Tỉnh dậy sau một giấc ngủ, tôi phát hiện mình đã bị thanh mai trúc mã giam giữ rồi.
Anh dùng một sợi xích mảnh buộc vào cổ tay tôi, lại còn tịch thu hết tất cả thiết bị liên lạc của tôi.
Thấy tôi tỉnh lại, đôi mắt sâu thẳm của anh chăm chú nhìn tôi, giọng trầm khàn cất lên:
“Bắt đầu từ hôm nay, em sẽ sống ở đây, không được bước ra khỏi cửa nửa bước. Công việc anh đã thay em xin nghỉ rồi, đám đồng nghiệp và khách hàng đó, em cũng không được gặp nữa. Ngày ba bữa anh sẽ mang đến cho em. Em muốn gì, anh cũng sẽ đáp ứng hết...”
Trên đời lại có chuyện tốt như vậy sao??
Tôi biết rõ chẳng có bữa trưa nào là miễn phí, nên đành đè nén niềm vui sướng trong lòng, cẩn trọng hỏi:
“Tại sao vậy?”
Ngón tay thon dài đặt trên vai tôi khẽ run, trong mắt anh hiện lên vài phần đau đớn:
“Phi Phi, anh không thể chịu đựng được khi thấy những người đàn ông khác nói chuyện với em như thế, chạm vào em, hôn em…”
Tôi nhanh chóng nắm bắt trọng điểm của vấn đề:
“Anh thích tôi à?”
Lông mi anh khẽ run, rồi từ từ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng gật đầu.
Tôi đập tay xuống giường, đau lòng hét lên:
“Kỳ Ngạn, sao anh không nói sớm?!”
Nói sớm thì tôi còn đi làm thuê làm gì nữa chứ!
Sống chung một năm với nam thần vừa nghèo vừa lạnh lùng của trường, bất kể tôi quyến rũ hay thử thăm dò thế nào, anh ấy vẫn không hề lay chuyển.
Đúng lúc tôi chán nản định chia tay, thì trước mắt đột nhiên xuất hiện một hàng dài bình luận.
[Nữ phụ có thể nhanh tay lẹ chân lên không, tôi chỉ muốn xem cảnh ngọt của nam nữ chính thôi!]
[Nữ phụ cũng đáng thương thật, bỏ tiền bỏ sức, kết quả lại chỉ là công cụ.]
[Đó là số của cô ta, thôi đi, chuyển cảnh đến phân đoạn chia tay luôn đi, nữ phụ nhanh rút lui, mấy hôm nữa Du Bảo, người thầm yêu nam chính, sẽ dọn đến sống chung với nam chính rồi.]
Tôi cười lạnh một tiếng, trở tay đẩy Thẩm Dục Niên ngã xuống ghế sofa.
Mi mắt người đàn ông khẽ run, dời ánh nhìn đi đầy điềm tĩnh, giọng trầm khàn nhẫn nhịn:
“Niên Mạt! Em định làm gì vậy?”
Anh trai tám tuổi của tôi nói rằng anh đã sống lại.
Anh nắm tay tôi – đứa em gái năm tuổi bị mù phương hướng – dắt tôi đến cạnh một đứa bé khờ khạo đang bới rác ở vùng ngoại ô.
Đứa bé khờ ấy đang cố moi ra một con búp bê vải từ trong đống rác.
Anh trai chỉ vào chiếc kẹp tóc hình búp bê trên đầu tôi, nói:
"Đây chính là búp bê vải. Từ nay về sau, con bé là của cậu đấy."
Nói xong câu đó, anh quay lưng bỏ đi, không hề ngoái đầu lại.
Tôi cứ chờ, chờ mãi, từ giữa trưa cho đến khi mặt trời khuất bóng.
Vậy mà anh vẫn không quay lại.
Đúng lúc đó, trên không trung bỗng vang lên một giọng nói kỳ lạ:
"Nữ phụ đ//ộc á//c vẫn chưa biết – nam chính đã trọng sinh rồi. Ở kiếp này, cậu ấy chỉ muốn đối xử tốt với nữ chính, người đã ch//ết thảm ở kiếp trước, như em gái ruột của mình mà chăm sóc bảo vệ."
…
Tôi không hiểu gì cả, chỉ đứng ngây ra đó, nước mắt lưng tròng, toàn thân run rẩy.
Đứa bé khờ kia từ tốn lật miếng rác cuối cùng, rồi dùng bàn tay lấm lem của mình lau vào áo.
