi Thiệu vẫn chu đáo như mọi khi, hắn cầm ấm trà lên rồi rót thêm cho Chu Thư Lạc.


Ta thấy có lẽ để hai người họ trò chuyện thì hợp cạ hơn nên đứng dậy cáo từ.

Khi ta đến chợ thì hàng vịt đã dọn sạch.


Trời vẫn còn sớm nên ta đành đi dạo một vòng.


Ta không muốn quay về đối mặt với Chu Thư Lạc.

Dù sao trước đó xem mắt không thành, ít nhiều cũng hơi ngượng ngùng.

Thế là ta quyết định sang nhà A Ngưu ngồi chơi, đến tận lúc chạng vạng mới bị Bùi Thiệu tìm đến đưa về.

“A Nhan, ta đói rồi.”


Nghe hắn nói như thế, ta không khỏi áy náy.


Vì mải trò chuyện với Cố đại thẩm mà ta quên mất thời gian.


Giờ quay về nấu cơm thì đã không kịp rồi, chúng ta đành tìm một quán hoành thánh gần đó để ăn.

Vốn dĩ Bùi Thiệu ăn uống luôn rất nhã nhặn, cộng thêm vẻ ngoài tuấn tú nên hắn chỉ ăn mỗi hoành thánh thôi mà cũng thu hút không ít ánh mắt của người khác.


Xung quanh đã bắt đầu có tiếng bàn tán khe khẽ.


“Vị công tử này thật tuấn tú.”


“Cô nương ngồi cùng bàn là ai thế nhỉ? Thật khiến người ta ghen tị.”

Vừa rồi vì ăn quá nhiều bánh hồng nên bây giờ ta không đói lắm, hơn nữa hoành thánh ở đây được nhồi nhân thịt đầy ắp, nên ta ăn được nửa bát thì không thể ăn tiếp được nữa.

Nhìn nửa bát hoành thánh thừa lại, quả là uổng phí mà.

Ta đắn đo hồi lâu.


Khi định nhét hết chỗ còn lại vào miệng, một bàn tay thon dài vươn đến cầm lấy bát của ta, từ tốn ăn hết phần hoành thánh còn lại.


Ta ngẩn người nhìn Bùi Thiệu.

Hắn vẫn thản nhiên như đang ăn bát của mình.


“Là phu nhân người ta đấy.”


“Còn trẻ thế mà đã thành thân rồi, tiếc thật.”


Bình luận (0)
Đăng ký tài khoản (5s xong)

Hãy là người bình luận đầu tiên