TÔI DẠY HỎNG NAM CHÍNH RỒI

[7/12]: Chương 7

Trong lồng trải đầy thảm và chăn lông xù.


Nhưng cửa lồng lại bị một sợi xích lớn quấn chặt, trông vô cùng lạnh lẽo và kiên cố.


"Cô không nghe lời, nếu ngoan ngoãn một chút, tôi đã không làm như vậy."


Đoàn Kiều cầm một chiếc còng tay đến, ánh mắt đầy áp bức:


"Chạy? Nhân lúc tôi không có nhà mà chạy ra ngoài cả ngày, tôi nhận được tin này liền lái xe bốn tiếng đồng hồ về nhà, cô có biết trên đường tôi đã nghĩ gì không?"


Đoàn Kiều cười, nhưng tôi thấy nụ cười đó mà theo bản năng lùi về sau mấy bước.


"Loại người xảo quyệt, nham hiểm và vô tình như cô, chỉ có dùng còng tay khóa chặt lại, cô mới an phận một chút, mới không chọc tôi tức giận."


Tôi bị vẻ mặt âm trầm của Đoàn Kiều dọa sợ.


Tất cả mọi thứ trong căn phòng này đều khiến tôi cảm thấy sợ hãi.


Tôi không thể kiểm soát được mà lùi về sau, vô tình ngã xuống đất.


Tôi không hề nghi ngờ sự nghiêm túc trong lời nói của Đoàn Kiều, anh thật sự muốn nhốt tôi vào lồng, đeo còng tay.


Sau đó thì sao? Cầm roi đánh tôi, tra tấn tôi, bắt đầu trả thù tôi thật sự sao?


Tôi hoảng loạn gọi hệ thống: [Phải làm sao đây, tôi thà hai tháng sau chết cóng còn hơn bây giờ bị đánh chết.]


Hệ thống liếc nhìn Đoàn Kiều, giọng điệu có chút kỳ lạ: [Tôi thấy hắn sẽ không đánh cô, còn về hình phạt, ngoài roi vọt, hắn có lẽ muốn...]


Hệ thống chưa nói hết câu, tôi đã sợ đến run rẩy:


[Đừng nói nữa, hệ thống, cậu nói cho tôi biết phải làm gì đi, cầu xin cậu, tôi thật sự không muốn bị đeo còng tay…]


Hệ thống thờ ơ nói: [Cô cứ làm nũng với hắn đi.]


[Đơn giản vậy thôi sao?]


Tôi có chút không dám tin.


Hệ thống im lặng một lúc rồi nói: [Nếu không được, thì khóc lóc thêm vài cái nữa.]


Tôi thấy lời của hệ thống có chút vô lý, nhưng lúc này tôi cũng không còn cách nào khác.


Thế là tôi đành liều mình:


"Anh hung dữ cái gì chứ? Chẳng phải tại anh về muộn quá sao?"


Tôi ngẩng mặt lên, đưa cánh tay cho Đoàn Kiều xem: "Tôi đói bụng lắm, còn chưa ăn trưa, bên ngoài lạnh quá, vừa nãy ngã đau cả tay nữa."


Tôi mếu máo khóc, nước mắt cứ thế tuôn ra: "Anh căn bản không thương tôi, vừa về đã hung hăng với tôi, còn nói những lời kỳ quái dọa tôi."


Từ lúc nhìn thấy nước mắt của tôi, Đoàn Kiều đã đứng đờ người ra.


Anh nghe tôi oán trách và lên án, bàn tay đang cầm còng tay cũng không tự chủ được mà run lên.


Tôi bò dậy, kéo lấy vạt áo anh:


"Hôm nay tôi đi bộ nhiều lắm, chân cũng mỏi, bây giờ lại còn đói nữa. Tôi đã đợi anh ở cửa hàng tiện lợi rất lâu rồi, bây giờ anh ôm tôi đi ăn cơm có được không?"


Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng gió lạnh thổi bên ngoài.


Tôi được Đoàn Kiều bế lên, một lúc sau, tôi nghe thấy anh cứng nhắc trả lời:


"Biết rồi."


28


Đoàn Kiều nấu ăn rất ngon, lại rất hợp khẩu vị của tôi.


Tôi được anh bế đặt xuống cạnh bàn ăn.


Anh lau tay cho tôi, múc canh, bóc tôm, thêm cơm.


Đến khi ăn xong bữa, anh cũng không nhắc lại chuyện nhốt tôi nữa.