Sau đó nó khẽ kéo nhẹ chiếc kẹp tóc búp bê trên đầu tôi, nói:
"Búp bê vải, em có muốn về nhà với anh không?"
Trong mỗi cuốn tiểu thuyết theo đuổi vợ đầy bi kịch, đến cuối cùng, người mà nam chính thực sự yêu đều là người thế thân. Còn tôi lại là bạch nguyệt quang.
Nhưng tại sao sự rút lui đúng lúc của thế thân lại được coi là “sự tỉnh táo nơi trần thế”, còn sự xuất hiện của bạch nguyệt quang thì lại bị xem là “cố chấp không tỉnh ngộ”?
Không phải bạch nguyệt quang nào cũng sẵn lòng diễn cái kịch bản tình cảm dây dưa với các người.
Người đàn ông của cô, tôi không thèm.
Trò hề của các người, tôi cũng chẳng buồn xem.
Từ nhỏ tôi đã có tính hay so bì cực kỳ mạnh mẽ.
Một ngày nọ tôi nhìn thấy các bạn cùng lớp thi nhau khoe về anh trai của mình.
“Anh tớ biết xây nhà đấy!”
“Anh tớ biết lái máy bay!”
Tôi – kẻ kết thúc màn thi thố đó – bịa ra một anh trai: “Anh tớ biết ăn… phân!”
Không ngờ sau này tôi thực sự có một người anh.
Việc đầu tiên mà bạn học của tôi làm khi gặp anh ấy là hỏi: “Anh ơi, anh thật sự dám ăn không ạ?”
Năm thứ năm sau khi chia tay với Tô Kỳ An, cả mạng bắt đầu "hóng hớt" lại viên đường đã hết hạn của chúng tôi.
Trong một video hot lọt top thịnh hành, tôi, năm hai mươi ba tuổi, mặc một bộ đồ thú bông dày cộm, mồ hôi đầm đìa nhưng vẫn nở nụ cười rạng rỡ trước ống kính:
“Chào nhé, Hứa Triêu Triêu ba mươi ba tuổi, cậu có đi tuần trăng mật với Tô Kỳ An ở Maldives không đấy? Làm việc thật sự quá mệt luôn á! Món nợ này cậu nhất định nhất định phải bắt Tô Kỳ An trả cho bằng được, biết chưa!”
Không có.
Không đòi lại được.
Hứa Triêu Triêu ba mươi ba tuổi, từ lâu đã bị Tô Kỳ An bỏ lại rất xa phía sau rồi.
Tôi được mời đến để xem bói và trừ tà cho chủ tịch Nại Lương, Nhật Bản, nhưng bị chế giễu vì họ nói rằng Đạo giáo Trung Quốc kém hơn phép thuật Âm Dương của Nhật Bản.
Cười ch//ết mất. Tôi đã dùng một tay đạo thuật khiến bọn họ kinh hãi cả trăm năm, để họ biết ai mới là “cha đẻ” thật sự.
Tôi livestream xem bói, vậy mà bị cư dân mạng thi nhau chửi rủa.
"Ồ, nữ minh tinh hết thời lại bắt đầu đóng vai đạo sĩ rồi kìa."
"Đi ch//ết đi, dám quyến rũ ảnh đế nhà tôi!"
Nhưng sau đó, đám anti trong phòng phát sóng trực tiếp đều run rẩy.
Ảnh đế thậm chí còn tặng tôi mấy chục tên lửa lớn: "Cảm ơn đại thần đã cứu mạng chó của tôi."
Sau khi nam nữ chính ngọt ngào ở bên nhau, anh trai tôi vì chán nản tuyệt vọng mà muốn tìm đến cái ch//ết.
Anh ấy nằm trong bồn tắm với gương mặt trắng bệch, máu từ cổ tay chảy ra nhuộm đỏ cả bồn tắm.
Tôi ngây ngốc đứng ngoài cửa, trước mắt bỗng hiện lên từng dòng từng dòng bình luận bay qua.
[Em gái chắc vẫn chưa biết đâu, anh trai cô ấy là phản diện kiểu điên cuồng yêu nhưng không có được ấy, tàn nhẫn nhẫn tâm, vừa bệnh vừa cố chấp, nữ chính chính là ánh sáng cuối cùng trong cuộc đời u ám của anh ấy đấy.]
