Tôi say rượu rồi phát điên trên vòng tròn bạn bè.
"Nếu trượt môn cuối kỳ, tôi sẽ ‘giặt đồ lót’ cho giáo sư Giang."
Giáo sư Giang vào bình luận: "Đồ lót của tôi chỉ có vợ tôi mới được chạm vào."
Tôi phát rồ trả lời anh: "Thầy chưa kết hôn mà, để em bán rẻ bản thân cho thầy nhé."
Giáo sư Giang trả lời lại một chữ: "Được."
Sau đó có người chụp màn hình đăng lên tường tỏ tình.
Tiêu đề là: "Thợ đào vàng cũng không đào được thần kim thuần khiết bằng việc tôi giặt đồ lót cho giáo sư đâu."
Hai nghìn người bấm thích, "Giang Dự Sơ" đã thích.
Ha ha.
Tôi không muốn sống nữa rồi.
Tôi là thiên kim thật của nhà hào môn bị lưu lạc bên ngoài, từ nhỏ lớn lên ở trại trẻ mồ côi cũng không cản trở tôi đỗ đạt thành danh, tỏa sáng trong ngành.
Thiên kim giả lên đại học yêu đương, tôi thì cần cù làm thực tập sinh ở công ty lớn.
Thiên kim giả ăn chơi ở quán bar, tôi sớm đã làm việc trong công ty gia đình, thậm chí còn được đề bạt làm quản lý cấp trung.
Cho đến khi tôi đường đường chính chính bước vào nhà họ Tống, thiên kim giả phát điên hỏi tôi tại sao lại có thể dễ dàng thay thế vị trí của cô ta, tôi mỉm cười vỗ nhẹ lên mặt cô ta:
“Chim sẻ nuôi trong lồng vĩnh viễn không thể sánh bằng đại bàng tung cánh giữa bầu trời.”
“Cũng giống như tiểu thư được nuông chiều từ bé vĩnh viễn không thể so với thương nhân đầy tham vọng.”
Học sinh mới chuyển đến cả người trông có vẻ u ám, nhưng thực chất lại là một kẻ vô cùng biến thái.
Thân là lớp trưởng, tôi sợ cậu ta không theo kịp tiến độ giảng dạy của giáo viên nên đã cho mượn vở ghi của mình.
Ai ngờ cậu ta lại kiêu ngạo tuyên bố: “Muốn dùng cái này để thu hút sự chú ý của tôi hả? Đồ con gái tâm cơ.”
Vì danh dự của lớp, tôi khuyên cậu ta tham gia hội thể thao, nhưng không ngờ cậu ta lại sờ cằm, vẻ mặt phán xét: “Cô muốn xem phong độ oai hùng của tôi trên sân vận động đến thế sao? Vậy tôi sẽ đại phát từ bi mà thỏa mãn cô một lần.”
Nhận ra có điều gì đó không đúng, tôi vội vàng giải thích rằng mình không có ý gì khác, thậm chí vì để cậu ta không hiểu lầm, tôi còn ngày ngày đi cùng anh họ, giả vờ làm người yêu.
Nhưng không ngờ cậu ta lại phát điên, bắt cóc và sỉ nhục tôi: “Đồ đàn bà đê tiện, câu dẫn tôi xong lại muốn dùng người đàn ông khác để khiến tôi ghen tức? Được, tôi sẽ cho cô toại nguyện.”
Mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về cái ngày tên học sinh u ám kia mới chuyển đến lớp.
Tôi là thiên kim thật bị tráo đổi.
Khi bố mẹ ruột tìm đến, tôi đang livestream: “3, 2, 1, lên link nào.”
Bọn họ nhìn tôi với vẻ ghét bỏ, ném cho tôi một cái thẻ ngân hàng 50 vạn, bảo tôi xóa tài khoản đi.
Tôi nhìn vào phòng livestream vừa kiếm được 200 vạn chỉ trong nửa giờ, không chần chừ ném trả lại thẻ:
“Không phải chứ, mấy người là ai vậy?”
Em họ mạo nhận với ân nhân cứu mạng của tôi.
Hớn hở vui mừng muốn gả vào thành phố.
Cô ta nói, đời này đến lượt cô ta được sống sung sướng rồi.
Nhìn ánh mắt đắc ý của cô ta, tôi biết, cô ta cũng đã trùng sinh giống như tôi.
Chỉ là, cô ta thực sự nghĩ làm mẹ kế của năm đứa trẻ dễ dàng đến thế sao?
Khi tôi khuấy bột trắng vào trong nước, một hàng bình luận đột nhiên lướt qua.
[Nữ phụ độc ác sắp bắt đầu tự tìm đường chết, định hạ thuốc nam chính rồi~]
[Chỉ còn chờ nữ phụ hỗ trợ nữa là nam chính với nữ chính sẽ phá vỡ lớp ngăn cách mỏng manh thôi~]
Tôi khẽ cười, rồi đổ bột men vi sinh vào trong bát của chó.
