Vận Mệnh Khiến Em Gặp Anh

[3/5]: Chương 3

07.

Sau một thời gian giúp Chu Thời An ôn bài, tôi phát hiện thành tích của cậu ấy tốt hơn tôi tưởng rất nhiều.

Hình mẫu con ông cháu cha không lo học hành đã bị loại bỏ.

Những viên đá quý thưởng cho tôi đã đổi thành tiền mặt để dễ tiết kiệm, cuối cùng cũng không phải lo lắng vấn đề tiền bạc nữa.

Vì thế, tôi có nhiều thời gian hơn để cùng Chu Thời An học bài.

Và để trêu cậu.

“Làm mấy bài này trước đi.”

Tôi đưa cho cậu ấy cuốn sách bài tập đã được đánh dấu sẵn, rồi ngồi xuống bên cạnh.

Sau khi Chu Thời An làm xong, cậu cẩn thận đưa cuốn sách lại cho tôi như đang trao đi một báu vật, ánh mắt chờ đợi phần thưởng của hôm nay.

Trước đây tôi sẽ cho cậu kẹo, hoặc là xoa đầu cậu.

Nhưng hôm nay, tôi nhẽ chạm vào vành tai cậu, như đang nghịch một món đồ chơi.

Cậu lập tức đỏ mặt: “Không xem bài làm trước à?”

Tôi cười nhẹ: “Không cần xem, tôi biết cậu làm rất tốt.”

Chu Thời An càng ngại ngùng hơn.

[A a a a a, đúng vậy, em gái phản diện phải chơi đùa cậu ấy thế này!]

[Suỵt, đừng làm phiền Giang Bảo, để em ấy đắm chìm trong trò chơi với cún nhỏ.]

Tôi suýt không nhịn cười nổi.

Không đọc bình luận nữa, tôi tiếp tục nhìn vào đôi mắt ướt át của Chu Thời An.

“Nhớ hôm ấy trong lớp học tôi nói trên người cậu dính lông vũ không?”

Cậu chậm chạp gật đầu.

“Thật ra là đang lừa cậu đấy.”

Tôi thu tay về, làm ảo thuật, lòng bàn tay lại xuất hiện một viên kẹo.

Chu Thời An cắn môi nhận lấy viên kẹo, rồi đột nhiên hỏi lại tôi: “Vậy cậu biết lúc ấy tôi nghĩ gì không?”

Tôi lắc đầu, mong chờ câu trả lời của cậu.

Lúc đó cậu phản ứng mạnh như vậy, tôi suýt nữa đã nghĩ là do không thích tôi.

Chu Thời An nhìn tôi: “Tôi nghĩ, nếu đầu tôi lúc nào cũng dính lông vũ thì tốt quá.”

Cậu kéo tay tôi, đặt lên tai mình.

“Giang Chi, tôi thích cậu.”

Khoảnh khắc ấy, tôi nghe thấy tiếng tim mình đập rất rõ ràng.

Bình luận bắt đầu ầm ĩ.

[A a a, mẹ ơi, CP tôi ủng hộ sắp thành thật rồi! Mau đồng ý với cậu ấy đi!]

[Giang Bảo, tôi thay mặt nói cho: Tôi cũng thích cậu.]

Ngoài dự đoán của tất cả mọi người, tôi tiện tay xoa đầu Chu Thời An, rồi nghiêm túc nói.

“Cảm ơn tình cảm của cậu, nhưng nhiệm vụ của chúng ta bây giờ chính là học tập thật tốt.”

Chu Thời An lại trở về dáng vẻ ngây thơ đến quá đáng.

Cậu buông tay tôi, lắp bắp nói:

“Tôi... tôi biết, chỉ là tôi muốn nói cho cậu biết tấm lòng của mình...”

[Đáng ghét, đã xoa đầu rồi còn không chịu nhận lời, ai đó lên tiếng vì cún nhỏ đi.]

[Streamer, em cần quà gì tôi cũng cho, xin đừng để chúng tôi phải chờ đợi mãi nữa.]

Tôi trả lời bình luận một cách nghiêm túc: “Yêu sớm không tốt.”

Hơn nữa, gia đình Chu Thời An chắc hẳn rất giàu có, tôi không muốn để lại ấn tượng xấu với ba mẹ cậu ấy.

Cố gắng giúp cậu nâng cao thành tích, sau này tôi lại tiếp tục thi vào một trường đại học thật tốt.

Khi đó, tôi sẽ ở bên cạnh cậu.

08.