[Em gái lúc nào cũng rất sợ anh trai đúng không? Cô bé chưa từng cho anh ấy vào phòng mình, cũng chẳng chịu nói chuyện với anh ấy nữa.]
[Đây cũng là một trong những lý do khiến phản diện muốn tìm cái ch//ết á, đứa em gái mà anh ấy thương từ nhỏ lại chán ghét mình như thế, chẳng trách phản diện càng ngày càng u uất.]
[Cho nên sau này khi nam nữ chính nhận nuôi em gái, cô bé mới nhanh chóng quên mất anh trai mình như vậy.]
[Em gái đâu biết anh trai cô bé yêu cô bé đến mức nào đâu, chỉ cần một câu nói thôi, anh ấy lập tức có thể sống lại tại chỗ ngay luôn á.]
Tôi đẩy cửa phòng tắm ra.
''Anh ơi, hôm nay là thứ Năm, Tần Kha rủ em đi ăn KFC đấy ạ.''
Anh trai tôi sững người, ''Tần Kha nào? Cái tên đẹp trai nhất lớp em ấy à?''
Tôi đỏ mặt gật đầu.
Anh tôi tức đến mức nhảy dựng từ trong nước lên, ''Thẩm Miên Miên, anh nói với em bao nhiêu lần rồi, không được yêu sớm!''
Sau một chuyến bay, tôi không ngờ mình lại quay về hai mươi ba năm trước. Năm đó, chính là năm bố mẹ tôi đang định sinh bé thứ hai.
Tìm về đến nhà rồi, tôi liền hét ầm lên với bố tôi:
"Đẻ gì mà đẻ, ly hôn đi!"
Kim chủ của tôi, Phó Hoài, bị người ta chụp được khi đang đi du lịch trên đảo cùng một cô gái bí ẩn nào đó, hai người còn ôm nhau đầy tình cảm ở sân bay.
Đêm hôm đó, điện thoại tôi reo liên tục, hàng chục cuộc gọi và tin nhắn từ bạn bè chí cốt, người thân trong gia đình, cấp dưới, bạn bè của Phó Hoài gần như làm nghẽn cả màn hình điện thoại.
Tất cả đều lo lắng tôi quá đau lòng, cố gắng khuyên tôi nhất định phải tin tưởng Phó Hoài.
Tôi thật sự muốn nói là mọi người nghĩ nhiều rồi,
Một con chim hoàng yến chuyên nghiệp thì sẽ không bao giờ gây phiền phức cho kim chủ của mình cả.
Cho đến khi chính Phó Hoài đứng trước mặt tôi, mặt lạnh tanh lại mang chút ấm ức chất vấn tôi, “Em thật sự không hề tức giận hay buồn một chút nào sao?”
Khoan đã, có gì đó sai sai ở đây đúng không nhỉ?
Tôi đã tận tâm tận lực giúp Đại tiểu thư theo đuổi tình yêu của cô ấy.
Một ngày nọ, đột nhiên tôi nhìn thấy những dòng chữ bay lơ lửng trong không trung.
Nói rằng tôi là tay sai của nữ phụ đ//ộc á//c.
Tôi hoàn toàn không để tâm đến chúng.
Cho đến khi những dòng chữ đó bắt đầu "đẩy thuyền" tôi với Quyền Luật.
[Quyền Luật ngày nào cũng dính lấy vợ thì thôi đi, sao còn lén lút viết thư tình nữa chứ.]
[Mới mấy hôm không gặp, sao lại thăng cấp thành bi//ến th//ái, bắt đầu chơi trò theo dõi rồi à?]
[Quyền Luật càng lúc càng đi//ên rồi, lại còn lén lấy áo của con bé theo hầu kia nữa chớ……]
[Chuyện tình yêu của cậu cún con tự ti: chỉ dám yêu trong âm thầm.]
Không ổn một chút nào á.
Cái tên u ám này từ đâu chui ra vậy cà?
Sao lại dính vào tôi rồi?
Tôi đã làm chim hoàng yến của Hoắc Thâm suốt ba năm.
Ngày phát hiện mình mang thai ngoài ý muốn, tôi tình cờ nghe thấy em trai song sinh của anh ta nói:
“Anh à, em giả làm anh, đùa giỡn với chim hoàng yến của anh bao lâu nay, lỡ cô ta biết thì có bỏ chạy không?”