Buổi tối, Cố Thời Nhiên uống một ngụm sữa bò, sau đó kéo lỏng cà vạt, giọng khàn hẳn đi.
“Nóng quá. Em cho anh uống cái gì vậy?”
Tôi nhận lấy phần sữa còn thừa, uống một hơi cạn sạch: “Sữa. Muốn uống xuân dược thì tự mình bỏ vào.”
Cô bạn cùng phòng trà xanh để ý đến bạn trai phú nhị đại của tôi.
Trong lòng tôi thầm vui mừng.
Tôi nói với bạn cùng phòng rằng, tôi và bạn trai quen nhau là vì xe đạp của tôi đâm vào xe của bạn trai.
Bạn cùng phòng bắt chước y hệt, cũng tông vào xe của bạn trai tôi.
Tôi nhìn bọn họ trò chuyện thân thiết, thêm WeChat của nhau, chỉ đợi bạn trai nói lời chia tay để tôi được giải thoát.
Ai ngờ, bạn trai lại mỉm cười đầy ẩn ý, nhìn tôi rồi nói: “Bảo bối, em nói xem, chúng ta kiện cô ta đòi bao nhiêu tiền bồi thường thì hợp lý?”
Thấy tôi đứng sững tại chỗ, anh ta cúi người xuống, khẽ thì thầm bên tai tôi: “Muốn thoát khỏi anh à? Kiếp sau đi.”
Nửa đêm, Thái tử gia giới giải trí Bắc Kinh bất ngờ đăng bài:
[Làm sao để tỏ tình vừa không ngại ngùng lại có tỷ lệ thành công cao? Gấp gấp gấp!]
Mười phút sau, tiểu hoa đán đang nổi Kỳ Tri Hạ đăng ảnh tập gym, kèm dòng trạng thái:
[Tạm thời không nói chuyện yêu đương, tập trung sự nghiệp, cảm ơn sự quan tâm.]
Cư dân mạng dậy sóng, đồng loạt réo tên Thẩm Úc Bạch, bảo anh ấy phải thể hiện thành ý mà theo đuổi tiếp.
Kết quả, đám săn tin tung ảnh chụp chung mập mờ của tôi và Thẩm Úc Bạch.
Hot search bùng nổ.
#Thẩm Úc Bạch Cùng Người Giống Kỳ Tri Hạ#
#Cái Đuôi Của Thẩm Úc Bạch#
Ngày hôm sau, tôi nhìn chằm chằm vào hot search, rơi vào trầm tư.
Từ khi nào tôi lại trở thành cái đuôi của Thẩm Úc Bạch vậy?
Thái tử gia đích thân lên tiếng phủ nhận tin đồn:
[Cô ấy không phải cái đuôi! Cô ấy là ánh trăng sáng của tôi!]
Tôi vất vả hướng dẫn sinh viên chuẩn bị thi đấu suốt một năm trời.
Ngay trước trận chung kết, sinh viên đột nhiên tìm tôi để ra điều kiện, nếu tôi không đồng ý thì sẽ từ chối thi đấu.
"Cô ơi, cô huấn luyện bọn em chẳng qua cũng chỉ để giành giải thưởng và thăng chức thôi.”
"Cô cảm thấy danh hiệu đó không đáng giá mười vạn sao?”
“Bây giờ bỏ cuộc... chẳng phải quá đáng tiếc sao?”
Tôi vừa sốc vừa phẫn nộ, một năm trời, vậy mà lại nuôi ra bốn kẻ vong ân bội nghĩa!
Không nói hai lời, tôi lập tức giúp bọn họ rút khỏi cuộc thi.
Lòng đã nguội lạnh, thi đấu hay không cũng chẳng còn quan trọng
Năm sau, tôi dẫn một đội sinh viên khác giành chức vô địch, tất cả thành viên đều được tuyển thẳng vào chương trình sau đại học.
Lúc này, mấy sinh viên năm trước lại tìm đến tôi cầu xin:
"Cô ơi, bọn em vẫn muốn giúp cô tham gia cuộc thi, cô có thể dẫn dắt bọn em thêm một năm nữa không?”
“Yên tâm, lần này tuyệt đối không lấy của cô một xu nào.”
Năm tháng ấy thật là khó hiểu, đại ca trường học tỏ tình với tôi: "Hôm nay tớ hơi nhớ cậu."
Tôi: "Ghê nha, cảm ơn bạn hiền đã gửi nỗi nhớ."
Đại ca trường im lặng một giây, lại tiếp tục tấn công, đáng thương níu lấy tôi đang chuẩn bị lên xe buýt: "Cậu về nhà rồi, tớ phải làm sao..."
Tôi: "Cậu không có nhà à?"
Đại ca trường bị chọc cười.
Lúc này, trước mắt tôi xuất hiện một loạt bình luận.
[Ủa, không phải chứ, cô nói cái con bé khó ở này là nữ phụ độc ác tương lai hả?]
[Người ta đang tỏ tình với bé đó bé ơi!]
[Ai cứu nam phụ pháo hôi này với, nhìn ổng sắp tan nát rồi kìa.]