Tôi lại trở về phòng ở tầng hai, vừa vào đã mệt đến mức ngã xuống giường.


[Hệ thống, Đoàn Kiều thật sự là người tốt.]


Hệ thống nghe tôi nói vậy, gần như tức đến bốc khói:


[Hắn? Cô nói một nam chính âm u, lạnh lùng trong truyện nam chủ thể loại “Long Ngạo Thiên” là người tốt á? Nếu hắn là người tốt, thì làm sao có thể bất chấp thủ đoạn để gây dựng một cơ nghiệp lớn như vậy?]


Nhưng tôi thật sự thấy Đoàn Kiều là người rất tốt.


Dù là Đoàn Kiều thời trung học, hay là anh bây giờ.


Dường như miệng thì nói hung dữ, nhưng chưa bao giờ thật sự làm gì tôi.


Nếu anh thật sự đối xử tệ bạc với tôi, bắt nạt tôi, làm tổn thương tôi.


Thì tôi làm nhiệm vụ đã không cảm thấy áy náy như bây giờ.


Tôi nghĩ đến ánh mắt đầy hận thù của Đoàn Kiều, lại cảm thấy có chút buồn.


Thật ra tôi đã sớm chuẩn bị tinh thần bị anh hận rồi.


Nhưng vẫn không thể chịu được ánh mắt lạnh lùng đó của anh.


[Lâm Hiểu, cô là người làm nhiệm vụ không giống ai nhất mà tôi từng thấy.]


Lời nói lạnh lùng của hệ thống vang lên trong đầu tôi:


[Cô luôn nghĩ quá nhiều, bắt nạt nam chính là một tình tiết bắt buộc, không có cô, thì cũng sẽ có Trương Hiểu hoặc Lý Hiểu làm, thậm chí tôi sẽ điều khiển cơ thể cô làm.]


[Cô không cần phải quy tất cả lỗi lầm về mình, cô nghĩ cô là ai, thánh mẫu hay là đấng cứu thế?]


Tôi bị hệ thống mắng cho một trận.


Lý trí mách bảo tôi rằng hệ thống nói đều đúng, nhưng tôi không thể nào yên lòng được.


Đôi khi tôi còn có những suy nghĩ hoang đường.


Cơ hội sống lại của tôi là do nỗi đau bị bắt nạt của Đoàn Kiều đổi lấy.


Ý nghĩ đó khiến tôi thật sự rất khó chịu.


Vì vậy trong hai tháng cuối cùng này.


Tôi muốn cố gắng đối xử tốt với Đoàn Kiều hơn một chút, bù đắp lại những lỗi lầm trước đây của mình.


29


Sau khi tôi lại một lần nữa làm đổ đĩa.


Đoàn Kiều không thể nhịn được nữa mà túm lấy tôi.


"Tôi chỉ là muốn giúp anh làm chút cơm thôi, không có ý gì khác."


Tôi có chút lúng túng đứng đó, Đoàn Kiều hơi nhíu mày nhìn tôi:


"Cô phân biệt được hành, gừng, tỏi không? Với đôi tay mềm mại của cô thì cầm dao được chắc? Cô có thể làm được gì?"


Tôi bị Đoàn Kiều mắng đuổi ra khỏi bếp, nhìn anh bận rộn nấu cơm.


"Đoàn Kiều anh thật giỏi, hình như làm gì cũng làm rất tốt."


Tôi có chút ngưỡng mộ, hình như dù là học tập hay nấu ăn, Đoàn Kiều đều rất có năng khiếu.


"Anh biết tôi rất ngốc, nên tôi rất ngưỡng mộ những người như anh, cảm giác ở bên cạnh anh rất an toàn, không cần phải lo lắng gì cả..."


"Câm miệng!"


Đoàn Kiều không thể nhịn được nữa mà mắng tôi: "Nếu rảnh thì ra phòng khách ăn hoa quả đi, tôi vừa mới gọt xong, đừng có nói nữa làm phiền tôi."


Tôi cũng không biết mình lại chọc giận Đoàn Kiều ở chỗ nào nữa.


Tai anh đã bị tôi chọc cho đỏ hết cả lên rồi.


Tôi có chút thất vọng "ừm" một tiếng, rồi đi ăn hoa quả.


30


Tôi gặp lại Thẩm Vi, là khi cô ấy đến đưa tài liệu cho Đoàn Kiều.