Hoắc Thâm hờ hững đáp:
“Sợ gì, cô ta không nỡ đi đâu. Với lại, đâu phải lần đầu đổi người. Chỉ cần đừng chơi đến mức mang thai là được, bẩn lắm, tao ghét.”
Dòng bình luận hiện lên trước mắt tôi:
[Cười ch//ết mất, nữ phụ mang thai còn vui cười ngây ngô, đâu biết rằng Hoắc Thâm chưa từng chạm vào cô ta, là em trai song sinh của anh ta đùa giỡn đến mức khiến cô ta có thai đấy.]
[Trong lòng Hoắc Thâm chỉ có nữ chính, cho dù nữ phụ có mang thai con của anh ta, cũng phải c//út đi cả người lẫn con.]
Tôi không khóc, không làm loạn, vẫn tiếp tục làm chim hoàng yến cho “Hoắc Thâm giả”. Sau lưng anh ta, tôi lặng lẽ đặt lịch hẹn phá thai, cũng đã mua vé máy bay ra nước ngoài.
Ngày anh ta bắt gặp tôi làm thủ tục, như phát đi//ên, b//óp ch//ặt cổ em trai mình:
“Ai cho mày động vào cô ấy?”
Thái tử gia Bắc Kinh có một cô con gái được anh cưng chiều nâng niu trong lòng bàn tay.
Cho đến khi chúng tôi ghi hình chương trình thực tế, con trai tôi nhân lúc cô bé ngủ thiếp đi, đã lén hôn cô bé một cái.
Cả mạng xã hội lập tức nổ tung, ai nấy đều chờ xem tôi khi nào thì bị phong sát đây.
Một tiểu hoa trà xanh thậm chí còn nâng tầm vấn đề lên thành bảo vệ nữ giới, lớn tiếng mắng con trai tôi là đồ đàn ông bi//ến th//ái.
Tôi suy nghĩ cả một đêm mà vẫn không hiểu nổi mà.
Hai đứa sinh đôi chưa đầy năm tuổi.
Anh trai trước khi đi ngủ hôn em gái một cái chúc ngủ ngon, có gì là sai nhở?
Tôi xuyên không thành mẹ kế của một “Phật tử” nổi tiếng trong giới quyền quý ở Bắc Kinh.
Sau này cậu ấy lớn lên, tính tình lạnh lùng, tàn nhẫn vô độ. Chính tay cậu ấy tống bố ruột vào viện tâm thần, còn mẹ kế là tôi thì bị tiễn đi uống canh Mạnh Bà. Cậu ấy còn hà//nh h//ạ cả thể xác lẫn tinh thần một cô gái tốt thật lòng yêu mình.
Đến khi cô ấy ch//ết rồi, cậu ấy mới tỉnh ngộ, ôm lấy hài cốt của cô gái ấy rồi nhảy xuống biển.
Tin tốt là bây giờ “Phật tử” vẫn còn nhỏ, chỉ mới bảy tuổi. Cậu ấy vẫn chưa trở thành một kẻ mắc chứng rối loạn cảm xúc hưng cảm, tr//ầm c//ảm và nghiện mân mê chuỗi tràng hạt.
Tin xấu là tôi đang cầm kịch bản “mẹ kế đ//ộc á//c”, và có vẻ như bố của cậu bé Phật tử này thật sự có bệnh.
Tôi bóp nhẹ khuôn mặt nhỏ của cậu bé, nghiêm túc nói:
“Lần chuỗi hạt xong chưa? Xong rồi thì mới được ra ngoài chơi. Đống chuỗi này phải lần cho xong, chị còn định đem đi tặng người ta.”
“Sau này em phải trở thành Phật tử có tiếng trong giới kinh doanh ở Bắc Kinh, nên phải giữ mặt lạnh, không được cười bừa. Giờ chị kể một chuyện cười, em nhất định phải nhịn cười đó.”
Tôi đang nuôi một mỹ nam ngư.
Nước mắt của anh là những viên trân châu, tôi có thể bán được rất nhiều tiền.
Ngày hôm đó, tôi như thường lệ ép anh ấy khóc, thì trước mắt đột nhiên xuất hiện một dòng bình luận bay ngang qua:
[Cười ch//ết mất, nam chính muốn cầu yêu với em gái, kết quả bị em gái đánh cho bất tỉnh rồi mang về nhà ngày ngày b//ắt n//ạt, còn lấy nước mắt của anh ấy đổi tiền nữa chứ, nam chính thảm quá đi mà.]