Khi người giàu nhất đóng giả làm công nhân vệ sinh, đến trại trẻ mồ côi để chọn con gái nuôi, tôi và em gái đồng thời có thể nhìn thấy dòng bình luận.
[Đi với ông ấy đi, thân phận thật của ông ấy là người giàu nhất Giang Thành đấy.]
[Làm con gái nuôi của ông ấy sẽ được nuông chiều thành tiểu công chúa trong gia đình quyền quý.]
Khi tất cả mọi người đều coi thường công nhân vệ sinh, em gái tôi, khi nhìn thấy dòng bình luận, đã vội vàng lao vào vòng tay của công nhân vệ sinh.
“Chú ơi, con không ghét chú đâu, con là đứa trẻ ngoan nhất ở đây, chú đưa con đi cùng có được không?”
Em gái tôi được đưa đi như mong muốn, trước khi đi còn vô cùng đắc ý nói:
“Chị à, em sẽ bí mật nói cho chị biết, ông ấy hoàn toàn không phải công nhân vệ sinh, mà là người giàu nhất Giang Thành.”
“Sau này khi em trở thành con gái của người giàu nhất, muốn bắt nạt chị sẽ càng dễ dàng hơn.”
Nhưng em gái không biết, tôi đã được trọng sinh.
Ở kiếp trước, chính tôi là người bị đại gia giả làm công nhân vệ sinh đó đem đi từ trại trẻ mồ côi.
Trên thế giới này không có câu chuyện cổ tích vịt con xấu xí biến thành thiên nga.
Thứ người giàu nhất lựa chọn vốn không phải là con gái nuôi, mà là món đồ chơi cho cậu con trai bệnh hoạn của ông ta.
Chị y tá Lý cùng khoa luôn thích đổi ca đêm của tôi lấy ca ban ngày.
“Cô em gái tốt, con trai chị mới mười tuổi, sợ bóng tối, em giúp chị một chút nhé.”
Tôi thương chị ta làm mẹ đơn thân không dễ dàng, nên cũng không từ chối.
Ba tháng liên tục trực ca đêm, cuối cùng tôi kiệt sức đến mức phải vào ICU.
Vậy mà chị ta lại chẳng hề áy náy, ngược lại còn đứng bên giường bệnh trách móc tôi:
“Còn trẻ tuổi như vậy mà sao thức đêm lại không chịu được chứ? Chắc chắn là do nuôi mèo ở nhà, ảnh hưởng đến giấc ngủ, đáng lẽ em không nên nuôi mèo!”
Tôi bực bội trong lòng nhưng vẫn không muốn xé rách mặt.
Ai ngờ chị ta được đà lấn tới: “Thế này đi, chị nuôi mèo giúp em, em trực ca đêm giao thừa giúp chị, có được không?”
Có người đăng bài ẩn danh trên diễn đàn trường:
[Làm sao để theo đuổi một cô gái mà không có phương thức liên lạc?]
Bình luận bên dưới sôi nổi hiến kế:
[Cố ý đánh rơi thẻ sinh viên cạnh cô ấy, chờ cô ấy nhặt được rồi lên tường tìm người mất, thế là bạn đã có lý do chính đáng để thêm WeChat, sau đó mời bữa cơm để cảm ơn, như vậy không phải làm quen được rồi sao?]
Vài ngày sau.
Chủ nhà quay lại phản hồi:
[Không hiệu quả! Cô ấy nhờ bạn trai trả thẻ sinh viên lại cho tôi rồi, bây giờ phải làm sao đây, gấp gấp gấp!]
[Có, bạn, trai, rồi? Chủ nhà công đức tiêu tan.]
[Tôi ủng hộ chủ nhà! Đạp đổ đạo đức, sống là chính mình!]
[Chiêu này tôi quen lắm! Cứ làm rơi thêm vài lần nữa đi, bạn trai cảm thấy phiền, thế nào cô ấy cũng sẽ tự mình liên lạc với bạn!]
Tôi cúi đầu nhìn tấm thẻ sinh viên của nam thần học đường mà mình tình cờ nhặt được lần thứ ba, rơi vào trầm mặc.
Khi tôi khuấy bột trắng vào trong nước, một hàng bình luận đột nhiên lướt qua.
[Nữ phụ độc ác sắp bắt đầu tự tìm đường chết, định hạ thuốc nam chính rồi~]
[Chỉ còn chờ nữ phụ hỗ trợ nữa là nam chính với nữ chính sẽ phá vỡ lớp ngăn cách mỏng manh thôi~]
Ta khẽ cười, rồi đổ bột men vi sinh vào trong bát của chó.
Buổi tối, Cố Thời Nhiên uống một ngụm sữa bò, sau đó kéo lỏng cà vạt, giọng khàn hẳn đi.
“Nóng quá. Em cho anh uống cái gì vậy?”
Ta nhận lấy phần sữa còn thừa, uống một hơi cạn sạch: “Sữa. Muốn uống xuân dược thì tự mình bỏ vào.”