Trong mắt tôi, ở trường mình cũng không thân thiết với Chu Thời An lắm.

Nhưng rơi vào mắt người khác, lại bị đồn thổi là đang yêu đương với cậu.

Một thời gian dài không gặp, Tần Việt tìm tôi, câu đầu tiên hắn nói là:

“Mau chia tay Chu Thời An đi.”

Tôi thấy hắn thật kỳ lạ, nhưng vì tình nghĩa trước đây, tôi cố gắng kiềm chế để không nổi giận.

“Chúng tôi không có quan hệ tình cảm gì cả.”

Tần Việt nhíu mày, rõ ràng là không tin.

“Tôi cứ tưởng cậu chỉ làm chân chạy vặt, viết bài hộ cho người khác là đã đủ mất mặt rồi, không ngờ vì tiền, cậu còn có thể làm đến mức này.”

[Tôi đến chịu đấy, mau cút ra khỏi thế giới của Giang Bảo đi.]

[Mọi người tránh ra, tôi lái xe ủi tới, ủi chết cái tên ngu này.]

Tôi tức đến bật cười.

Ai mà chẳng biết độc mồm độc miệng chứ?

Tôi liếc hắn từ trên xuống dưới, cười khinh bỉ.

“Thế nào gọi là làm đến mức này? Cậu ấy giỏi hơn cậu, có tiền hơn cậu, đẹp trai hơn cậu, dựa vào đâu mà bảo tôi vì tiền phải quỳ gối dưới chân một con heo?”

“Tần Việt, cậu biết không? Con người ta phàm là càng quan tâm cái gì thì càng hay nói về cái đó.”

“Cậu nói bản thân không yêu tiền, muốn giữ thể diện, nhưng câu nào cũng nhắc đến tiền, cậu có phải là cây ATM di động không thế?”

[Ha ha ha, Giang Bảo nửa đêm thức giấc chỉ cần liếm môi một cái là có thể tự mình bị độc chết luôn đấy.]

[Sảng khoái, quá sảng khoái, mau mắng chết hắn luôn đi!]

Tần Việt mặt mày tái mét, phải một lúc lâu hắn mới bình tĩnh lại.

“Được rồi, có lẽ vừa rồi tôi nói có hơi nặng lời, nhưng chỉ là vì quá lo lắng cho cậu thôi.”

Hắn có vẻ sốt ruột, “Cậu nói mình không yêu Chu Thời An, chuyện này có lừa tôi không?”

Tôi khó hiểu nhìn hắn.

Hắn hành động kỳ lạ như vậy, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.

Tôi mặc kệ hắn, quay người rời đi.

Tần Việt bất ngờ kéo tay tôi: “Giang Chi, cậu có thể nghe tôi nói hết được không?”

Tôi giật tay ra, lạnh lùng nhìn xem hắn định đánh rắm gì.

Hắn trông như người bị táo bón lâu ngày, ngượng ngùng mãi mới thốt được một câu: “Tôi thích cậu, chúng ta hẹn hò nhé.”

?

Điên à.

[Đoạn này lật kịch bản rồi! Thì ra nam chính quyết định dứt khoát từ bỏ nữ chính, quay sang tỏ tình với nữ phụ thanh mai.]

[Đồ đàn ông cặn bã, mau cút đi!]

Tần Việt thổ lộ xong điều khó nói nhất, đột nhiên như trở nên thông suốt.

“Giang Chi, tôi và cậu lớn lên cùng nhau, đều cố gắng phấn đấu để tốt hơn, nhìn từ mọi mặt, tụi mình vốn dĩ rất phù hợp.”

“Thêm vào đó, gia đình hai bên chắc chắn cũng rất vui nếu thấy tụi mình bên nhau, sau này còn có thể cùng thi vào một trường đại học...”

Tôi gãi đầu: “Khoan đã, cậu đang tưởng tượng đến cái gì rồi vậy? Tôi đâu có đồng ý đâu.”

Tần Việt ngạc nhiên: “Cậu không đồng ý, tại sao chứ?”

“Chu Thời An là cậu ấm nhà giàu, cái gọi là thích kia chỉ là chơi đùa với cậu thôi, người thông minh như cậu chắc chắn không mắc lừa đâu nhỉ?”

Hắn có vẻ thật sự không hiểu tại sao tôi không đồng ý với hắn, vẫn muốn nắm tay tôi như hồi nhỏ.

“Xin lỗi vì trước đây đã thiếu lịch sự, nhưng cậu đừng cứng đầu nữa, chúng ta mới là cặp đôi phù hợp nhất.”