[Em gái này cũng không biết, nam chính là hoàng tử của tộc Giao Nhân đó, nếu cô ấy trở thành vương phi, thì sẽ được hưởng vinh hoa phú quý không hết, vậy mà cô ấy lại cứ nhất quyết trói nam chính lại, ngày nào cũng đá\//nh anh ấy nữa chứ.]
[Hơn nữa, em gái lần nào cũng đá//nh vào giữa đuôi cá, cô ấy không biết giữa đuôi cá có gì à? Nghĩ thôi cũng thấy đau thay cho nam chính luôn á.]
[Bạn lầu trên, tôi thấy chưa chắc nam chính đã đau đâu, rõ ràng là sướng mà! Không tin thì nhìn đi, mỗi lần em gái dừng tay, nam chính lại chủ động lấy đuôi cá cọ vào tay cô ấy đấy!]
Động tác chuẩn bị đá//nh vào đuôi cá của tôi lập tức khựng lại.
Trước mắt tôi, Giao Nhân vẫn mang vẻ mặt xấu hổ phẫn nộ vô cùng, nhưng lại lặng lẽ ưỡn eo, đưa đuôi cá lên.
Lúc này, lại có thêm một dòng bình luận bay ngang:
[Mong đợi cảnh em gái sau khi kiếm đủ tiền thì vứt nam chính đi, còn nam chính thì tính thú phát tác, ngày ngày b//ắt n//ạt em gái đến phát khóc! Đáng thương cho em gái, cái gì cũng không biết cả.]
Năm thứ mười tám sau khi xuyên sách, tôi quen bạn trai qua mạng.
Giọng của anh ấy vừa trầm vừa quyến rũ, mỗi đêm đều cùng tôi gọi điện rồi ngủ, đáng tiếc là chỉ xuất hiện vào buổi tối.
Cho đến khi tôi tình cờ va phải một bạn học.
Cô ấy kinh hãi nhìn tôi, nói: “Điện thoại của cậu âm khí nặng quá, cậu bị thứ gì đó không sạch sẽ bám theo rồi!”
Tôi sợ run lên, chợt nhớ ra rằng, mình đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết linh dị kinh dị mà!
Tối đó tôi lập tức ném điện thoại đi. Không ngờ bạn trai online không thể liên lạc được với tôi, hoàn toàn phát điên rồi.
[Tâm Tâm, tối nay gọi điện không?]
[Sao em không trả lời tin nhắn của anh?]
[Đã mười phút rồi, Tâm Tâm đang làm gì vậy?]
[…Muốn bị anh “làm hư” sao?]
…
[Tâm Tâm, anh đến tìm em đây.]
Thẩm Chước đăng một đoạn video tôi quấn khăn tắm bước ra ngoài vào nhóm chat của đám anh em. Những công tử từng theo đuổi tôi đều có mặt trong nhóm này, nhưng Thẩm Chước là người đẹp trai nhất.
[Không hổ danh là Thẩm thiếu gia, đóa hoa cao lãnh đó có mùi vị gì, hay là để bọn tôi cùng nếm thử xem?]
[Anh Thẩm đúng là hy sinh không ít rồi, vì báo thù cho thanh mai trúc mã mà không ngại quyến rũ học bá.]
[Thâm đ//ộc thật, ngay trước kỳ thi đại học lại nói với học bá là bị u//ng th//ư, tôi thấy mấy hôm nay mắt cô ta ngày nào cũng đỏ hoe.]
“Đợi thi đại học xong sẽ chia tay.”
Tôi nghe thấy Thẩm Chước lười biếng gửi một đoạn tin nhắn thoại, giọng nói hoàn toàn không giống lúc ở trước mặt tôi giả vờ đáng thương.
Tôi liên tục xin nghỉ học để đến bệnh viện chăm sóc, thành tích học tập tụt dốc thảm hại.
Thẩm Chước nằm yếu ớt trên giường, lấy ra tờ giấy báo bệnh u//ng th//ư giả, trong mắt ngập tràn vẻ dịu dàng sâu lắng:
“Miên Miên, xin lỗi, là anh làm liên lụy đến em. Đừng tốn tiền chữa bệnh cho anh nữa.”
Cậu ta biết rõ, vì chạy chữa cho cậu ta mà tôi giờ đây đã sạch túi, không còn một đồng.