Tôi là một thiên kim tiểu thư nhà giàu, gần đây lại để mắt đến một chàng trai nghèo bán dứa.
Sau một thời gian theo đuổi nhiệt tình, cuối cùng cũng đưa người về nhà, đúng kiểu “kim ốc tàng kiều”.
Chơi chán chê xong, tôi vừa định đá người đi.
Ai ngờ lại bị bố tôi bắt gặp ngay tại trận.
Ông ấy nhìn chằm chằm vào chàng trai bên cạnh tôi, bàn tay cầm tách trà khẽ run rẩy: “Thiếu gia Tiểu Tạ...”
Cậu bạn trai nhỏ của tôi thản nhiên, vô cùng đĩnh đạc mà lên tiếng: “Bố, bố phải làm chủ cho con đấy.”
“Con đã là người của chị ấy rồi.”
Tôi: ???
Ngày thứ hai mươi bị người ta dùng nick ảo tỏ tình, tôi gửi cho bạn thân của bạn trai tôi một tấm ảnh ren: "Đẹp không?"
Bên kia im lặng hai giây: "Đừng như vậy, cậu là bạn gái của Tư Thần."
Tôi cười khẩy.
"Giả vờ cái gì? Chẳng phải anh thích cái cảm giác cấm kỵ này sao? Ngày nào cũng lén lén lút lút tặng quà, cho tiền tôi có ý gì?"
"Không thích thì thôi."
Gửi xong đi ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy.
Điện thoại báo tin nhắn liên tục.
"Như vậy không tốt."
"Tôi không phải loại người như cậu nghĩ, xin cậu tự trọng."
"Sao cậu lại gửi ảnh này cho tôi..."
"Thật ra tôi cũng không muốn xem lắm."
"Tôi là người có đạo đức. Tôi là anh em tốt của Tư Thần, tôi không thể phản bội cậu ấy."
...
"Tôi thừa nhận tôi không có đạo đức."
"Anh em này bỏ cũng được."
"Bây giờ tôi đến nhà cậu được không?"
"Xin cậu đấy..."
Ở kiếp trước, bạn cùng phòng mới đến là một tiểu thư nhà giàu. Vừa chuyển vào, cô ấy đã đưa ra một nghìn tệ để đổi giường ngủ với tôi.
Tôi bị các bạn cùng phòng khác ngăn lại, bọn họ nói rằng ghét nhất loại người có chút tiền đã làm ra vẻ ta đây.
Bọn họ bảo tôi đừng vì tiền mà khuất phục, chúng tôi đến đây là để học hành, không phải để khoe khoang giàu có.
Ở kiếp trước, tôi nghe theo lời bọn họ, cùng họ cô lập vị đại tiểu thư kia. Sau đó, khi đại tiểu thư chuyển ra ngoài, Hướng Kiều lại lén lút đưa bạn trai vào ở trong ký túc xá.
Tôi không biết có đàn ông trong phòng ký túc xá, vô tư thay quần áo, bị bạn trai của cô ta chụp ảnh lại.
Hướng Kiều lại vu oan cho tôi cố ý quyến rũ bạn trai cô ta, lan truyền tin đồn dơ bẩn khắp trường, thậm chí còn đẩy tôi ngã xuống cầu thang.
Trước khi tôi chết, cô ta còn chửi mắng tôi:
“Tiện nhân, cố tình cởi sạch đồ ở trước mặt bạn trai tao quyến rũ anh ấy, còn nói bạn trai của tao không tốt? Đi chết đi!”
Sống lại một đời, tôi dứt khoát nhận lấy số tiền mà đại tiểu thư kia đưa.
Sau khi bố mẹ ly hôn, em gái lựa chọn sống với người bố giàu có.
Tôi dọn đến căn nhà thuê của mẹ.
Mấy năm sau, bố sa vào ăn chơi cá cược, làm tiêu tan cả gia sản.
Trong khi đó, mẹ bắt đầu livestream trên mạng, trở thành một nữ doanh nhân nổi tiếng.
Cuộc sống của em gái tôi đảo lộn, cô ta tìm đến tôi khóc lóc kể khổ.
Nhưng nhân lúc tôi không chú ý, cô ta đã bỏ thuốc độc vào cốc nước của tôi.
“Đều là con ruột của bố mẹ, tại sao chị có thể sống tốt như thế, còn tôi thì phải chịu cảnh màn trời chiếu đất?”
"Những ngày tháng tốt đẹp này, cũng nên để tôi hưởng một chút!"
Khi mở mắt ra lần nữa, chúng tôi trở về ngày bố mẹ ly hôn.
Lần này, em gái vượt lên trước ôm chầm lấy mẹ: “Con muốn sống với mẹ, dù khổ cực dù mệt mỏi thế nào con cũng chấp nhận.”
Tuy nhiên, lại có một điều cô ta không hề hay biết, đó chính là: Mẹ, còn đáng sợ hơn cả bố.
Kết hôn ba năm, Thẩm Trạch Kiêu chưa từng chạm vào tôi.