Cô ấy do dự một lúc, rồi lại xin lỗi về chuyện vô tình làm đổ đồ uống lên người tôi lần trước.


Tôi vội vàng xua tay, nghĩ đến bộ dạng đắc ý không tha người của mình lúc đó mà cũng thấy xấu hổ.


Cô ấy hỏi tôi có quan hệ gì với Đoàn Kiều.


Tôi có chút buồn bã: "Chắc là kẻ thù."


Sắc mặt Thẩm Vi có chút kỳ lạ: "Kẻ thù mà cô nói có cùng nghĩa với tôi không?"


Cô ấy nhìn Đoàn Kiều đang ở trong bếp gọt hoa quả cho tôi:


"Đừng nói với tôi, hai người ở chung, nấu cơm, việc nhà, vệ sinh, thậm chí giặt quần áo đều là ông chủ làm đấy nhé."


Tôi có chút khó xử gật đầu.


Dường như Đoàn Kiều thật sự rất khó chiều.


Tôi chủ động giúp anh nấu cơm, thì sẽ bị anh đuổi ra mắng là vướng chân vướng tay.


Tôi giành làm vệ sinh, thì sẽ bị anh mặt mày đen lại mà giật lấy dụng cụ.


Thậm chí tôi đi giặt quần áo, cũng sẽ bị mắng là tay chân vụng về, cuối cùng bị anh giành lấy tự giặt.


"Có lẽ là do anh ấy chê tôi quá vụng về."


Thẩm Vi lại đang an ủi tôi, cô ấy nhìn ra được vẻ buồn bã của tôi.


Thậm chí còn biến ra một món quà nhỏ cho tôi, là một chiếc móc khóa hình con rùa rất đáng yêu.


Tôi nhìn Thẩm Vi, trong lòng bỗng dưng cảm thấy có chút khó chịu.


Thẩm Vi thật sự là một người rất xinh đẹp và ưu tú.


Lại còn cứu Đoàn Kiều, sau khi đến công ty của anh thì càng thể hiện được năng lực xuất chúng.


So sánh với cô ấy, thì khó trách Đoàn Kiều chỉ toàn tỏ ra khó chịu và mắng mỏ với tôi.


"Nếu tôi cũng ưu tú như cô thì tốt rồi, vừa thông minh lại vừa nỗ lực, là người mà tôi rất muốn trở thành.


Nếu như chúng ta quen nhau sớm hơn thì tốt rồi, có thể trở thành bạn bè tốt, cùng nhau trò chuyện, đi dạo, nghĩ thôi đã thấy hạnh phúc rồi."


Nhưng bây giờ thì không được, tôi đã làm những chuyện đó, nam chính hận tôi.


Thẩm Vi là người cùng phe với anh, chắc chắn cũng sẽ không thích tôi.


Thẩm Vi nghe tôi nói mà ngơ ngác cả người.


Trước khi đi, vẻ mặt cô ấy vẫn còn có chút khó tả.


Cô ấy nhìn tôi, chân thành cảm thán một câu:


"Hình như tôi đã hiểu vì sao ông chủ lại nhớ mãi không quên cô suốt bao nhiêu năm qua rồi."


31


Tôi thích thú ngắm nghía chiếc móc khóa hình con rùa.


Đoàn Kiều gọi tôi ăn cơm mà tôi cũng không nghe thấy.


Anh đi đến, cầm nó lên xem xét: "Thẩm Vi tặng à?"


Tôi gật đầu: "Ừm, cô ấy tốt bụng thật, nếu tôi quen cô ấy sớm hơn thì tốt rồi."


Đoàn Kiều cười một tiếng: "Chẳng phải tại cô lúc đó bỏ đi sao, nếu đợi thêm chút nữa thì đã có thể gặp Thẩm Vi rồi..."


Lời của anh đột ngột dừng lại, bầu không khí trở nên lạnh lẽo.


Cả hai người đều biết "lúc đó" là chỉ chuyện gì.


Là chuyện Đoàn Kiều bị đánh đến đầu rơi máu chảy, còn tôi thì thấy chết không cứu.


Một lúc lâu sau, Đoàn Kiều mới nhàn nhạt nói: "Bỏ xuống đi, qua ăn cơm."


Từ khi gặp lại đến giờ, Đoàn Kiều đã lôi hết tất cả chuyện cũ của tôi ra để mỉa mai, ép hỏi tôi.



Bình luận (0)
Đăng ký tài khoản (5s xong)

Hãy là người bình luận đầu tiên