Thẩm Chước đợi tôi mở miệng nói lời từ bỏ cậu ta, nhưng không ngờ tôi lại tiếp tục lấy ra ba vạn - số tiền cứu mạng cuối cùng.
Tin nhắn trong nhóm chat khác vang lên:
[Thằng kh//ốn n//ạn đấy! Thằng khốn đó ngoài gương mặt đẹp thì còn gì nữa chứ! Dựa vào đâu mà khiến Miên Miên rung động!]
[Miên Miên vì thằng đó mà bán cả nhà! Đó là tài sản duy nhất mẹ cô ấy để lại!]
[Đúng là thằng đàn ông hèn hạ không biết xấu hổ, Lý Trường Thanh, rốt cuộc mày đã nói sự thật cho Miên Miên biết chưa?]
[Vãi! Đồ ngốc! Mày gửi nhầm nhóm rồi, nhóm này có cả Thẩm Chước! Mau thu hồi đi!]
Tin nhắn trong nhóm lần lượt bị thu hồi.
Trên giường bệnh, sắc mặt Thẩm Chước trắng bệch.
Búp bê cộng cảm của tôi bị kẻ thù không đội trời chung nhặt được.
Tôi đi tìm cậu ấy để đòi lại, nhưng lại bất ngờ nhìn thấy dòng bình luận:
[Nào, lấy thịt đập ch//ết nó đi!]
[Thích nhất là xem cảnh kẻ thù bị xào nấu, thơm ghê!]
Hôm đó, tôi sợ đến mức không ngủ nổi, chỉ sợ tay chân mình sẽ bị đ//ập n//át rồi quăng vào chảo dầu để chiên giòn.
Thế nhưng đúng lúc tôi căng thẳng đến cực độ, bỗng cảm giác có ai đó cẩn thận hôn nhẹ lên đầu ngón tay mình.
Để vào được một trường đại học tốt, tôi mời năm vị tiên gia đến giúp tôi trộm đề thi. Hồ Li Đại Tiên tìm được chìa khóa, Hoàng Thử Lang Đại Tiên (Chồn Vàng) giả dạng bảo vệ; Liễu Tiên (Rắn) chặn camera giám sát, Thứ Vị Bạch Tiên (Nhím) đứng gác canh chừng. Hôi Tiên Thử Gia (Chuột xám) đào một cái hố lớn, tha đi toàn bộ đề thi đại học.
Ngày hôm sau, tôi tràn đầy khí thế bước vào phòng thi, phát hiện khắp phòng toàn là những người ăn mặc kỳ lạ. Tiểu đạo sĩ, thầy đuổi xác, thầy phong thủy, pháp sư Shaman, góc phòng còn có hai tiểu hòa thượng…
Giám thị nhìn tôi cười khanh khách: “Biết mời tiên gia luôn à? Hoan nghênh em tham gia kỳ thi đại học huyền học!”
Ở khu vành đai hai có một căn nhà ma ám, giá rao bán rẻ chỉ còn một phần mười, gấp lắm rồi mà vẫn không có ai chịu mua.
Lý do rất đơn giản: ai đến xem nhà cũng gặp chuyện xui xẻo.
Chủ nhà sốt ruột đến mức miệng nổi đầy mụn nước, nghe nói tôi là chuyên gia xử lý nhà ma, liền chạy đến trước cửa nhà tôi quỳ gối không chịu đứng dậy.
“Đại sư, xin ngài làm ơn giúp tôi, mẹ tôi còn đang chờ tiền bán nhà để chữa bệnh mà!”
Tôi liếc qua tướng mạo hắn một cái, lấy làm lạ hỏi:
“Mẹ anh đã ch//ết được nửa năm rồi, còn chữa bệnh gì nữa chứ?”
Khi đang livestream chơi game, tôi điên cuồng nhấn vào viên pha lê của đối thủ, "Nổ đi! Nổ đi!"
Ảnh đế mặc áo choàng tắm từ phía sau ôm chặt lấy tôi, "Hôm nay chủ động thế, bảo bối?"
Viên pha lê nổ tung.
Tôi ngơ ngác.
Fan thì phát cuồng.
Nguyệt Truyện hoan nghênh các tác giả, dịch giả, nhóm dịch và các fanpage đăng truyện lên website của chúng tôi. Mọi chi tiết về nhuận bút, kiếm tiền và các thỏa thuận khác vui lòng nhắn tin trực tiếp đếnfanpage Facebook Nguyệt Truyệnhoặc email nguyettruyennet@gmail.com