Tôi mặc áo ngủ ren, ngụy tạo dấu hôn, lựa chọn góc chụp gửi cho anh một bức ảnh đang ngủ.
"Anh bạn, cô ấy rất thơm. Ly hôn nhanh rồi nhường cô ấy cho tôi, được không?"
Tôi nghĩ Thẩm Trạch Kiêu nhận được tin nhắn nặc danh này sẽ vừa ghê tởm vừa tức giận, vứt bỏ tôi kẻ thế thân cho chị gái như rác rưởi.
Cũng cứ ngỡ lần này cuối cùng cũng có thể ly hôn với anh rồi.
Lần đầu gặp Cố Viễn, anh ta tám tuổi, tôi sáu tuổi.
Anh ta bị bố mẹ nuôi vứt bỏ, luôn giả vờ rằng mình vẫn còn một gia đình.
Thời tiết vào đông, anh ta mặc bộ quần áo mùa hè không vừa vặn, đeo cặp sách trên lưng, đứng trước căn nhà trống trơn nói:
“Bố mẹ ơi, con đi học đây.”
Bà ngoại nhìn ra cảnh ngộ đáng thương của anh ta, liền đưa anh ta về nhà.
Trước đây, vào những lúc như thế này, tôi đều sẽ phản đối.
Bởi vì tiền bà ngoại bán rau kiếm được chỉ miễn cưỡng đủ cho hai người chúng tôi sống tạm qua ngày.
Nhưng lần này, tôi đồng ý mà không chút do dự.
Bởi vì Cố Viễn là con trai của một gia đình giàu có, bị bắt cóc từ khi còn nhỏ.
Một năm sau, bố mẹ ruột của anh ta sẽ tìm đến, đón anh ta về.
Hai năm sau, tôi cần tiền để cứu bà ngoại cũng cần tài nguyên của nhà họ Cố.
Chỉ là lần này, tôi sẽ không cưới anh ta.
Vì để bảo vệ cho tỷ tỷ cùng cha khác mẹ mà ta và tỷ ấy gả vào cùng một nhà.
Tỷ tỷ gả cho một vị tiểu tướng quân.
Còn ta lại gả cho... cha của vị tiểu tướng quân đó.
Sau khi thành thân, tiểu tướng quân từ chiến trường trở về, mang theo một bạch liên hoa đang mang thai.
Tỷ tỷ lau nước mắt, hiếm khi cứng rắn: “Muội muội, ta muốn hòa ly.”
Ta nói: “Được, tỷ hòa ly thì muội cũng hòa ly.”
Ai ngờ thư hòa ly còn chưa kịp đưa đến tay tiểu tướng quân thì đã nghe nói hắn bị phạt quỳ ở từ đường.
Cha của hắn mặt không cảm xúc, cầm gia pháp đánh hắn đến trầy da tróc thịt: “Nghịch tử, ngươi muốn cha của ngươi góa vợ thì nói thẳng ra!”
Sau khi thành thân, Thái tử chưa từng bước chân vào khuê phòng của ta.
Nhưng đêm nào hắn cũng sủng hạnh một cung nữ.
Cho đến hôm nay, Thái tử lại ôm một tân sủng ngang nhiên lướt qua.
Bỗng nhiên trước mắt ta hiện lên một loạt bình luận:
[Thái tử này bị câm à? Rõ ràng yêu nữ chính đến chết đi sống lại mà còn suốt ngày giả vờ giả vịt.]
[Nữ chính chỉ cần gọi tên một cái, hắn sẽ lập tức ngoan như cún ngay ấy mà.]
Ta nhìn Thái tử, ngập ngừng gọi: “Tiêu Duệ?”
Hắn đột nhiên dừng bước, nhìn ta chằm chằm.
Đôi mắt đen sáng rực, đúng là giống hệt một chú cún nhỏ.
Nửa đêm, tôi từ club trở về nhà, nhưng lại bị chồng mới cưới khóa ở ngoài cửa.
“Tôi lớn hơn anh đó, anh có tư cách gì mà quản tôi!”
Tôi đập cửa.
Cố Hựu Thần cười: “Vì Gucci và Cayenne của em đều là do tôi mua.”
Tôi: “...”
Anh ấy thật sự… quá giàu và không có nhân tính.
Tôi và tổng tài Mị Ma làm vợ chồng trên danh nghĩa suốt ba năm.
Ngày tôi đề nghị ly hôn.
Anh ấy thản nhiên đồng ý, nhưng trên đỉnh đầu lại bất chợt hiện lên mấy dòng bình luận:
[Tên bệnh kiều chết tiệt, dây xích sắt và mấy món đồ chơi nhỏ trong hầm đã được đặt làm theo đúng kích cỡ của nữ phụ rồi, còn giả vờ làm quý ông cái gì chứ.]
[Nữ phụ này, giây trước cô vừa ký xong, giây sau tỉnh lại việc đầu tiên phải làm là "gần gũi" với nam phụ đáng ghét đấy.]