Tôi không chút do dự đá mạnh làm hắn lùi lại một bước.

“Câu trả lời rất đơn giản, vì tôi không thích cậu, cũng không muốn làm công cụ của cậu.”

Quay lại phía sau, quả nhiên Hứa tiểu thư đang siết chặt nắm tay, mắt rưng rưng, không biết đã nhìn chúng tôi bao lâu.

Tôi khẽ gật đầu chào rồi vội vàng rời khỏi hiện trường ác mộng.

Tôi biết, vì tên Tần Việt chết tiệt, tôi sẽ mãi mất đi vị khách hàng VIP này.

09.

[May mà Giang Bảo thông minh, nam chính thực sự quá khốn nạn.]

[Tốt quá, Giang Bảo không ở cùng tên ngu này.]

Tôi cười khẽ: “Mọi người nghĩ nhiều quá rồi, làm sao tôi có thể ở bên Tần Việt chứ.”

Bình luận đồng loạt: [Không thể khẳng định đâu.]

Có vẻ như những người trong bình luận đều biết trước kịch bản, đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ.

“Chẳng lẽ... trong kịch bản đã định tôi sẽ ở bên Tần Việt sao?”

[Đúng vậy, nhưng tình tiết quan trọng này chúng tôi không thể tiết lộ, may mà hiện tại đã thay đổi rồi.]

[Tôi nhìn thấy hy vọng rồi, Giang Bảo thông minh cố lên, tôi mãi ủng hộ em và cún nhỏ!]

Nếu không có dòng bình luận, tôi sẽ chẳng biết chuyện gì xảy ra giữa Tần Việt và Hứa tiểu thư, cũng không biết tấm lòng của Chu Thời An, người tưởng chừng như rất lạnh lùng.

Khi đó, có lẽ tôi sẽ thật sự đồng ý với Tần Việt…

Nghĩ đến khả năng này, tôi không khỏi rùng mình.

Trước đây tôi thực sự nghĩ giống Tần Việt.

Tần Việt đẹp trai, lạnh lùng, lý trí, chúng tôi ở bên nhau có thể cùng tiến bộ, quả thật rất hợp.

Nhưng từ khi hiểu về Chu Thời An, thấy được tình yêu chân thành của cậu.

Ngoài mặt có vẻ hung dữ, nhưng bên trong lại ngây thơ đến không ngờ.

Thật sự rất cuốn hút.

Sau này, tôi chỉ nguyện ăn thính chu Thời An thôi.

Tới tối, tôi hẹn cậu ấy đi học thêm, rồi ôm chầm lấy cậu.

Chu Thời An vừa ngạc nhiên vừa lo lắng: “Sao vậy? Có ai làm cậu không vui sao?”

Tôi vùi đầu vào ngực cậu, hít thật sâu: “Tôi tuyên bố, chúng ta chính thức ở bên nhau!”

“Nhưng nếu thầy cô hay phụ huynh hỏi đến, thì đừng nói nhé.”

Nếu biết trước trong kịch bản chúng tôi được định là lỡ mất nhau, tôi nhất định sẽ là người thổ lộ trước.

Phản ứng của Chu Thời An không như tôi tưởng tượng, cậu lấy điện thoại ra.

“Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Hôm nay Hứa Chi Ninh cũng đến hỏi có phải tôi đang yêu đương với cậu không.”

Bây giờ tôi mới nhận ra, Chu Thời An và Hứa Chi Ninh đúng là chuyển trường cùng một học kỳ này.

Họ quen nhau sao? Nhưng bình thường trông có vẻ không thân lắm.

Tôi cũng hỏi lại cậu.

Chu Thời An thở dài, vẻ mặt phức tạp: “Hứa Chi Ninh là vị hôn thê của anh trai tôi.”

Hả?

Vị hôn thê của học sinh trung học, đối với người bình thường như tôi, là một trường hợp rất xa lạ.

Chu Thời An kể cho tôi về gia đình mình.

Lúc còn nhỏ, ba mẹ cậu ly hôn, cậu sống với mẹ.

Anh trai cậu là con trưởng trong gia đình, không may gặp tai nạn xe và trở thành người thực vật.

Sau đó cậu bị yêu cầu phải chuyển trường, không hiểu sao, vị hôn thê của anh trai cậu là Hứa Chi Ninh cũng cùng chuyển đến.


Bình luận (0)
Đăng ký tài khoản (5s xong)

Hãy là người bình luận đầu tiên