[Ôi chao, màn giam cầm play cuối cùng cũng đến rồi, đúng là hận thù chất chứa, sướng quá! Hình như bản thể Mị Ma có gai ngược, nữ phụ làm nhiều chuyện xấu, mắt mù là cái giá mà cô ta phải trả...]
[Haiz, nữ phụ, cô ngốc quá, mấy năm nay chỉ cần cho tên si tình cuồng yêu này một chút xíu ngọt ngào thôi, hắn ta sẽ lập tức quỳ gối liếm láp, làm chó săn cho cô, cũng chẳng đến mức từ yêu thành hận, biến thái như bây giờ...]
Bàn tay đang đặt bút chuẩn bị kí tên của tôi run lên, nhìn người đàn ông vô cảm trước mặt.
"Chờ chút, hay là... đừng ly hôn nữa."
Sau khi mặt dày đeo bám theo đuổi được học bá nghèo khổ, tôi chán rồi, tùy tiện tìm một lí do chia tay anh ấy:
“Nhà em giàu có, nhà anh lại không có tiền, chúng ta không môn đăng hộ đối, không hợp nhau.”
Sau khi chia tay xong liền chặn anh ấy, mua vé máy bay ra ngoài chơi ba tháng, chơi vui tới mức quên trời quên đất.
Ba tháng sau trở về, phát hiện ra học bá xoay người một cái trở thành Thái tử gia được yêu thương của nhà họ Phó.
Tôi chết lặng.
Người trong giới đều cười ầm lên, vui sướng chờ xem trò cười của tôi.
____
Trong buổi tiệc tối, Thái tử gia cầm theo ly rượu, mặt lạnh lùng đi về phía tôi.
Tôi bị dọa đến mức chân mềm nhũn, dựa vào tường nắm lấy góc áo anh ấy hét lớn:
“Em mang thai rồi, là con của anh.”
“Anh không thể đánh em...mắng cũng không được.”
“Huhuhuu em mang thai rồi anh còn bạo lực lạnh với em, đồ đàn ông tồi tệ.”
Sau khi chung chăn gối, tướng công Lục Nghiên Chi của ta qua đời.
Không sao cả, cứ cách vài ngày là hắn lại chết một lần.
Ta đã quen rồi.
Hắn nói cứ mỗi lần như thế là lão Diêm Vương mời hắn đến uống trà.
Sau này, ta bị người ta sát hại, hồn phách trôi dạt đến cõi U Minh nơi Hoàng Tuyền.
Ngước mắt lên, vị Phủ Quân ngồi trên cao đường ở Hoàng Tuyền kia…
Lại có dung mạo y hệt như hắn.
Thiên kim thật bỗng nhiên tìm đến cửa, ôm lấy chân mẹ tôi khóc lóc nói cô ta mới là con gái ruột của bố mẹ.
Mẹ tôi ngơ ngác, anh tôi đơ ra, tôi cũng ngốc luôn.
Anh tôi phất tay, muốn đem chúng tôi đi xét nghiệm ADN.
Chân mẹ tôi mềm nhũn gọi điện cho bố: “Lão Hứa, ông mau về đi, con gái chúng ta có khả năng là bị ôm nhầm rồi.”
Bố tôi bình tĩnh đến lạ thường: “Tôi biết mà.”
“Làm sao ông biết?”
“Không phải lúc đầu bà chê con gái khóc quá dữ dội, bảo tôi đổi nó đi sao? Tôi liền đi đổi một đứa bé không khóc đó.”
“Lúc đó tôi bảo ông đi thay tã!” Mẹ tôi gào khóc đến mức suýt sập nóc nhà.
Tôi trúng xổ số năm ngàn vạn.
Đang chuẩn bị chia sẻ với mẹ thì bà lại nói: “Anh em tốt của bố con mất rồi, ông ấy muốn cưới vợ của người ta, con mau về đi!”
Về đến nhà, bố chỉ vào mũi tôi mắng: “Đưa theo mẹ mày cút ra ngoài, nhà cửa, xe cộ, tiền tiết kiệm đều là của Lâm Chi Hạ.”
Lâm Chi Hạ là con trai của anh em tốt bố tôi.
Bố không cần đứa con gái ruột là tôi, lại muốn nuôi con trai của người khác.
Tôi lấy ảnh ra đe dọa bố, mẹ tôi thành công được chia một nửa tài sản.
Năm năm sau, bố tôi mắc bệnh ung thư, bị đuổi ra ngoài.
“Con gái à, bố đã bị trừng phạt rồi, mẹ con yêu bố nhất, con nói giúp bố vài lời đi.”
Tôi kéo tay cậu bé đang chơi xe cần cẩu bên cạnh: “Đây là em trai ruột con!”
Đệ đệ mà ta vất vả bao năm mới nuôi lớn, bây giờ đã thi đỗ Trạng Nguyên, vinh quy bái tổ, vô số bà mối tìm đến nhà ta đến nỗi giẫm gãy cả ngưỡng cửa.
Ta nhìn mà hoa cả mắt, ôm lấy quyển sổ mà các bà mối đưa rồi gõ cửa thư phòng của đệ đệ.
“Bùi Thiệu, đệ giúp ta chọn nhé?”
Bùi Thiệu lặng lẽ nhìn ta, ánh mắt dịu dàng: “Được thôi.”
Sau một nén hương.
Trâm cài tóc rơi đầy đất, quyển sổ của bà mối bị xé nát vứt sang một bên.
Bùi Thiệu bế ta ngồi lên bàn, ngón tay lau đi vệt nước còn vương bên khóe môi ta rồi dịu giọng hỏi: “Tỷ tỷ, còn muốn chọn nữa không?”
Vì lỡ làm một chuyện động trời, cậu ấy đến Thanh Hoa, tôi thì quay ngoắt chọn Bắc Kinh ở phút cuối.
Chúng tôi tình cờ gặp nhau trên phố Trung Quan Thôn.
Tôi tay trong tay với bạn trai, cậu ôm eo bạn gái mới.
Cả hai đều khinh thường đi lướt qua nhau.
Được một đoạn, tôi buông tay chàng trai ra, giục anh ta mở mã QR.
"Cảm ơn nhé, 200 tệ chuyển rồi, lần sau lại nhờ anh."
Tôi và học bá trúc mã đều xuất thân nghèo khó.
Để kiếm tiền, tôi bắt đầu làm chân chạy việc và viết bài hộ cho một đại thiếu gia giàu có mới chuyển trường.
Trúc mã thấy vậy thì mắng tôi, bảo đừng tiếp tục làm những việc không có tự trọng như thế nữa.
Đúng lúc này, trước mắt tôi bỗng xuất hiện một loạt bình luận luân phiên nhảy lên.
[Em gái nữ phụ, đừng tin nam chính! Hôm qua hắn vừa mới hôn được đại tiểu thư rồi!]
[Có biết vì sao cô tiểu thư đó không cho em viết bài hộ không? Bởi vì nam chính đã tự nguyện viết giúp cho đấy!]
Tôi tức đến mức đầu bốc khói.
Bán thân miễn phí thì có tự trọng hơn chắc?
Bình luận tiếp tục dồn dập.
[Em gái phản diện, con đường làm giàu ngay trước mắt kìa! Thấy anh chàng bia đỡ đạn ở ngay kia chưa?]
Tôi ngẩng đầu lên, đại thiếu gia mới chuyển trường đang đứng ở góc khuất, yên lặng nhìn tôi và trúc mã.
[Chỉ cần em ngoắc tay gọi một cái, đừng nói đến tiền, cả mạng cậu ấy cũng dâng cho em luôn!]
Tôi là một kẻ đầu gấu trong làng, sau khi ép buộc Lục Hoài Cẩn, tôi đắc ý nghĩ rằng gạo đã nấu thành cơm.
Nào ngờ lại thấy trên không trung hiện lên mấy dòng chữ:
[Ghê tởm! Nữ phụ ác độc này thế mà lại thành công.]
[Nam chính không phải loại thanh niên trí thức để mặc người ta ức hiếp đâu, chờ đến khi anh ấy khôi phục thân phận thì nữ phụ ác độc kia tiêu đời!]
[Bạch Vi Vi mới là vị hôn thê chính thức, nữ phụ cút xéo!]
Tôi ngơ ngác.
Người ê ẩm, chân tay bủn rủn bò ra khỏi đống rơm, liền nghe thấy cuộc đối thoại bên ngoài:
“Thiếu gia, ngài và tiểu thư Bạch Vi Vi đã có hôn ước từ trước, đứa con gái quê mùa thô kệch này căn bản không xứng với ngài.”
Giọng Lục Hoài Cẩn lạnh nhạt xa cách:
“Đừng nói cho cô ta biết, tôi tự có cách xử lý.”
Tôi lạnh toát cả người.
Không cần xử lý đâu.
Tôi tự đi được.
Xuyên thành nữ phụ độc ác, nhưng tôi lại quá đỗi nhu nhược.
Sợ bị trả thù, mỗi lần làm nhiệm vụ tôi đều phải vừa dỗ vừa lừa.
Khi ép nam chính làm trực nhật hộ, tôi ra vẻ ngưỡng mộ: "Cậu khỏe thật đấy, cậu biết mà, tớ không thể sống thiếu cậu được."
Lúc bắt nam chính đi lấy cơm hộ, tôi lại rơm rớm nước mắt: "Cậu tốt quá đi, nhất định sẽ chăm sóc tớ thật tốt, đúng không?"
Khi tát nam chính để sỉ nhục, giọng tôi nghẹn ngào: "Tại sao cậu lại đến muộn, cậu có biết tớ sợ lắm không hả?"
...
Đến khi hệ thống online trở lại, tôi vội vàng khoe công: [Tôi hoàn thành nhiệm vụ tốt chứ hả, cậu xem nam chính bị tôi bắt nạt thảm chưa kìa.]
Hệ thống nhìn nam chính đang ngồi xổm xuống buộc dây giày cho tôi, im lặng:
[Thảm á? Cái bộ dạng cam tâm tình nguyện đó mà cô bảo là thảm á?]
[Mẹ nó, nam chính sắp bị cô dỗ thành trẻ con rồi!!!]
Tôi và cô bạn thân cùng ra mắt, trở thành hai thái cực trong giới giải trí.
Cô ấy thì ngoan hiền thanh thuần, còn tôi cả ngày chỉ biết mắng người.
Sau đó, cả hai chúng tôi được sắp xếp tham gia cùng một chương trình hẹn hò.
Dưới sự dặn dò nghiêm khắc của cô bạn thân, tôi cam đoan sẽ ngoan ngoãn, dịu dàng, hiểu chuyện, không nói tục, thế mà lại đột nhiên nổi khắp mạng nhờ chửi người không cần dùng đến một câu thô tục nào.
Nam khách mời sến súa lên mặt dạy đời, bị áp đảo hoàn toàn bởi khí chất và chiều cao 1m88 của khách mời nữ là siêu mẫu.
Tôi phì cười: “Bảo anh ngồi xuống thì cứ không nghe, 1m68 đứng trước mặt người ta, cứ như mô hình tí hon ấy.”
Nam khách mời kỳ quặc chê con gái mặc đồ bơi không cạo lông nách, chướng mắt quá.
Tôi nhẹ nhàng đáp: “Ừm, nếu anh có bố mẹ thì sẽ biết, bố mẹ anh cũng có lông nách đấy nhé~”
Sau một hồi đấu khẩu nảy lửa, bọn họ bắt đầu sụp đổ: “Cô ăn nói khó nghe thế, bảo sao chẳng ai thèm nhỉ!”
Vị đại thần eSports ít nói bên cạnh lặng lẽ đưa ra tấm thiệp hẹn hò: “Xin lỗi, tôi thấy cô mắng hay lắm…”
Tôi: “???”
Cư dân mạng cay đắng bình luận:
[Đã ngoan rồi, ngoan rồi, xin đại tỷ tha mạng!]
[Chị mau mở lớp dạy chửi người đi, ngực của cư dân mạng chúng em được thông rồi!]
Bố tôi cơ thể có khiếm khuyết, không kiếm được tiền nhưng vẫn tốt bụng cưu mang mẹ tôi về.
Để nuôi lớn tôi và em trai, ông ấy đi sớm về khuya, ngày đêm vất vả.
Bà nội ngày ngày nhắc nhở bên tai tôi: “Phán Đệ, cháu lớn lên không được quên ơn bố, ông ấy khó khăn lắm mới nuôi nấng các cháu lớn khôn, nếu như cháu lớn lên mà không hiếu thảo với ông ấy, sẽ bị trời đánh đấy.”
Những người hàng xóm xung quanh cũng đều nói bố tôi thật thà, chăm chỉ và đáng tin cậy.
Con cái nhà nghèo biết lo liệu việc nhà, từ nhỏ tôi đã biết bố không dễ dàng gì, vì vậy từ năm tám tuổi tôi đã bắt đầu giặt giũ, nấu cơm, cho lợn ăn.
Em trai tôi cũng biết đi nhặt vỏ chai nước khoáng để phụ giúp gia đình.
Chỉ có mẹ tôi là không hiểu điều gì cả, chẳng kiếm tiền mà chỉ biết chạy lung tung, ánh mắt nhìn về phía bố đầy căm phẫn và oán hận.
Bố tôi tốt bụng nhận bà ấy về, cuối cùng lại nuôi ra thù hận sao?
Dù điểm tốt nghiệp đại học đứng đầu toàn trường, nhưng bị em gái kế sửa đổi toàn bộ nguyện vọng vào đại học.
Mẹ tôi quỳ xuống đất cầu xin tôi đừng báo cảnh sát.
“Em gái không cố ý đâu, đừng làm hỏng cuộc đời của nó nhé, được không con?”
Tôi nhìn ả em gái kế đang đầy tự mãn trong lòng mẹ, toàn thân run rẩy vì tức giận.
Một lần nữa tỉnh dậy, tôi phát hiện ra bản thân quay trở lại vào năm lớp 11.
Em gái kế cầm bài kiểm tra Toán được 38 điểm đi vào phòng tôi, vẻ mặt đầy kiêu ngạo yêu cầu tôi phải giúp đỡ nó.
Tôi im lặng một lúc lâu rồi mở một bài kiểm tra 8 điểm ra, vẻ mặt ngây thơ, “Xin lỗi, nhưng mà chị cũng chỉ là một học sinh kém thôi.”
Nguyệt Truyện hoan nghênh các tác giả, dịch giả, nhóm dịch và các fanpage đăng truyện lên website của chúng tôi. Mọi chi tiết về nhuận bút, kiếm tiền và các thỏa thuận khác vui lòng nhắn tin trực tiếp đếnfanpage Facebook Nguyệt Truyệnhoặc email nguyettruyennet@gmail.com